Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 127: Ốc Đảo Cổ Hải




“Thứ tư là Thủy Hổ, nhân viên thực thi pháp luật, thực lực của hắn rất mạnh, nhưng lại cấu kết với băng nhóm, giữ vai trò làm vật che chắn cho rất nhiều hành động của băng nhóm, thậm chí còn là lão đại đứng sau một bang phái lớn là Bang Thanh Trúc….”

“Thứ năm…”

Lý Thanh Hòa yên lặng nghe xong, rít một ngụm thuốc, im lặng.

Nàng chậm rãi mở miệng nói:

“Những nhân vật này là trọng điểm phải chú ý, nắm chắc thời gian, ta muốn kết thúc trong vòng một tháng, có làm được không?”

Mấy người choáng váng nhìn nhau trong giây lát, Phất Lãng Minh mở miệng nói:

“Đại, đại nhân…thời gian một tháng, có phải hơi gấp không? Mấy tên này đều là cáo già, muốn họ lộ ra sơ hở không đơn giản như vậy.”

“Hả?”

Lý Thanh Hòa liếc nhìn hắn một cái, Phất Lãng Minh vội vàng cúi đầu.

Lý Thanh Hòa cười một tiếng:

“Ta chỉ muốn kết thúc chuyện này sớm một chút, miễn cho các ngươi cứ thúc giục ta thôi.”

Mấy người liếc nhau, trong mắt có chút ngạc nhiên.

“Với địa vị của đại nhân thì ai dám thúc giục ngài chứ?”

“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Lý Thanh Hòa xua xua tay:

“Đii làm việc cả đi, ta muốn đi Khởi Nguyên Chi Địa.”

“Vâng!”

…..

Khởi Nguyên Chi Địa, bên ngoài Sa Nham thành.

Lục Duyên nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không đi vào Địa cung Sa Nham.

Với danh tiếng của Lục Duyên bây giờ, đi vào Đại cung Sa Nham rất dễ bị người chú ý.

Bây giờ sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều, nếu ở ngoài giới thì không thích hợp.

Mà ở trong giới cũng rất dễ bị người ta nghi ngờ.

Điều này không cần thiết.

Mặt khác, mặc dù có thể bây giờ các thợ săn sẽ không quá chú ý đến những chiến binh đi qua di tích, nhưng cũng khó mà tránh được những loại não toàn cơ bắp kia.

Hắn cũng không thích rắc rối.

Phát triển ổn định mới là tốt rồi.

Không bằng đến một nơi ít người biết hắn.

Lục Duyên xem bản đồ xung quanh Sa Nham thành.

Hắn đã tìm được đích đến của mình, nơi đó gọi là Ốc đảo Cổ Hải.

Xung quanh Sa Nham thành đều là sa mạc.

Nhưng mà ở trên sa mạc, cũng tồn tại ốc đảo.

Trong đó, ốc đảo Cổ Hải là ốc đảo lớn nhất.

Mãnh thú trên ốc đảo cũng không giống những khu vực khác, trái lại càng giống mãnh thú trong rừng rậm hơn.

Thực lực của những con mãnh thú đó đều rất hùng mạnh.

Mãnh thú bình thường cũng có độ tôi luyện thấp nhất là 50%.

Thậm chí nghe nói ở sâu trong ốc đảo, còn có khả năng vô hạn tiếp cận được mãnh thú cấp boss.

Vậy thì mạnh quá rồi.

Đối với Lục Duyên, bên ngoài Ốc đảo Cổ Hải rất thích hợp với hắn của hiện tại.

Hơn nữa, Ốc đảo Cổ Hải rất lớn, chỉ cần hắn không thể hiện thực lực trước mặt người khác thì sẽ không bị phát hiện.

Lục Duyên đi về phía Ốc đảo Cổ Hải.

Ốc đảo Cổ Hải và địa cung Sa Nham nằm ở hai hướng ngược nhau.

Lục Duyên rời đi từ một cửa thành khác.

Bên ngoài cửa thành là sa mạc, Ốc đảo Cổ Hải cách Sa Nham thành hàng trăm km, với tốc độ của chiến binh gen thì phải mất mấy ngày mới đến nơi.

Lục Duyên cũng không vội, trong sa mạc cũng không có mãnh thú, hắn có thể vừa săn giết mãnh thú vừa di chuyển.

…..

Tại chợ phiên bên ngoài địa cung Sa Nham.

Bertha Vimy nhìn Kinh Ba ở bên cạnh, vẻ mặt mất kiên nhẫn:

“Đã nhiều ngày trôi qua rồi, lẽ nào các người vẫn không nhìn thấy người đó xuất hiện thêm lần nào nữa sao? !”

Khoé miệng Kinh Ba giật giật, cả mặt đầy vẻ bất lực:

“Đúng vậy, tam tiểu thư, không hề gặp lại người đó, sau khi hắn ta đi theo Lưu Hỉ trở về Sa Nham thành, bọn ta đã mất dấu hắn.”

Bertha cau mày:

“Không lẽ hắn đã đi nơi khác rồi sao?”

“Cái này…chắc không đến mức đâu nhỉ?”

Kinh Ba không do dự nữa, mở miệng nói:

“Đối với Lục Duyên, địa cung Sa Nham là khu vực hắn quen thuộc nhất, có thể khi ở khu vực quen thuộc này phải đối mặt với không ít nguy hiểm nên mới đi khu vực khác, đối với một chiến binh gen bình thường, sẽ không đổi khu vực nhanh như vậy.”

Bertha nhíu mày:

“Vậy tại sao đã lâu như vậy mà hắn vẫn không xuất hiện?”

“Cái này…có thể lần trước hắn đã thu hoạch được không ít, muốn tiêu hoá xong những thứ đó rồi mới trở lại?”

Bertha suy nghĩ một chút, cảm thấy Kinh Ba nói có đạo lý.

Nàng ta gật đầu:

“Hừ! Vậy thì đợi thêm chút nữa.”

Kinh Ba gật đầu, mở miệng nói:

“Tam tiểu thư yên tâm đi, ta sẽ bảo người chú ý nơi này, nếu có tin tức của Lục Duyên, ta sẽ lập tức nói với người.”

“Vậy thì được, ta cũng phải đi săn rồi.”

Bertha gật đầu, tiến vào địa cung.

Hai ngày sau, Lục Duyên đi bộ được khoảng 100 km ở sa mạc.

…….

Trên đường đi, hắn cũng đã đánh chết mấy trăm con mãnh thú như bọ cạp cát, kiến cát và sói cát, thu được không ít vật liệu.

May mà tu vi của hắn ngày càng tăng lên, không gian trận pháp càng ngày càng lớn, nhưng cũng không đến mức không bỏ được vào.

Nếu phải vứt một chút vật liệu đi thì Lục Duyên cũng đau lòng lắm đấy.

Tại một vùng sa mạc, Lục Duyên ngồi nghỉ ngơi dưới bóng râm của một cây cột đá.

Hắn lấy một cốc nước uống vài ngụm, sau đó thở ra một hơi.