Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 134: Ăn Chúng




Giây tiếp theo, cơ thể ông ta biến mất tại chỗ rồi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Pater phía đằng xa.

Chân phải của ông ta quét ngang xuống, giống như một cây roi khổng lồ, cùng với âm thanh tiếng huýt gió.

Đồng tử của Pater đã cứng đờ.

Tuy rằng ánh mắt của hắn ta có thể theo kịp tốc độ của người trung niên, nhưng thân thể của hắn ta thì không.

Tất cả những gì hắn ta có thể làm là trơ mắt nhìn chân của người đàn ông trung niên đang đá vào eo mình.

Bùm!

Cơ thể của Pater bắn lên không trung, bay ngược trở ra và đập vào bức tượng phun nước trong công viên nhỏ.

Trên bức tượng xuất hiện một vết nứt, cơ thể Pater rơi xuống bên dưới bức tượng, nằm im bất động, không biết sống chết.

Nhìn thấy cảnh này, ba người còn lại đều trợn tròn mắt.

Người đàn ông mặc áo giáp da đen tỏ vẻ chấn kinh.

“Ngươi đã đột phá bậc hai rồi sao?”

Người đàn ông trung niên giễu cợt:

“Thật may mắn, ta mới đột phá hai ngày trước.”

Người đàn ông mặc áo giáp đen không nghĩ ngợi gì nữa, xoay người bỏ chạy.

Hai chiến binh gen kia cũng làm như người đàn ông mặc áo giáp đen.

Tuy nhiên, tốc độ của người đàn ông trung niên quá nhanh. Ông ta đánh đôi nam nữ ngã xuống đất trong chốc lát rồi đuổi theo người đàn ông mặc áo giáp đen đang bỏ chạy.

Lục Duyên nhìn tốc độ hai người đi xa, trong lòng thầm mặc niệm cho người mặc áo giáp da đen.

Với tốc độ này, e rằng chưa chạy được bao nhiêu đã bị bắt kịp rồi.

So sánh sức mạnh của hai người, có lẽ người đàn ông mặc áo giáp đen đã xong đời rồi.

Lục Duyên liếc mắt nhìn Pater đang nằm bất động trong bể bơi, xoay người biến mất vào trong con ngõ nhỏ.

Đùa sao, hiện tại hắn cũng không dám đi cứu người.

Bây giờ, thực lực của người đàn ông trung niên kia không phải là thứ mà Lục Duyên có thể đối phó được.

Nếu bị phát hiện, chưa chắc hắn đã trốn thoát được.

Hắn và Pater lại không phải bạn bè nên cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.

Không ngờ ở khu ổ chuột lại có những chiến binh gen mạnh mẽ như vậy.

Lục Duyên thở dài một hơi.

Lục Duyên di chuyển trong ngõ, tránh khỏi khu vực đấu súng ở phía xa cũng như khu vực của người đàn ông mặc áo bào đen và người đàn ông trung niên, rời xa chốn thị phi này.

Không mất nhiều thời gian để người đàn ông trung niên kéo người đàn ông mặc áo giáp đen qua.

Lúc này, người đàn ông áo giáp đen đã nằm im bất động, không biết là sống hay đã chết.

Người đàn ông trung niên đứng trong công viên nhỏ, thoáng nhìn qua hướng Lục Duyên rời đi, khẽ nhíu mày.

Vừa nãy, ông ta cảm thấy ở hướng đó có kẻ đang nhìn trộm.

Giờ đã biến mất.

Đúng lúc này, cơ thể ông ta đông cứng lại, những lớp sương mù đen kịt di chuyển trong mắt.

Ông ta nhìn xác của bốn chiến binh gen, trong mắt xuất hiện một tia khao khát.

“Ăn chúng!”

Giọng nói khàn khàn của ông ta vang lên.

Mang theo xác của bốn người, nhanh chóng rời khỏi công viên nhỏ và biến mất vào màn đêm.

Trong khi đó, tại cuộc đấu súng ở đằng xa, không ai hay biết, không ai quan tâm.

Đêm đó, tất cả những người thuê trọ ở khu vực này trốn trong phòng run rẩy.

Họ sợ đột nhiên sẽ có ai đó sẽ đột nhập vào nhà và xả súng.

Mười một giờ trưa ngày hôm sau.

Cơ thể Lục Duyên đột nhiên xuất hiện ở trong căn phòng đơn giản.

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười.

Lần này, ở Khởi Nguyên Chi Địa bảy ngày, hắn thu hoạch được không ít.

Nhìn chung, những hung thú ở ốc đảo Cổ Hải rất mạnh, đến mức Lục Duyên đã đụng phải ba con hung thú tinh nhuệ.

Sau khi giết chúng, hắn còn nhận được một bộ áo giáp da chất lượng cao.

Mặc dù hắn không dùng thứ này, nhưng hắn có thể mang nó đi bán đấu giá.

Không chỉ vậy, trong bảy ngày qua, hắn đã thu hoạch được ba trăm bốn mươi nghìn linh tinh.

Đây là một gia tài khá lớn.

Chỉ tiếc là sau khi sử dụng hết nguyệt thạch tinh, hắn phải tiếp tục dùng linh tinh để rèn luyện chuỗi gen.

Bây giờ, hiệu quả tăng độ rèn luyện đã chậm hơn rất nhiều.

Thêm vào đó, mức độ rèn luyện của hắn đã vượt quá 90%, khiến việc tăng cường càng chậm hơn.

Trong bảy ngày này, độ rèn luyện của hắn chỉ đạt 93%.

Với tốc độ này, ước tính sẽ mất gần một tuần để đạt được 100%.

Ngay cả mình cũng chậm như vậy thì hắn có thể hiểu được tại sao những đứa con của gia tộc chiến binh gen như Vương Hương Hương và Tào Ngôn dù không thiếu linh tinh, nhưng phải mất gần ba năm mới đột phá lên được bậc nhất.

Dùng linh tinh tu luyện có vẻ vẫn hơi chậm.

Tiếc là khi những báu vật như nguyệt thạch rất khó kiếm được.

Đối với tốc độ như vậy, Lục Duyên đã rất hài lòng rồi.

Một tuần sau, hắn cũng chỉ mới thức tỉnh được khoảng một tháng.

Lục Duyên không để ý tới thu hoạch lần này nữa, vừa đánh răng rửa mặt vừa lấy điện thoại ra xem.

Hắn nhìn thấy tin nhắn của Lý Thanh Hà.

‘Duyên đệ, tối hôm qua, bang Hắc Thử và bang Dã Cẩu đánh nhau to, mấy đêm nay khu ổ chuột càng nguy hiểm hơn. Ngươi nên chú ý an toàn khi ra ngoài. ’