Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 1020: Dễ Dàng.




Hai bên chiến đấu đã cách xa khu vực tiền tuyến, luân phiên qua lại ở vùng hư không vô tận rồi.

Ổ trong một vùng chân không khác, hai thành viên của cơ giới chi huyết là McPherson và Barbara dắt theo mười ba Chiến thánh cơ giới khác đang nấp trong bóng tối.

Đôi con ngươi màu tím đậm của McPherson xuất hiện từng tia sáng màu xanh lục.

Hắn nhìn trận chiến ở phía xa kia, vô cùng trầm tĩnh.

Ở bên cạnh là Chiến thần cơ giới Barbara, quanh người được bao bọc bởi rất nhiều huyết nhục cùng một lơp giáp kim loại màu trắng.

Barbara chậm rãi hỏi:

"McPherson, khi nào thì chúng ta ra tay?"

MecPherson nhìn chiến trường, im lặng một lúc rồi nheo mắt lại nói:

"Chờ thêm một lúc nữa, bây giờ đám Chiến thần của bốn tộc kia đều đang trong trạng thái mạnh mẽ nhất, chúng ta tùy tiện ra tay sẽ chỉ đánh rắn động cô. Chờ tới khi thể lực của bọn chúng hao hụt, lộ ra sơ hở thì chúng ta sẽ hành động, một đường giết sạch"

Nghe tới đây, Barbara khẽ gật đầu:

"Nếu đã vậy thì nghe ngươi"

Cuộc chiến kéo dài, dị thú và Chiến thần vũ trụ giống như là nước với lửa, vừa mới bắt đầu đã đánh nhau vô cùng kịch liệt. Dần dần, cả hai bên đều có người bị thương.

Đúng lúc này, một con mắt trên xúc tu của một dị thú khổng lồ bắn ra chùm sáng màu xanh lục, rọi vào cánh tay của Chiến thần vượn khổng lồ đen của thú tộc.

Ngay lập tức, cánh tay của hắn nổ tung, ở trên lại xuất hiện từng vết máu màu xanh lục.

Vốn dĩ trên người của Chiến thần vượn khổng lồ này đã bị thương rồi, hiện tại còn bị thêm vết thương nghiêm trọng như này nữa, hắn lập tức gào lên, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận.

McPherson ở phía xa nhìn thấy cảnh này bèn nheo mắt lại, mở miệng nói:

"Chính là lúc này, trước hết giết chết tên Liệt Nguyên đó"

Đôi mắt Barbara lóe lên một tia lạnh lẽo, gật đầu.

Cả hai lập tức biến mất, vọt về phía Chiến thần vượn khổng lồ là Liệt Nguyên.

Hiện tại Liệt Nguyên đang bị thương nặng, hơi thở đã yếu đi đôi chút rồi, đang lùi về sau định trị liệu vết thương thì đúng lúc này không gian sau lưng hắn bỗng bị xé toạc ra, McPherson và Barbara đồng loạt xuất hiện.

Trong tay cả hai người đều có hỏa diễm lục sắc đang cháy hừng hực vô cùng khủng bố, họ vung bàn tay lên, hỏa diễm lục sắc lập tức bao trùm lấy Liệt Nguyên.

"ẤỊ"

Cơ thể của Liệt Nguyên bị hỏa diễm lục sắc đang cháy hừng hực kia bao trùm, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chiến thần của bốn tộc vốn đang chiến đấu, hiện tại nhìn thấy cảnh này đều đồng loạt biến sắc.

Sau khi thấy McPherson và Barbara, đám người Mados nổi giận, sát ý tràn ra khắp nơi.

"McPherson! Không ngờ người đó là ngươi!"

"Ha ha ha ha! Đúng vậy, chính là ta!"

McPherson cười lớn, cả người hắn ta được bao phủ trong ánh sáng màu xanh lá, hắn ta muốn chém thêm một nhát vào Liệt Nguyên có khí tức đang dần suy yếu, đồng thời hắn ta cũng muốn thừa dịp những người khác vẫn chưa đến cứu viện thẳng tay giết chết Liệt Nguyên.

Nhưng vào lúc này, cánh tay đang giơ lên của McPherson không cách nào hạ xuống nổi.

Rõ ràng hắn ta đang điều khiến để tay mình hạ xuống, nhưng không gian dưới cánh tay cứ như bị kéo dài tới vô tận, thoạt nhìn có vẻ động tác của hắn ta đang khựng lại vậy.

Nụ cười trên mặt McPherson cứng đờ, Barbara đứng cạnh để ý thấy tình huống của MecPherson, hắn ta cũng trợn trừng mắt nhìn.

Trên mặt những chiến thần khác cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Không biết từ khi nào, trên chiến trường đã xuất hiện thêm vài người nữa.

Người dẫn đầu chính là Lục Duyên, sau lưng Lục Duyên là Quero và Gatton cùng với bốn chiến thánh cơ giới.

Lục Duyên liếc nhìn ngọn lửa màu xanh lá đang thiêu đốt Liệt Nguyên, sức mạnh ánh sáng tuôn trào rồi bao trùm ngọn lửa màu xanh lá.

Ngọn lửa hoàn toàn bị dập tắt chỉ trong nháy mắt, cơ thể Liệt Nguyên cũng được tắm trong sức mạnh ánh sáng, vì vậy hắn ta hồi phục rất nhanh. Lúc này, ngay cả cánh tay của hắn ta đã bị đứt cũng mọc lại một lần nữa.

Vốn dĩ Liệt Nguyên đang bị trọng thương, nhưng bây giờ hắn ta lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy cánh tay mình hồi phục lại như cũ.

Cánh tay mới mọc lại nắm chặt thành nắm đấm, hắn ta hé miệng cười với Lục Duyên, cảm kích nói:

"Ngươi là loài người kia đúng không? Ta nhớ ra ngươi rồi! Cảm ơn ngươi đã cứu mạng, sau này có việc gì cần đến Liệt Nguyên ta, cứ việc nói!"

Hắn ta vỗ ngực.

Sau khi đám người Mados và Nộ Tinh thấy Lục Duyên cũng ngẩn người nhìn hắn, người nào người nấy vô cùng vui mừng.

"A Duyên!"

"Huynh đệ Lục Duyên!"

Đám người Mados kinh ngạc hét lên.

Họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chẳng phải tin tình báo trước đó đã nói rằng Lục Duyên đang chiến đấu với một con quái vật dị hóa rất mạnh sao?

Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện trên chiến trường?

Hơn nữa, luồng khí tức phun trào xung quanh Lục Duyên mạnh tới mức khiến tất cả chiến thần ở đó đều cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng không chỉ có họ, mà giờ đây, ngay cả những dị thú cấp thần kia cũng ngừng tấn công, bọn chúng nhìn Lục Duyên bằng vẻ cảnh giác, sau đó chúng khẽ gầm gừ liên tục, thỉnh thoảng chúng lại nhìn nhau, trông có vẻ vô cùng kiêng dè nhân loại này.