Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 122: Giúp Đỡ 2




Con dao gấp rơi khỏi tay hắn và rơi xuống bên cạnh hắn ta, cơ thể hắn co giật liên tục, máu từ khóe miệng phun ra từng ngụm.

Nhìn thấy cảnh này, tên đàn ông đang kéo đứa bé giật nảy mình.

Hắn nhanh chóng thả đứa trẻ ra và lùi lại hai bước.

Người phụ nữ gầy gò kéo con qua, ôm chặt vào ngực, cả người dựa hẳn vào tường, cảnh giác nhìn người đàn ông và Lục Duyên.

Người đàn ông mặc áo da quay đầu lại, liếc mắt nhìn người ngã xuống đất không ngừng co giật kia, sau đó lại nhìn Lục Duyên.

Nhìn trang phục của Lục Duyên không giống với trang phục của khu ổ chuột.

Hắn mở miệng nói:

"Này! Anh bạn, ta khuyên người đừng chĩa mũi vào mấy chuyện rảnh rỗi! Đây là một khu ổ chuột! Một nơi nằm ngoài tầm với của luật pháp quốc gia! Bọn ta là bang Dã Cẩu đấy! Chẳng lẽ ngươi lại muốn chống lại bang Dã Cẩu của bọn ta đấy hả?"

"Bang Dã Cẩu?"

Lục Duyên nhướng mày.

Hắn đã nghe qua tên của băng đảng này vài lần rồi.

Được cho là băng nhóm khét tiếng nhất trong toàn bộ khu ổ chuột, làm đủ mọi việc xấu xa.

Lục Duyên vốn đã nghĩ rất xấu rất tệ về chúng nó rồi.

Không ngờ chúng lại còn dám giết người bắt cóc trẻ em ngay giữa đường phố?

Điều này còn phóng đại hơn so với những gì mà hắn nghĩ.

Thực tế đúng là cách quá xa so với tưởng tượng mà.

"Đúng! Bọn ta chính là bang Dã Cẩu! Trong khu ổ chuột này, bang Dã Cẩu bọn ta chính là vua ở đây! Nếu ngươi không muốn bị bay màu thì lo mà nhanh chóng biến khỏi đây! Khu ổ chuột không phải là nơi dành cho bọn nhà giàu chết tiệt các ngươi!"

Lục Duyên nhướng mày cười nói:

"Ta nghĩ ngươi hiểu lầm gì đó rồi. Ta không giàu, ta sống ngay trong khu ổ chuột này."

Người đàn ông mặc áo da sững sờ một lúc rồi cười gằn:

"Anh bạn, ngươi đã sống trong khu ổ chuột rồi lại còn dám quản nhiều chuyện hả? Sống lâu quá rồi đúng không?"

Lục Duyên cũng cười:

"Ta nói ngươi hiểu lầm rồi, còn có một ý nghĩa khác. Cho dù ngươi có là băng đảng nào cũng chả ảnh hưởng gì đến ta."

Hắn bước ra, sức mạnh bùng nổ, trong chốc lát đã tới chỗ người mặc áo da.

Người đàn ông mặc áo da mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Lục Duyên đã dùng một tay nắm chặt lấy mặt hắn rồi nhấn hắn về phía sau.

Ầm!

Đầu hắn va vào tường, máu tuôn ra.

Lục Duyên buông tay ra, cơ thể của hắn mềm oặt trượt xuống đất.

Sau đó Lục Duyên mới quay đầu nhìn người phụ nữ gầy gò đang run rẩy.

Hắn liếc nhìn đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ, hơi cau mày:

"Cô là người sống ở đây sao? Cô phải biết là muộn thế này rồi cô còn dẫn trẻ con ra ngoài nó nguy hiểm như thế nào."

Thực lòng mà nói, Lục Duyên chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ trên đường phố ở khu ổ chuột sau đêm tối.

Bởi vì thực sự rất dễ bị nhưng băng đảng kiểu thế này bắt cóc mất.

Còn bắt cóc thì để làm gì?

Bé nam thì bị chắt gãy hết tay chân rồi đưa đến chốn phồn hoa để ăn xin, bé gái thì phải khăn gói đi tiếp khách.

Những bé nam bé nữ trông xinh xắn một chút thì bị nuôi để làm nô lệ.

Một số thậm chí còn điên cuồng hơn, thậm chí còn lấy nội tạng của tụi trẻ rồi bán chúng.

Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng ít khi đi lang thang về đêm.

Quá nguy hiểm.

Kỳ thật, Lục Duyên ban đầu cũng không biết chuyện này, đều là do Lý Thanh Hòa nói cho.

Bóng tối nơi đây là điều mà Lục Duyên của kiếp trước không thể nào tưởng tượng nổi khi sống dưới lá cờ đỏ.

Người phụ nữ gầy nhom ôm chặt đứa trẻ đang khóc trong ngực, khàn giọng nói:

"Chồng của ta nghiện ma túy. Một khi cơn nghiện bùng phát, ông ta sẽ đánh ta và các con để trút giận. Nếu chúng ta ở nhà sẽ bị đánh chết. Ta không còn cách nào khác đành phải đưa các con rời khỏi".

Lục Duyên:

"..."

Giọng hắn chợt nghẹn lại.

Nhìn người phụ nữ trên mặt có vài nếp nhăn, nhất thời Lục Duyên không biết nên nói gì.

Người phụ nữ gầy gò nhìn Lục Duyên, khuỵu chân quỳ xuống van xin:

"Đại nhân, ngài là một chiến sĩ gen mạnh mẽ, ngài có thể đưa ta ra khỏi nơi này được không? Nếu chỉ có một mình ta, sau này nhất định sẽ có người muốn cướp con của ta."

Lục Duyên cau mày kéo người phụ nữ gầy yếu đứng dậy.

"Được, ta đưa ngươi rời khỏi."

Gương mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, liên tục cúi người:

"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!"

Lục Duyên lắc đầu:

"Đi thôi."

Hắn theo đường cũ trở về.

Dù sao cũng chỉ là một đoạn đường ngắn, đối với Lục Duyên cũng chỉ là đi vài bước chân, coi như là rèn luyện thân thể đi.

Lục Duyên đưa người phụ nữ gầy guộc đi qua một con phố.

Ở một góc tường trên con phố, ba tên côn đồ ngồi chồm hỗm ở đó nhìn quanh.

Một trong số đó đã nhìn thấy Lục Duyên và người phụ nữ gầy gò.

Sau khi nhìn thấy đứa trẻ trong ngực của người phụ nữ kia, mắt hắn ta sáng lên.

Hắn ta vươn tay ra vỗ vỗ hai tên bạn bên cạnh:

"Có món rồi!"

"Hử?"

Hai tên kia vội vàng nhìn sang.