Huyết nhục chi vương ngạc nhiên, sau đó cười phá lên:
"Tại sao lại muốn ăn mòn vũ trụ của các ngươi hả? Vì với dị tộc của chúng ta thì vũ trụ của các ngươi cũng chỉ là đồ ăn mà thôi. Chúng ta sẽ trưởng thành sau khi ăn vũ trụ của các ngươi, đây chẳng qua chỉ là cạnh tranh trong tự nhiên mà thôi"
Lục Duyên hơi nheo mắt lại:
"Có vẻ các ngươi đã hủy diệt rất nhiều vũ trụ?"
Huyết nhục chi vương nhếch miệng, vẻ mặt có chút quái dị:
"Chẳng lẽ ngươi sẽ nhớ rõ rằng mình đã ăn bao nhiêu thứ hay sao?"
Lục Duyên im lặng một lúc, sau đó nở nụ cười:
"Ngươi là người mạnh nhất trong chủng tộc của các ngươi đúng không? Vậy nếu giết chết ngươi, chẳng phải dị tộc sẽ tan tác hay sao?"
"Người mạnh nhất? Hahaha! Không không không, chúng ta chỉ là những đứa con của mẹ mà thôi, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sự hùng mạnh của mẹ. Vả lại... Muốn giết ta sao? Đúng là người không biết sẽ không sợ"
Huyết nhục chi vương nói xong, xung quanh cơ thể hắn lóe lên ánh sáng màu xanh lá, khí thế rất kinh khủng trào dâng, đánh thẳng về phía Lục Duyên.
Những chỗ mà khí thế ấy đi qua khiến màng vũ trụ không ngừng rung động, động tĩnh còn lớn hơn hàng trăm triệu dị thú liên tục ăn mòn.
Trong vũ trụ, không gian bị xé rách, gió bão bất chợt nổi lên giống như thiên tai vào ngày tận thế.
Nét mặt Lục Duyên không thay đổi gì, mặc kệ luồng khí thế kia thổi qua, cơ thể hắn vẫn không hề lay động chút nào.
Tuy nhiên, Mados và Cross đằng sau Lục Duyên đều hét lên đau đớn, liên tục lùi về phía sau.
Đám chiến binh cơ giới lại càng thảm hại hơn, họ run rẩy ngã xuống đất. Đối mặt với khí thế mạnh như thế này, họ mất hết khả năng chiến đấu, chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi.
"Hửm?"
Huyết nhục chi vương để ý thấy Lục Duyên vẫn giữ được bình tĩnh khi đối mặt với khí thế của hắn ta, khiến hắn ta không nhịn được mà phát ra tiếng ngạc nhiên. Hắn ta âm thầm đánh giá Lục Duyên.
Tuy Lục Duyên vừa bước vào cấp pháp tắc, nhưng biểu hiện của hắn đã vượt xa khỏi dự tính của huyết nhục chi vương.
Nhưng dù sao huyết nhục chi vương cũng từng hủy diệt rất nhiều vũ trụ lớn mạnh, vì thế hắn rất có lòng tin vào bản thân mình.
Hắn ta cười lạnh:
"Còn mạnh hơn ta nghĩ, xem ra ngươi sẽ không khiến ta cảm thấy nhàm chán"
Vừa nói xong, hắn ta đã vung nắm đấm về phía Lục Duyên.
Khống chế máu thịt.
Nhưng Lục Duyên vẫn bình tĩnh như trước, không có gì khác biệt.
Thấy cảnh này, rốt cuộc sắc mặt huyết nhục chi vương cũng thay đổi.
"Hả? Sao lại xảy ra chuyện này?"
Khống chế máu thịt của hắn ta không hề có tác dụng gì sao?
Hắn ta cảm nhận được sức mạnh pháp tắc của mình đã chui vào trong cơ thể của người này, nhưng cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì. Chuyện này không hợp lý chút nào!
Lục Duyên thấy về mặt huyết nhục chi vương không ngừng thay đổi, nhưng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn nắm giữ cả năm pháp tắc một mạch, sau khi được sức mạnh của pháp tắc thanh tẩy, giò đây dù hắn chỉ dùng sức chống đỡ của nhục thân thôi cũng mạnh hơn cấp pháp tắc bình thường rất nhiều.
Mặc dù sức mạnh pháp tắc của máu thịt này rất mạnh, nhưng đối với Lục Duyên mà nói, nó cũng chỉ làm máu thịt của hắn hơi dao động mà thôi, hắn chỉ cần động ý niệm một chút đã có thể nhẹ nhàng trấn áp nó xuống.
Huyết nhục chi vương đương nhiên không biết chuyện này.
Lục Duyên không nhịn được nheo mắt lại, hắn vốn cho rằng dị thú cấp pháp tắc sẽ khá mạnh, nhưng lúc này xem ra thực lực bây giờ của hắn còn mạnh hơn cấp pháp tắc bình thường.
Ít nhất thì huyết nhục chi vương này không có sức uy hiếp quá lớn với hắn.
Đương nhiên, Lục Duyên cũng không vì thế mà yên tâm.
Bởi trước đó, huyết nhục chi vương cũng nói mẹ của họ mới là người mạnh nhất, hiện giờ hắn chưa chắc có thể đối đầu nổi, cần phải tiếp tục cố gắng mới được.
Lúc Lục Duyên đang suy nghĩ, huyết nhục chi vương vẫn tiếp tục sử dụng pháp tắc máu thịt tấn công Lục Duyên. Kết quả, tất cả sức mạnh pháp tắc của hắn ta giống như trâu đất rơi xuống biển, biến mất không thấy tăm hơi.
"Sao có thể như thế?"
Huyết nhục chi vương nổi giận gầm lên, quanh người lóe lên ánh sáng màu xanh lá, cánh tay hóa thành trường đao, sức mạnh cơ thể tăng vọt. Hắn biến mất tại chỗ, sau đó lao về phía Lục Duyên.
Trong nháy mắt huyết nhục chi vương đã xuất hiện trước mặt Lục Duyên, trường đao hình thành từ máu thịt chém về phía cổ Lục Duyên.
Về mặt Lục Duyên không thay đổi, hắn nhìn thanh trường đao kia, sau đó giơ tay lên.
Trên bàn tay của Lục Duyên, pháp tắc quang minh và pháp tắc hắc ám cùng chuyển động, hai màu trắng đen ẩn hiện, nắm chặt thanh trường đao kia.
Huyết nhục chi vương cảm nhận được sức mạnh vô cùng khủng khiếp đã giam cầm trường đao bằng máu thịt của mình.
Sức mạnh đó khiến hắn ta không thể di chuyển.
Hắn ta giãy dụa muốn rút trường đao ra, nhưng vẫn không nhúc nhích được.
Hắn ta trợn tròn mắt nhìn, trong mắt lộ rõ về khiếp sợ:
"Chẳng phải ngươi mới lên cấp pháp tắc hay sao? Sao ngươi có thể mạnh đến vậy?"
Lục Duyên nhìn sắc mặt hoảng sợ của huyết nhục chi vương, hắn mỉm cười:
"Ta thật sự vừa lên cấp pháp tắc... Tuy nhiên, ta cảm thấy ngươi quá yếu"