Phất Lãng Minh sắc mặt khó coi:
“Vật dị hóa này dĩ nhiên đều đã trưởng thành đến mức này rồi! Lần này chúng ta nhất định phải tìm hiểu nguồn gốc, bắt kẻ đứng sau màn kịch!”
Thanh niên tóc đen mở miệng nói:
“Tốc độ của ta nhanh, ta đi qua trước, Đại Minh ngươi thông báo cho đại nhân đi.”
Phất Lãng Minh nhìn thoáng qua thanh niên tóc đen, gật gật đầu:
“A Hoành ngươi cẩn thận một chút, hiện tượng dị hóa xuất quỷ nhập thần như vậy, đẳng cấp vật dị hóa này chắc chắn không thấp! Đừng để âm.”
“Yên tâm, ta hiểu.”
Thanh niên tóc đen Lâm Hoành hai chân uốn cong, đạp lên mặt đất, thân thể hóa thành tàn ảnh, vẻn vẹn chỉ là trong nháy mắt, liền xuất hiện trên ngọn cây đại thụ cách đó trăm thước, lại trong chớpmắt, thân thể hắn biến mất, đi tới tòa nhà cao tầng kia điện xạ.
Phất Lãng Minh vội vàng lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, ấn một chuỗi số.
Hình chiếu của Lý Thanh Hòa xuất hiện trên không trung.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đại nhân, chúng ta ở chỗ này phát hiện hiện tượng dị hóa.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua sương mù màu đen hai tầng, sắc mặt khó coi:
“Quy mô không nhỏ.”
Lý Thanh Hòa hơi nheo mắt lại, thản nhiên mở miệng nói:
“Địa chỉ.”
“Tiểu khu phố minh chí Hắc Tượng.”
“Lập tức tới.”
“Được! ! Ta qua trước…”
Pằng! ! !
Phất Lãng Minh chưa nói xong, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, ánh lửa hiện ra.
Sắc mặt Phất Lãng Minh biến đổi, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cao tầng.
Lúc trước hắc vụ bắt đầu khởi động hai tầng cao lầu, giờ phút này từng đoàn hỏa diễm không ngừng phun ra.
Sương đen lúc trước đã tiêu tán vô hình.
Nhiệt độ cao, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt có chút dữ tợn của Phất Lãng Minh.
“Đáng chết... A Hoành!”
Hắn vội vàng chạy về phía tòa nhà cao tầng.
Tốc độ của Phất Lãng Minh dù không bằng Lâm Hoành, nhưng cũng có thể ở vượt qua vài trăm mét trong một thời gian ngắn, tiếp cận tòa nhà cao tầng.
Vừa tới gần tòa nhà cao tầng, Phất Lãng Minh nhìn thấy Lâm Hoành đang đứng ở bên, ngẩng đầu nhìn tầng lâu đang bao trùm trong lửa đỏ với sắc mặt khó xem.
Phất Lãng Minh thở phào một hơi, đi tới.
"A Hoàng! Sao rồi? Ngươi có sao không?"
Lâm Hoành quay đầu nhìn Phất Lãng Minh, lắc đầu:
"Ta không sao, ta vừa mới đến gần thì phía trên liền phát nổ, làn sương đen cũng tan mất."
Phất Lãng Minh nhướng mày:
"Không có bóng đen nào xuất hiện sao?"
Lâm Hoành lắc đầu, sắc mặt khó coi.
Phất Lãng Minh chau mày, mở miệng nói:
"Để ta lên đó xem."
Lâm Hoành nhìn hắn một cái:
"Để ta đi với ngươi."
"Được!"
Phất Lãng Minh khẽ quát một tiếng, trên người hắn lập tức xuất hiện một cái lồng ánh sáng màu trắng.
Cùng lúc đó, trên người của Lâm Hoành cũng xuất hiện một cái lồng ánh sáng màu trắng giống y hệt.
Hai người liếc nhau, đồng thời nhảy lên một cái, trực tiếp vọt lên độ cao mấy chục mét rồi cùng tiến vào tòa nhà đang chìm trong biển lửa.
Sau khi tiến vào bên trong, nhiệt độ cao và khói đặc làm cho Phất Lãng Minh và Lâm Hoành nhíu mày, nhưng nó đều bị lồng ánh sáng màu trắng cản lại.
Phất Lãng Minh phất phất tay, xua đi khói đặc ở trước mặt rồi bắt đầu quan sát chung quanh.
Vụ nổ lớn đã biến không ít cửa phòng thành mảnh vỡ, các bức tường cũng xuất hiện một số khe nứt.
Trên mặt đất đều là gỗ vụn đang cháy, trong ngọn lửa, mấy mảnh gỗ này liên tục phát ra tiếng tí tách.
"Nếu như không rút nhanh thì chỉ sợ những người sống trong tòa nhà này đều gặp nguy hiểm."
Lâm Hoành mở miệng nói.
Phất Lãng Minh gật nhẹ đầu, sau đó sắc mặt khó coi nói:
"Không có chút dấu vết nào được để lại sao? Vật dị hóa kia sao lại trơn trượt như thế chứ, chúng ta đã đuổi theo bắt nó hơn một năm những vẫn không thể bắt được. Mỗi lần chúng ta xuất hiện thì nó đều rời đi ngay lập tức."
Lâm Hoành cũng nhíu mày nói:
"Vấn đề là hiện tại hiện tượng dị hóa đã càng lúc càng nghiêm trọng. Cho dù là mấy tháng trước thì vật dị hóa cũng không có năng lực như thế."
Phất Lãng Minh nghe vậy thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng nặng nề, hắn cảm giác được áp lực càng lúc càng trở nên lớn hơn.
Hai người vừa nói vừa đi vào một căn phòng bị vụ nổ lan đến, đồ dùng bên trong đều bị bắt lửa, có chút đồ còn bị nổ vỡ tan tành.
Trên cái giường được đặt ở giữa là một cỗ thi thế nám đen còn đang bốc cháy.
Phất Lãng Minh và Lâm Hoành đều nhíu mày lại.
Phất Lãng Minh chậm rãi mở miệng nói:
"Người chết lần này chỉ sợ cũng có tới hai mươi, ba mươi người."
"Nếu như không nhanh chóng tìm được vật kia thì chỉ sợ người chết sẽ càng lúc càng nhiều."
Đúng lúc này, một cơn gió lớn thổi qua, làm cho ngọn lửa rung chuyển dữ dội.
Lý Thanh Hà mặc áo giáp màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người.
Nàng nhìn cái xác chết cháy trên giường, đôi mày thanh tú nhắn lại, nhìn thoáng qua hai người Phất Lãng Minh và Lâm Hoành:
"Manh mối đâu?"
Hai người liếc nhau, đồng thời lắc đầu.