Sa Nham thành, nơi cửa thành.
Đoàn người Lục Duyên đi vào cửa thành dưới cái nhìn chăm chú của hai người nham thạch màu vàng cao chừng năm mét.
Nhìn thấy kiến trúc màu vàng đất bên trong thành, Trác Minh thở hắt ra, lộ ra nụ cười:
“Cuối cùng đã trở lại, dọc theo đường đi đúng là lo lắng hãi hùng mà.”
Thanh niên tóc vàng gật gật đầu, mở miệng nói:
“Không nghĩ tới lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào những chiến sĩ gen thí luyện ra như vậy.”
“Vậy thì chắc chắc rồi, ai cũng biết trong di tích có rất nhiều báu vật, chiến sĩ thí luyện thông qua di tích có ai là có ít thu hoạch đâu? Giết rồi là có thể đạt được phần thu hoạch kia, nhất định có người sẵn lòng ra tay, nhất là Liệp Sát Giả.”
Những người khác gật gật đầu đồng ý sâu sắc.
“May là chúng ta có nhiều người, còn có ngài Lưu ở đây, nếu không thì chỉ sợ chúng ta cũng không ổn ở địa cung.”
Grimm cười rồi mở miệng nói.
Lưu Hỉ cũng cười:
“Ở trong khu vực của Sa Nham thành, Lưu Hỉ ta vẫn là có tiếng nói.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
“Lục Duyên huynh đệ, đến thành rồi, ta còn phải trở về nơi trú quân của tập đoàn Thiên Phủ chúng ta xử lý công việc, không thể đi với ngươi nữa. Nếu có cần gì, có thể đến nơi trú quân của chúng ta. Vị trí nơi trú quân của chúng ta là khu dân cư số A042. Ngươi đến khu dân cư rồi có thể tìm được rất dễ dàng.”
Lục Duyên cười gật gật đầu:
“Được, ta sẽ.”
Lưu Hỉ dẫn theo đoàn của hắn rời khỏi.
Nhìn thấy bóng dáng Lưu Hỉ rời khỏi, Trác Minh chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt hâm mộ:
“Khu dân cư cấp A đó... Không hổ là tập đoàn Thiên Phủ, lăn lộn ở Sa Nham thành thật tốt. Qúa giàu rồi.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý sâu sắc.
Grimm cười nói:
“Dù sao người ta cũng là tập đoàn lớn, khác với chúng ta.”
Lục Duyên có chút thắc mắc hỏi:
“Khu dân cư này còn phân chia cấp bậc à?”
Mấy người Grimm sửng sốt.
“Duyên ca, ngươi không biết sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng đi qua khu dân cư à?”
Lục Duyên cười cười:
“Lúc vừa mới đến ta chỉ đợi mấy giờ ở Sa Nham thành, sau đó cũng chưa từng trở về Sa Nham thành nữa.”
“Shhhhh…”
Tất cả mọi người bao gồm Grimm ở bên trong đều mở to hai mắt nhìn.
“Lục Duyên, từ lúc ngươi thức tỉnh đến bây giờ cũng đã ở lại bên trong Khởi Nguyên Chi Địa hơn một tháng rồi nhỉ? Vậy mà chưa từng trở về à? ! Vẫn luôn sống cuộc sống dã ngoại luôn sao? !”
Grimm có chút khiếp sợ.
“Cái này có vấn đề gì sao?”
Lục Duyên sửng sốt, hắn vẫn cho rằng tất cả mọi người đều như vậy.
Hiện giờ xem ra, hình như không phải à?
Grimm cười khổ lắc lắc đầu:
“Rốt cuộc ta biết tại sao ngươi có thể tăng lên nhanh như vậy rồi, thiên phú chỉ là một trong số đó, sự bền bỉ đáng sợ này cũng không phải tất cả mọi người có thể có. Lúc người bình thường nghỉ ngơi ở nơi nguy hiểm bốn phía thì tinh thần đều sẽ mệt mỏi, cần trở về điều chỉnh một chút. Nào có giống như ngươi, chưa từng trở về.”
Trác Minh cũng là không biết nói gì:
“Duyên ca, lúc ngươi mệt mỏi chẳng lẽ không cần nghỉ ngơi à? Chẳng lẽ ngươi không cần ngủ sao? Vẫn còn là người à?”
“Cái gì không phải là người chứ? Ai nói ta không nghỉ ngơi hả? Ta còn đặc biệt chuẩn bị lều vải và túi ngủ nữa đó.”
Mọi người:
“…”
Thanh niên tóc vàng cười khổ nói:
“Cho dù chúng ta là một đoàn đội thì khi qua đêm ở dã ngoại cũng là phân công người gác đêm. Duyên ca, chỉ có một mình ngươi, ngươi không sợ gặp phải nguy hiểm sao?”
Lục Duyên cười cười:
“Có thể do lòng ta lớn đi, vận may cũng không tệ, chưa từng gặp phải đe dọa.”
Đương nhiên Lục Duyên sẽ không nói, dù là lúc hắn ngủ cũng vẫn mở Hắc Thiết Chi Khu.
Grimm lắc lắc đầu:
“Thật sự là so không được. Được rồi không nói cái này nữa. Lục Duyên ngươi không phải là hỏi chúng ta sự khác biệt của khu dân cư sao? Khu dân cư trong thành cũng có phân chia cấp bậc. Thấp nhất là chỗ ở cấp D, chính là thuê nhà cùng với người khác, mỗi người có một phòng, nhà ở cấp C là căn hộ một người hoặc là nhiều người, nhà ở cấp B là biệt thự xếp liền, mà nhà ở cấp A chính là trang viên nhỏ có sân trong. Nhà ở càng cao cấp lại càng xa hoa, đương nhiên giá cả cũng lại càng mắc. Khu dân cư bình thường giống chúng ta là căn hộ cấp C, tiền thuê một ngày thì cần ba mươi linh tinh, mà nhà ở cấp A, ta đoán một ngày có thể cũng cần mấy trăm thậm chí hơn một nghìn linh tinh. Khu dân cư giống của loại thế lực lớn này đều là thuê dài hạn, ngươi nói xem cái này cần bao nhiêu linh tinh chứ?”
Lục Duyên nghe lời nói của Grimm thì không khỏi giật mình.
Chẳng trách bọn Grimm hâm mộ như vậy.
Dựa theo như vậy mà tính, nơi ở của tập đoàn Thiên Phủ, một ngày không phải là tốn mấy trăm hơn một nghìn linh tinh tiền thuê à?
Cái này gần bằng một nửa thu nhập mỗi ngày bây giờ của hắn!
“Thật là có tiền mà.”
Lục Duyên không nhịn được cảm thán một tiếng.
“Đúng chứ?”
Trác Minh gật gật đầu, sau đó hắn nhìn thoáng qua Lục Duyên:
“Thu nhập linh tinh mỗi ngày của Duyên ca cũng không ít, cũng là người giàu. Bên trong Sa Nham thành này vẫn có rất nhiều thứ cần dùng linh tinh. Không có linh tinh, nửa bước cũng khó đi mà.”
Trác Minh nói xong thở dài, lắc lắc đầu.