Nhưng dù như thế, hiện tại hắn cũng đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.
Nếu để mặc quái vật này, chờ sau khi nó chín muồi rồi mới khắc chế vậy chỉ e là toàn bộ vũ trụ này sẽ không có ai có thể chống lại được nó.
Dù là Lục Duyên, chỉ sợ là cũng không ngăn được, ngoại trừ khi hắn khống chế được pháp tắc.
Nhưng mà, bản thân Lục Duyên vẫn hiểu rõ khống chế pháp tắc khó đến nhường nào, cả ngàn tỷ năm nay trong vũ trụ chưa từng có cao thủ nào làm được chuyện đó. Nếu ép bản thể vũ trụ khai sơ biến hóa, dung hợp cùng với hắn để chừa ra một con đường sống, bản thân hắn cũng không chắc chắn mình cần phải tốn bao lâu mới có thể nắm được thành công nữa.
Nếu trước khi hắn nắm giữ được pháp tắc kia mà quái vật này đã chui ra ngoài thì toàn vũ trụ coi như xong rồi.
Điều mà Lục Duyên vui mừng chính là hiện tại mình đã phát hiện quái vật này, tranh thủ lúc mình còn có thể đánh bại được nó mà xử lý luôn.
Lục Duyên hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.
Tiếp tục sử dụng lực lượng thời gian khôi phục lại linh lực.
Sau đó, hắn bắt đầu đòn phản công kế tiếp.
Tất cả những xúc tu thịt máu kia tấn công về phía Lục Duyên, không có lực phản kích.
Trước lực lượng không gian và thời gian, dù Ám Ảnh Thần Sứ không mạnh như bản thể của Lục Duyên, nhưng mà cũng đủ linh hoạt. Một số lượng lớn xúc tu thịt máu bị bao vây, sau đó là bị chém đứt mạch máu.
Tiếp theo, hắn lại sử dụng lưỡi hái chết chóc hoàn toàn tiêu diệt sạch đống xúc tu kia, vậy thì đơn giản rồi.
Hơn nữa, những xúc tu máu liên tục bị tiêu diệt nên số lượng xúc tu tấn công Ám Ảnh Thần Sứ cũng giảm đi rất nhiều, áp lực của Ám Ảnh Thần Sứ cũng không còn nhiều nữa, tỷ lệ sống sót cao hơn, Lục Duyên lại có thể tiếp tục giết chết được nhiều xúc tu máu hơn nữa.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tiêu diệt được chừng hai trăm cái xúc tu thịt máu, chỉ còn lại hơn một trăm cái nữa vẫn còn đang vùng vẫy ở những nơi gần đó, tung chiêu công kích về phía Lục Duyên và Ám Ảnh Thần Sứ.
Đáng tiếc là chỉ còn lại hơn một trăm xúc tu máu, số lượng quá ít, thậm chí còn không thể khống chế được Ám Ảnh Thần Sứ chứ đừng nói chỉ là khống chế được Lục Duyên.
Lục Duyên nheo mắt lại, khống chế Ám Ảnh Thần Sứ tiếp tục xông về phía của những xúc tu kia.
Đúng lúc này, một nguồn sức mạnh vô cùng chấn động liên tục trào ra.
Sắc mặt Lục Duyên biến đổi, hắn bỗng quay đầu nhìn về phía đống huyết nhục nhầy nhụa kia.
Đang trên đà tiêu diệt hết những xúc tu máu này, quái vật bên trong chỗ đống thịt nhầy nhụa kia lại càng thêm hung bạo, vết nứt trên bề mặt đống thịt máu kia lại càng lúc càng lớn.
Hiện tại, trên bề mặt của đống thịt máu đó đã xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, quái vật bên trong không chút kiêng dè nào mà trồi lên. Cả người Lục Duyên căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía đống huyết nhục kia, bên cạnh đó cũng tăng tốc độ cho Ám Ảnh Thần Sứ tiêu diệt những xúc tu máu.
Ám Ảnh Thần Sứ hóa thành vệt sáng, vào lúc không thời gian bị ảnh hưởng lại không ngừng xông về phía những xúc tu còn lại.
Đúng lúc này, một luồng sóng xung kích màu xanh lục hiện ra khiến tất cả những Ám Ảnh Thần Sứ kia lập tức bị đóng băng tại chỗ, trở nên lờ mờ, sau đó là bị những xúc tu máu kia đập nát.
Luồng sóng xung kích đó quét qua chỗ của Lục Duyên, cơ thể của hắn cũng rung lên, sắc mặt trắng bệch, có chút quan ngại nhìn về phía đống thịt máu đó.
Ở chỗ của vết nứt kia xuất hiện một bàn tay đây chất nhầy màu xanh lục chộp lên miệng của vết nứt.
Sau đó, một bóng người từ bên trong vết nứt kia chậm rãi chui ra ngoài.
Men theo cơ thể kia là một luồng khí tức có sức mạnh kinh khủng gấp mấy lần trước đó bỗng bạo phát ra ngoài, sắc mặt Lục Duyên khẽ biến đổi, cơ thể cũng lùi về sau hai bước theo bản năng.
Hắn nhìn bóng dáng đó, trong ánh mắt còn chứa một vẻ khiếp sợ.
Khí tức mạnh mẽ quát Như này cũng quá mạnh rồi đi.
Thậm chí Lục Duyên còn nghi ngờ rằng liệu đây có phải là cấp Chiến thần hay không nưa.
Hay là nói, quái vật này đã vượt qua cấp Chiến thần rồi?
Nếu quái vật này thực sự là hung thú ong chúa biến dạng thì đây không phải là bản thể của nó.
Chỉ mới là cơ thể xuất hiện thôi mà đã có sức mạnh khủng khiếp như này rồi, vậy bản thể sẽ còn mạnh đến thế nào nữa chứ?
Thậm chí, Lục Duyên có chút mù mịt đoán không ra.
Cả cơ thể kia đã nhanh chóng chui ra khỏi lớp huyết nhục, là một quái vật hình người, cơ thể là một màu đỏ sẫm của huyết nhục trộn lẫn.
Nhìn thoáng qua giống như là nhân loại, chỉ là cơ thể của hắn không có lớp da bảo bọc, chỉ có lớp huyết nhục đỏ au nhầy nhụa cùng mạch máu màu xanh lục, phủ lên trên đó còn là một lớp chất nhầy màu xanh lục.
Ánh mắt của hắn là một vùng màu xanh lục sâu hoắm, giống như vực sâu không đáy Vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Duyên, sau đó khẽ bẻ khớp cổ, phát ra âm thanh ư a quái dị.
Lục Duyên khẽ cau mày, nhìn quái vật hình người kia phát ra âm thanh.
Hắn đang nói chuyện?
Nói gì thế?
Tên này có trí tuệ?