Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1042: Biến Hoá.




Nàng ấy bước đến bên đường. Hai cường giả chiến hoàng đang nhỏ giọng bàn luận, trông có vẻ rất căng thẳng. Vào lúc này, họ đột nhiên cảm nhận được có khí tức nặng nề áp đến khiến bản thân có chút hít thở không thông.

Hai người ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Anastasia ở ngay trước mặt, hai người lộ rõ về ngạc nhiên.

Rõ ràng Dạ Mị ở ngay trước mặt này chỉ có tu vi cấp chiến hoàng như họ, nhưng vì sao họ có cảm giác như đụng phải chiến đế.... Không, thậm chí giống cảm giác đụng phải chiến thánh?

Tình huống quỷ quái gì thế này?

Khi hai người đang trợn tròn mắt nhìn Anastasia, giọng điệu kiêu ngạo vẫn luôn ẩn giấu trước mặt đám người Lý Thanh Hòa chợt vang lên:

"Xảy ra chuyện gì à? Tại sao bên ngoài lại có khí tức dị hóa mạnh như vậy?"

Nghe nàng ấy hỏi, một chiến hoàng trong số đó trả lời theo bản năng:

"Nghe, nghe nói người của tổ chức linh tộc và thú tộc dị hóa xâm lược.... Ta nghĩ, có lẽ việc này giống với cuộc xâm lược lần trước của giáo đoàn Thiên Tai"

Chiến hoàng này nói xong mới ổn định lại tinh thần, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, trong mắt hắn ta chứa đầy về hoảng sợ khi nhìn vào Dạ Mị này.

Không ngờ bản năng hắn lại khuất phục dưới khí tức mạnh mẽ như thế này.

Rốt cuộc Dạ Mị này là quái vật gì vậy?

Anastasia không để ý đến phản ứng của chiến hoàng, nghe những lời này khiến lông mày nàng hơi nhíu lại, nàng chợt nhớ lại kẽ nứt không gian đã từng thấy ở Thiên Hoang sâm lâm.

Nếu lúc trước không có A Duyên ở nơi đó, e rằng đám Dạ Mị họ đã phải chết vài nhân tài để thoát ra khỏi vòng vây.

Không ngờ bây giờ lại xảy ra xâm lấn lần nữa sao?

Hơn nữa, đây còn là tổ chức linh tộc và thú tộc bị dị hóa?

Trong mắt nàng ấy lướt qua một tia lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn chiến hoàng đang căng thẳng kia, nàng ấy nói:

"Các ngươi đi đi"

Hai chiến hoàng nhanh chóng thở phào như được miễn tội chết rồi cắm đầu chạy như bay ra thật xa, cứ như sau lưng họ có con quái vật đáng sợ nào đó.

"Anastasia, dáng vẻ này của ngươi dọa họ sợ rồi đấy"

Sương Nguyệt cười tủm tỉm khoanh tay trước ngực, nói.

Họ đang chú ý tình huống phía bên này, nên đương nhiên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện.

Anastasia quay đầu, cười nói:

"Do thực lực của họ quá yếu thôi! Sương Nguyệt tỷ, các ngươi cũng nghe rồi chứ? Lần này tương tự như cuộc xâm lấn của giáo đoàn Thiên Tai vào lúc trước, chúng ta phải làm sao đây?"

Lý Thanh Hòa nheo mắt lại, nàng nói:

"Dạ Dạ liên lạc với lão gia tử Thiên Minh được không? Để xem họ có muốn tập hợp lại đi ngăn chặn những người đó hay không, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ giúp một chút"

Bây giờ ngoại trừ Tư Thính Tuyết và Rebecca ở cấp chiến vương, những người khác đã ghi lại được một gen cấp thánh, cũng coi như mọi người đã đạt đến thực lực cấp chiến thánh. Có lẽ họ còn kém một chút, nhưng vẫn có thể chống lại được một vị chiến thánh.

Vả lại họ có nhiều người như vậy, khi hợp tác lại với nhau, họ có thể giết chết được một hai tên chiến thánh.

Khi nghe nàng ấy nói như thế, khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Dạ không tỏ biểu cảm gì, chỉ hơi gật đầu:

"Được!"

Khi Dạ Dạ lấy ra thủy tinh truyền tin, chuẩn bị liên lạc với thánh giả Thiên Minh, trên không trung tại Bổ Thiên thành, những ảo ảnh của các ngôi sao mà họ đều rất quen thuộc đột nhiên dao động.

Những ảo ảnh của các ngôi sao trên bầu trời liên tục nổ tung, biến thành bụi sao. Sau đó chúng lại xoay tròn rồi hợp nhất lại thành các ngôi sao, rồi kết hợp lại thành tinh vực.

Vào lúc các ảo ảnh không ngừng biến đổi, luồng khí tức thần bí không ngừng lan tràn ra khắp mọi nơi.

Các chiến binh bên trong Bổ Thiên thành vốn dĩ đang lo lắng vì dị hoá xâm lấn, vào lúc này, họ đều cảm nhận được điều này, mọi người kinh ngạc nhìn về hướng ảo ảnh của các ngôi sao trên bầu trời.

Trên trời, Nhược Thủy đương nhiên lập tức chú ý đến việc này. Nàng ấy nhìn ảo ảnh trên không trung, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Đáng chết... Chẳng lẽ tổ chức dị hóa đã ảnh hưởng đến việc này sao?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn mang vẻ ung dung vào lúc này đã trở nên lạnh lùng.

Nếu Lục Duyên thật sự bị ảnh hưởng vì chuyện này, vậy đó sẽ là tổn thất lớn nhất cho cả nhân tộc.... Không, là cả vũ trụ này!

Nộ Tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm ảo ảnh trên bầu trời, đúng lúc này, chợt có một tia sáng yếu ớt chuyển động xung quanh người hắn rồi tia sáng đó đột nhiên bùng sáng lên.

Tuy nhiên, ánh sáng này chỉ bùng lên trong chớp mắt rồi khuôn mặt hắn trắng bệch, đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi, hình như bên trong máu tươi còn chứa một chút bụi sao, nó vẫn còn lấp lánh trong bãi máu tươi đó.

Tuy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ phấn khích.

Nhược Thủy thấy vậy lập tức vội hỏi:

"Nộ Tinh! Thế nào rồi? Ngươi không sao chứ? Bây giờ ngươi cảm ngộ quy tắc đến đâu rồi? Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao? A Duyên cảm ngộ có bị gián đoạn không?"

Vẻ mặt Nộ Tinh rất kỳ lạ, vừa như kích động, nhưng lại có chút chua chát và mất mát, nét mặt liên tục thay đổi.

Nghe Nhược Thủy hỏi như thế, hắn ta sững sờ một lúc rồi lắc đầu:

"Cảm ngộ bị gián đoạn sao? Không có, làm sao có chuyện đó chứ? Sắp thành công rồi!

Sắp thành công rồi!"

Về mặt hắn ta vô cùng phấn khích, ngẩng đầu nhìn ảo ảnh của các ngôi sao liên tục biến đổi, hắn nắm chặt nắm tay, cả người hơi run rẩy.

Sau đó trên mặt hắn ta lại lộ ra chút mất mát, rồi thở dài:

"Đáng tiếc, ta không có cách nào tiếp tục cảm ngộ"