Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 13: Chỉ Có Nhiêu Đó Thôi




Năm phút sau, Lý Thanh Hòa đã chơi game nối điểm xong, đứng lên, đi đến cửa.

“Ngươi không cần ra ngoài.”

Phất Lãng Minh vẫn đang đứng thẳng tắp thở phào ra:

“Vâng!”

Lục Duyên đang đứng trong một góc sáng để tập thể quyền thấy Lý Thanh Hòa đi ra, vội vàng bước đến:

“Chị Thanh Hòa, ngươi không sao chứ?”

Lí Thanh Hoà nở một nụ cười mờ ám:

“Ta thì có chuyện gì được? Ta và Minh ca quen biết lâu rồi.”

Lục Duyên:

“...”

Hắn trầm mặc một lát mới mở miệng:

“Lần này cảm ơn chị Thanh Hòa.”

“Ta còn đang mong chờ em trai Lục Duyên phát đạt rồi đưa ta ra khỏi nơi quỷ quái này đây.”

Lý Thanh Hòa vỗ vai Lục Duyên, cười nói.

Lục Duyên nhìn Lý Thanh Hòa, còn nghiêm túc gật đầu:

“Yên tâm, ta sẽ.”

“Tốt lắm, chuyện sau này để sau này lại nói, Minh ca đã đồng ý để ngươi tập luyện ở đây, chờ hắn ta ra, ngươi đi chào hỏi hắn nhé.”

Lục Duyên gật đầu.

“Ta về trước đây, tập luyện cho tốt.”

Lý Thanh Hòa đưa tay che miệng, ngáp một cái, sau đó tạm biệt Lục Duyên, ra khỏi võ quán Đại Minh.

Không lâu sau, Phất Lãng Minh cũng đi ra.

Trên mặt hắn ta mang theo nụ cười thỏa mãn, Lục Duyên nhìn thoáng qua, hơi cúi đầu.

Phất Lãng Minh nhìn Lục Duyên, rồi đi qua chỗ hắn, nhếch miệng lộ ra răng trắng, nở nụ cười:

“Đây là Lục Duyên nhỉ? Nghe Thanh Hòa nói, ngươi phải ở đây luyện thể thuật? Đang học quân thể quyền và quân thể sát kiếm sao?”

Lục Duyên gật đầu:

“Đúng vậy.”

Phất Lãng Minh đánh giá Lục Duyên, mở miệng:

“Luyện cho ta xem.”

Lục Duyên hít một hơi thật sâu, bắt đầu luyện quân thể quyền.

Thời gian Lục Duyên tập thể quyền còn chưa đến một ngày, tuy rằng đã học xong quân thể quyền nhưng làm không quá trôi chảy, nhưng mà sức mạnh của Lục Duyên không kém nên cho dù không trôi chảy cũng dũng mãnh cuồn cuộn.

Mới đầu Phất Lãng Minh đứng bên cạnh còn không quá để ý, sau đó sắc mặt hắn ta dần trở nên nghiêm trọng, nhìn thấy quyền phong kia, trên mặt hắn ta nổi lên sự ngạc nhiên.

Sức mạnh của quyền phong này, căn bản không giống như vừa thức tỉnh, đây là chiến sĩ gen còn chưa vào Khởi Nguyên Chi Địa đó!

Đánh quyền pháp được một lượt, sắc mặt Lục Duyên đỏ ửng, hơi thở dồn dập.

Hắn quay đầu nhìn Phất Lãng Minh, phát hiện vẻ mặt ngạc nhiên của hắn ta.

Lục Duyên dừng lại một chút:

“Sao vậy?”

Phất Lãng Minh trở lại bình thường, sắc mặt hơi kì quái nói:

“... Thanh Hòa nói ngươi vừa thức tỉnh hôm kia?”

Lục Duyên gật đầu:

“Đúng vậy, Minh ca, có vấn đề gì không?”

