Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 118: Bạn Trai




Gã đầu trọc đưa cái tay giả làm bằng hợp kim đen của mình lên sờ sờ mặt, đồng thời nhếch miệng cười.

Thanh niên tóc vàng cũng cười theo.

"Thích thì tới bắt chuyện đi? Dù sao thì cũng là một thợ săn lăn lộn nơi hoang dã, lần này ngươi ít nhiều gì cũng thu được hơn trăm vạn đúng không? Chẳng lẽ còn không đối phó được một cô gái nhỏ à?”

Nhưng rất nhanh sau đó, thanh niên tóc vàng nhìn thấy gen chiến văn trên cổ tay của cô gái, nụ cười trên mặt cũng lập tức trở nên cứng đờ.

"Là chiến sĩ gen?"

Gã đại hán đầu trọc vốn đã có chút động lòng kia nghe thế thì sững sờ, cũng đồng thời nhìn sang cổ tay của thiếu nữ.

Sau khi nhìn tới gen chiến văn lờ mờ kia, sắc mặt hắn hơi hơi thay đổi, cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

"Chậc, không ngờ lại là một chiến sĩ gen, thôi đừng có đụng vào."

"Ừm."

Hai người cúi đầu tiếp tục uống cà phê.

Không chỉ có hai người này, mà những vị khách ngồi trong quán cũng thế, khi nhìn thấy gen chiến văn trên cổ tay của thiếu nữ thì đều thay đổi sắc mặt, sau đó rối rít thu hồi tầm mắt, không dám nhìn thêm nữa.

Thiếu nữ đi tới gần chỗ của Lục Duyên, tùy tiện kéo một cái ghế qua để ngồi, vừa quan sát Lục Duyên vừa cười nói:

"Lục Duyên, ngươi có phát hiện ngươi khác trước lắm không? Trong ấn tượng của ta, ngươi u ám hơn bây giờ rất nhiều."

Lục Duyên cũng cười:

"Đều thành chiến sĩ gen rồi, thay đổi lớn một chút cũng không phải là điều bình thường sao? Ngược lại là ngươi, Vương Hương Hương, một chút thay đổi cũng không có."

Vương Hương Hương ưỡn ngực một cái, liếc Lục Duyên:

"Không muốn dùng mắt thì có thể đem đi tặng cho người khác, ai nói ta không có gì thay đổi? Chẳng phải thân hình của bản tiểu thư còn đẹp hơn ngày trước sao?"

Cà phê trong miệng của Lục Duyên suýt chút nữa là phun hết ra ngoài.

Hắn xạm mặt lại, nói:

"Cái ta nói là tính cách."

"À, phục vụ, cho một ly Cappuccino."

Lục Duyên và Vương Hương Hương vừa uống cà phê vừa trò chuyện một lúc thì hai thiếu nữ xinh xắn tay trong tay đi tới.

Một người có mái tóc xoăn dài vàng óng, người còn lại thì để tóc bob nâu.

Thiếu nữ tóc xoăn dài mặc chiếc váy hai dây xanh lá, dáng người thon dài, xương quai xanh thanh mảnh nổi bật trên nước da trắng ngần.

Người tóc bob nâu thì mặc áo tay ngắn và và váy dài ren đen, trông có đôi phần lạnh lùng.

"Hương Hương, bọn ta tới rồi! Lục Duyên đại ca, úi chà, ngươi lại đẹp trai hơn rồi. Có bạn trai chưa?"

Thiếu nữ tóc vàng vẫy tay với Vương Hương Hương rồi nhìn Lục Duyên bằng đôi mắt lấp lánh.

Lục Duyên:

"Gì vậy trời?"

Hắn đực mặt một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần:

"Bạn trai?"

Vương Hương Hương liếc nhìn thiếu nữ tóc xoăn vàng với vẻ ngán ngẩm:

"Lục Duyên, kệ Ôn Ny đi. Gần đây cô nương này toàn đọc truyện đồng tính nam không à."

Lục Duyên:

"? ? ?"

Đôi mắt sáng như sao của Ôn Ny làm hắn rờn rợn.

Kiểu này là hủ nữ rồi chứ còn gì nữa?

Lục Duyên nghiêm túc đính chính:

"Ta thích nữ nhân, mỹ nữ càng thích!"

"Vậy à."

Ôn Ny tiếc nuối thấy rõ.

Lục Duyên đen như than.

Molly đi vào, ngồi cạnh Vương Hương Hương rồi phất tay với Lục Duyên:

"Lục Duyên, lâu rồi không gặp."

"Ừ. Mấy tháng rồi nhỉ?"

Trước kia, Lục Duyên và Molly là bạn cùng bàn của nhau, tuy không thường nói chuyện nhưng có thể xem như người bạn mình thân trong lớp nhất trừ Trác Minh.

Bốn người đã tề tụ đông đủ, ba nữ nhân tám chuyện hăng say.

"Hương Hương, sao da ngươi càng ngày càng căng mọng thế, mới dùng mỹ phẩm nào đó?"

"Gần đây ta có mua nước Vĩnh Hằng Chi Luyến, khá tốt đấy, các ngươi thử xem thế nào."

"Ta dùng rồi. Loại đó gây kích ứng ghê quá, ta dùng bị dị ứng, lần trước nổi mụn tùm lum..."

"..."

Vân vân và mây mây.

Mặt Lục Duyên không cảm xúc ngồi nhìn ba nữ tử tán dóc, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Không phải nước là để uống à?

Sao lại dị ứng?

Đừng nói là có độc chứ?

Hắn lặng lẽ cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, bỗng thấy sao mà thởi gian trôi lâu quá.

Không lâu sau, có ba thiếu niên đi tới.

Người ở giữa mặc sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên, khóe môi hơi nhếch lên tạo nét cười, tóc ngắn màu đen hơi xoăn tạo cho người nhìn ấn tượng về một cậu con trai lịch sự.

Đi bên cạnh là một thiếu niên cao to, thanh tú, mặc áo thun đen in hình mặt hổ.

Còn lại là người mà Lục Duyên rất hay gặp ở Khởi Nguyên Chi Địa - Trác Minh.

Sau khi vào quán cà phê, ba người nhìn dáo dác xung quanh.

Thấy nhóm Lục Duyên, họ mừng rỡ đi tới.

"Duyên ca! Bọn ta tới rồi!"

Trác Minh mỉm cười lên tiếng.

Thiếu niên cao to cũng lễ phép chào hỏi:

"Duyên ca, Hương Hương tỷ."

Thiếu niên ăn mặc lịch sự cười hả hê:

"Có vẻ hôm nay ngươi được một phen cháy túi rồi đấy Lục Duyên."

Lục Duyên cũng gật đầu cười đáp:

"Cố Ngọc, Tào Ngôn, lâu rồi không gặp."

Tào Ngôn cười tươi:

"Mọi người ở đây đều là chiến sĩ gen, sau này hẹn nhau gặp mặt nhiều vào. Có khi chúng ta vẫn lập đội sau khi vào thành Hồng Phong đấy."