Thích cậu ấy vào năm học thứ hai.
Bầu trời dần tắt nắng, giáo viên đột nhiên thông báo sắp tới sẽ tổ chức đại hội thể thao, ai muốn tham gia hạng mục nào có thể báo danh với lớp trưởng. Vì thế khi vừa mới tan học, cái bàn trước mặt lớp trưởng đã đông nghịt người, Hạ Dã vốn dĩ không muốn đăng ký hạng mục nào cả, em không thích vận động, bình thường chỉ muốn yên lặng làm nền cho mọi người là được, ngay cả các hạng mục tập thể đều không tham gia. Chỉ là lần này em ngẩng đầu liền thấy Giang Tịch Xuyên đứng ngay chỗ bàn lớp trưởng.
Hơi động lòng.
“Hạ Dã, có muốn đi đăng ký hạng mục nào không?” Hạ Dã ngẩng đầu, là Trương Trú Diên, một bạn nữ tương đối thân với em. Trong lòng em đang phân vân liền bị nhắc tới, vì thế không cần nghĩ ngợi liền nói: “Được thôi, đi xem đi.”
“Giấy đăng ký của nữ bên này, các bạn nhìn xem muốn đăng ký cái gì.” Lớp trưởng lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho các cô. “Tớ muốn xem giấy đăng ký của các bạn nam một chút.” Vừa nói ra Hạ Dã mới phát hiện những lời nói này có bao nhiêu không thích hợp, liền bổ sung “Tớ giúp bạn khác nhìn xem.” Cũng may lớp trưởng không chú ý lắm đến có gì khác biệt, thoải mái mà đưa giấy đăng ký cho em.
Hạ Dã tại mục chạy 200m và 1000m tìm được cậu, nét chữ của Giang Tịch Xuyên tựa như người của cậu vậy, nét bút mạnh mẽ, phóng khoáng, dùng mực đậm nhưng không vấy bẩn, giống Johan – tư duy người làm nghệ thuật khẳng khái nhiệt huyết thiếu niên.
“Thích cái này sao?” Lớp trưởng thúc giục nói. Hạ Dã sửng sốt, hoảng hốt mà nói: “À tớ muốn đăng ký nhảy dây, có bút không?.”
Trước ngày diễn ra đại hội thể thao mọi người rất hưng phấn, chủ nhiệm lớp 7 hết sức coi trọng thi đua lần này, treo thưởng sẽ dẫn mọi người đi xem phim nếu đạt được hạng nhất. Các bạn học nghe được còn có đãi ngộ này đều xoa tay xắn áo nóng lòng muốn thử. Người phụ trách phát số thứ tự là một bạn nam tên Lý Giang Đào, Hạ Dã vẫy tay với cậu, Lý Giang Đào tiến tới hỏi có chuyện gì, Hạ Dã nói: “Tớ đến giúp cậu chia sẻ công việc, một mình cậu phát nhiều như vậy chắc mệt chết?”
Lý Giang Đào cười hì hì nói: “Ai da, nay đổi tính rồi hay sao còn biết giúp đỡ bạn học.”
“Biến biến biến.”
Em chỉ muốn phát số của Giang Tịch Xuyên mà thôi.
Số thứ tự của nam và nữ là hai loại khác nhau, nói cách khác số của nữ sẽ giống của nam, Hạ Dã lấy được số 33. Lúc phát số thứ tự cho các bạn nam, Hạ Dã cố ý đem số 33 đưa cho Giang Tịch Xuyên, em đưa rất nhanh, đưa xong liền chạy. Chính vì vậy khi Giang Tịch Xuyên nói câu cảm ơn em cũng không kịp đáp lại một câu “không có chi”.
Thật muốn nói một tiếng, không thì cậu ấy sẽ nghĩ em bất lịch sự mất.
Ngày diễn ra đại hội thể thao, Hạ Dã cùng đồng bọn hẹn nhau đến sân thể dục sớm một chút để chiếm chỗ. Thời điểm em đến rất sớm nhưng lại không nghĩ có người còn đến sớm hơn em. Ngay chỗ gần cầu thang, Giang Tịch Xuyên và bạn ngồi ở tầng trên cùng, rõ ràng xung quanh có rất nhiều người nhưng em nhìn một cái là đã thấy Giang Tịch Xuyên. Đó là thiếu niên đang đùa giỡn tươi cười cùng bạn bè, mái tóc cậu rối loạn trong gió, đồng phục sạch sẽ bị thổi bay thoang thoảng hương bồ kết, rất dễ ngửi.