Phất Lãng Minh trầm mặc một lát mới mở miệng:

“Đến, đánh ta một quyền.”

Lục Duyên ngẩn ra, nhìn Phất Lãng Minh:

“Minh ca, ngươi nói muốn ta đánh ngươimột quyền hả?”

“Sao nào? Sợ làm ta bị thương à? Mau ra tay đi.”

Phất Lãng Minh tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Khóe miệng Lục Duyên giật giật.

Thực lực của Phất Lãng Minh này rất mạnh, hắn không phải là đối thủ của hắn ta, hắn phải làm sao bây giờ?

Đánh thì đánh đi.

Hắn nắm tay lại cong thắt lưng, một quyền ầm lên, bắt đầu khởi động quyền phong, nắm tay đánh về ngực Phất Lãng Minh.

Cảm nhận được quyền phong kia, con ngươi Phất Lãng Minh hơi co rút lại, nâng bàn tay to bằng cái quạt lá của mình lên, chặn nắm đấm của Lục Duyên lại.

Lục Duyên phát hiện nắm tay hắn như đấm vào tường đồng vách sắt, không thể tiến thêm, mà thân thể của Phất Lãng Minh thì không có chút nhúc nhích nào.

Điều này càng khiến hắn xác định, thực lực của hắn thua kém Phất Lãng Minh không chỉ là một chút thôi đâu.

Bản thân hắn vẫn còn rất yếu.

Lúc Lục Duyên vẫn còn suy nghĩ lung tung thì giọng Phất Lãng Minh lại vang lên:

“... Ngươi thật sự vừa mới thức tỉnh à?”

Lục Duyên có chút nghi ngờ nhìn Phất Lãng Minh, hắn ta đã hỏi vấn đề này lần thứ hai rồi.

Chẳng lẽ bản thân hắn có chỗ nào không ổn à?

Lục Duyên có chút nghi ngờ.

"Đúng là vừa thức tỉnh."

Phất Lãng Minh nhìn Lục Duyên hơi cổ quái:

“Lần đầu tiên người dẫn linh khí, mất bao lâu mới cảm nhận được linh khí, rồi mất bao lâu để hấp thu?”

Lục Duyên giật mình, lúc này mới hiểu bản thân hắn có vấn đề gì.

Cảm thấy biểu hiện của hắn quá lợi hại à?

Lực lượng có chút mạnh, không giống chiến sĩ gen vừa thức tỉnh sao?

Chắc chắc hắn không thể nói rằng bản thân không cần nhập định cũng có thể cảm nhận được linh khí, điều này quá mức biến thái.

Sau khi tự hỏi, Lục Duyên mới mở miệng:

“Phải mất gần nửa ngày mới hấp thu được linh khí.”

Đây cũng coi như là không đến nửa này nhỉ?

Lục Duyên thay đổi cách nói.

Nghe được lời của Lục Duyên, Phất Lãng Minh trợn to hai mắt nhìn hắn.

Sau đó hắn ta vội ho một tiếng, vẻ mặt tươi cười:

“Khụ... Là Lục Duyên nhỉ? Nếu Thanh Hòa đã giao ngươi cho ta, ta thấy thiên phú của ngươi không tệ lắm, thôi thì ta miễn cưỡng nhận người làm đồ đệ, thấy thế nào?”

Lục Duyên hơi ngạc nhiên mở miệng nói:

“Minh ca rất mạnh hả?”

“Ta...”

Phất Lãng Minh đang định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Lý Thanh Hòa trước đó nên nhanh chóng ngậm miệng.

Hắn ta mở miệng:

“Khụ, tuy rằng ta vừa mới đột phá đến chiến sĩ cấp 1, nhưng về sau ta sẽ trở nên rất mạnh đấy!” ’

Lục Duyên:

“?”

Chỉ có nhiêu đó thôi à?

Mới chiến sĩ cấp 1?

Cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu nhỉ?