Dù họ sẵn sàng liều mạng, nhưng trong thời gian quá ngắn, ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có bao nhiêu.
Sau khi im lặng một lúc, Quero nhìn Lục Duyên rồi nói:
"Huynh đệ Lục Duyên, thực lực cấp chiến thần như chúng ta không có cách nào chống đỡ quá lâu trong biển hỗn độn, nhưng ngươi thì khác, ngươi ở cấp pháp tắc, hơn nữa lại là một sự tồn tại rất mạnh trong cấp pháp tắc. Nếu thật sự không còn cách nào nữa, ngươi hãy dẫn theo một phần lớn các cường giả trong bốn tộc chúng ta rời khỏi đây.
Dựa vào thực lực của ngươi, có lẽ đến lúc đó sẽ tìm được một vũ trụ mới để ổn định lại cuộc sống"
Nghe hắn ta nói thế, sau khi đám người im lặng, Ngân Cốc chậm rãi gật đầu:
"Ta cảm thấy cách này cũng được đấy. Chỉ cần giữ lại được hạt giống của bốn tộc chúng ta, vậy tương lai vẫn còn"
Mados cũng gật đầu:
"Với tài năng của huynh đệ Lục Duyên, ta tin rằng chỉ cần có đủ thời gian, tương lai ngươi nhất định sẽ mạnh hơn cả dị hoá chi mẫu! Đến lúc đó huynh đệ Lục Duyên báo thù cho chúng ta là được rồi!"
Lục Duyên nghe mọi người nói như thế khiến hắn phải sững sờ rồi hắn nhìn đám người Mados:
"Nếu thật sự phải đi, các ngươi cũng không đi sao?"
Đám người Mados nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Quero nhìn bầu trời mênh mông đầy sao quanh người mình, trong mắt ẩn chứa một chút dịu dàng rồi hắn ta cười phá lên:
"Không đi được. Dù sao vũ trụ này cũng là quê hương của chúng ta, chúng ta sống ở nơi này lâu như vậy, cũng bảo vệ trong khoảng thời gian dài như thế, đến cuối cùng, ta vẫn mong được tiếp tục ở lại nơi này. Chúng ta đã sống quá lâu, như thế cũng đủ rồi, nên giữ cơ hội này lại cho thế hệ trẻ đầy tiềm năng"
"Cả đời này của ta vẫn luôn đấu tranh chống lại dị hoá, đến phút cuối cùng, được chết trên chiến trường cũng là nơi dừng chân khá tốt!"
Giọng nói của Băng Lăng bình thản cứ như việc mà hắn đang nói không phải là sống chết của chính mình.
"Ta không còn trẻ nữa, không muốn rời xa quê hương, giao lại cho người trẻ tuổi vậy"
Mados lắc đầu, thở dài cảm thán.
Nhìn mọi người thế này, Lục Duyên chỉ đành im lặng, trong lòng hắn cũng rất cảm động.
Dù sao những tiền bối cấp chiến thần này vẫn luôn canh giữ biên giới của vũ trụ từ khi dị thú bắt đầu xâm lấn đến giờ, có thể nói họ đã luôn chống đỡ một không gian để sinh linh trong cả vũ trụ này được sinh sống và tồn tại.
Không ngờ đến giây phút cuối cùng, họ vẫn mong có thể để lại cơ hội sống sót cho thế hệ sau, bản thân vẫn dự định canh giữ vũ trụ đã sinh ra mình.
Hắn chìm vào trong suy nghĩ.
Với thực lực của hắn bây giờ, lợi dụng pháp tắc không gian và pháp tắc sao trời, hắn có thể tạo ra một vũ trụ nhỏ trong cơ thể của chính mình, đủ để dẫn nhiều sinh linh trong vũ trụ thoát khỏi đây.
Biển hỗn độn rất rộng lớn, Lục Duyên tin rằng chỉ cần hắn muốn trốn, dị hoá chi mẫu không có cơ hội tìm được hắn.
Dựa theo suy nghĩ của đám người Quero, đây là một cách khá tốt.
Nhưng, Lục Duyên nhìn đám người Quero, hắn thở dài một hơi.
Dù hắn có thể đưa một phần lớn các sinh linh trong vũ trụ đi khỏi, nhưng số sinh linh còn sót lại trong vũ trụ chỉ có thể chôn vùi cùng nơi này.
Dù các tiền bối vẫn luôn bảo vệ biên biên giới ở vũ trụ này đều sẵn sàng ở lại nơi này chịu chết, nhưng nếu vẫn chưa đến bước đường cùng, Lục Duyên cũng không muốn chọn cách làm này.
Dù Lục Duyên từ một thế giới khác đến đây, nhưng cội nguồn vũ trụ ở đây đã hợp làm một thể với hắn, hắn có được thực lực như bây giờ cũng do vũ trụ này ban tặng.
Vũ trụ này cũng là quê hương của hắn, không chỉ riêng hắn, nơi đây cũng là quê hương của đám người Lý Thanh Hòa, Dạ Dạ và Anastasia.
Lục Duyên không mong mình sẽ vứt bỏ quê hương mà rời khỏi đây.
Lá rụng vẫn còn về cội, huống chỉ là con người?
Nếu ngay cả cội nguồn cũng không có, vậy cuộc sống phiêu bạc trong biển hỗn độn sẽ quá tẻ nhạt rồi.
Hắn không ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía sương mù mịt mờ đang dâng trào trong biển hỗn độn, ánh mắt hắn chợt lóe lên tia sáng.
Sau một lúc im lặng, Lục Duyên từ từ nói:
"Có lẽ còn một cách khác"
Nghe hắn nói như thế, đám người Quero sửng sốt nhìn Lục Duyên.
"Cách gì?"
Đám người nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt chờ mong, chờ mong Lục Duyên sẽ đưa ra được cách giải quyết.
Ai cũng có bản năng muốn sống sót, nếu có thể, họ đương nhiên hy vọng có thể ở lại vũ trụ và sống sót.
Nhưng giữa được sống và ở lại quê hương, họ sẽ lựa chọn vế sau.
Lục Duyên mỉm cười thật tươi, thong thả nói:
"Nếu mọi người đều muốn trốn thoát, vậy không bằng chúng ta mang theo cả quê hương rời khỏi đây?"
",,Hả?"
Nghe hắn nói như thế, đám người Quero đột nhiên im bặt rồi mọi người lại nhìn Lục Duyên nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác không rõ.
"Mang, mang theo quê hương của chúng ta rời khỏi? Đây là ý gì?
Ngân Cốc mở to mắt đây vẻ thắc mắc nhìn Lục Duyên.
Lục Duyên cười nói:
"Ý trên mặt chữ. Chúng ta mang theo cả vũ trụ rời khỏi biển hỗn độn này để tránh thoát khỏi sự truy sát của dị hoá chi mẫu!"
Tất cả mọi người:
tan Mọi người đều nhìn Lục Duyên bằng ánh mắt kỳ lạ.