Thật muốn ngồi bên cạnh cậu ghê á.
Hạ Dã vờ hỏi chỗ bên cạnh bạn học gần cậu có ai ngồi không, em có thể cảm nhận được tầm mắt của Giang Tịch Xuyên, tim đập bịch bịch bịch như muốn vỡ ra luôn.
Cuối cùng Hạ Dã ngồi ở hàng ghế trên Giang Tịch Xuyên, phía sau chính là Giang Tịch Xuyên. Thời gian còn sớm, mọi người còn chưa tới, vừa lúc bạn học của Giang Tịch Xuyên cũng đi WC. Nơi đây chỉ còn lại Giang Tịch Xuyên và Hạ Dã.
“Cậu đăng ký hạng mục nào vậy?” Phía sau truyền đến âm thanh của cậu ấy, rất gần, tựa như vang lên bên tai em. Hạ Dã tức khắc cảm giác nghẹn lời, em nghĩ chắc chắn hiện tại mặt em rất đỏ: “À, tớ đăng ký nhảy dây, còn cậu?” Hạ Dã hơi nghiêng đầu, tuy không muốn bị phát hiện nhưng em vẫn muốn nhìn mặt Giang Tịch Xuyên. “Tớ? Tớ bị tụi Lý Giang Đào ép phải đăng ký 200m cùng 1000m. Cậu không phải không biết, tớ 200m còn được chứ 1000m chắc chết mất haha.” Hạ Dã cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho bình thường chút, nói: “1000m cố lên, tớ biết cậu có thể làm được mà.”
Giang Tịch Xuyên không nói gì, Hạ Dã có chút sợ hãi, em cho rằng vừa rồi chính mình không có che giấu tốt bị Giang Tịch Xuyên phát hiện ra, em hoảng loạn xoay người.
Sau một lúc, em nghe Giang Tịch Xuyên nói: “Cảm ơn.”
Vẫn là bên tai em, Hạ Dã nghĩ tai em chắc là đang rất đỏ rồi.
“Nam 1000m, nữ nhảy dây, mời đến vị trí chuẩn bị.” Hạ Dã đang nói chuyện cùng Trương Trú Diên bỗng nhiên bị thông báo gọi vào. Trương Trú Diên đẩy em, nói: “Không phải cậu đăng ký nhảy dây sao? Đi chuẩn bị.”
Nhưng lực chú ý của Hạ Dã đang nằm ở câu đầu tiên thông báo “Nam 1000m”, em nghe phía sau truyền đến Giang Tịch Xuyên và Lý Giang Đào âm thanh:
“Ây u, anh Giang cố lên, chạy đến đích đầu tiên cho chúng ta xem nào.” “Biến biến biến.”
Hạ Dã cởi áo khoác đưa cho Trương Trú Diên cầm, xoay người vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Giang Tịch Xuyên, Giang Tịch Xuyên cười nhìn em nói: “Cậu cũng cố lên.”
Ngay tại giờ khắc này, Hạ Dã xưa nay chưa từng có quyết tâm muốn thắng như bây giờ.
Rất nhanh liền nhảy xong, Trương Trú Diên chạy gần nửa cái sân thể dục đến đỡ em, Hạ Dã mệt không chịu nổi, vừa lúc có cô bán nước đẩy xe đi ngang qua, Hạ Dã liền mua nước đá vừa uống vừa đi về.
Lúc đi ngang qua đường băng, Giang Tịch Xuyên vừa lúc chạy bên cạnh em, hương thơm bồ kết tươi mát, mang theo chút mồ hôi ướt át, Hạ Dã đột nhiên chạy lên trước, xoay người nhìn Giang Tịch Xuyên hô to: “Giang Tịch Xuyên cố lên!”
Âm thanh cố lên này cũng không gây chú ý, hoà lẫn trong tiếng cổ vũ của đám nữ sinh, không biết cậu ấy có nghe thấy hay không.
Hạ Dã chậm chạp đi về chỗ ngồi, Trương Niệm Niệm đột nhiên thò qua nói: “Cậu xem cậu xem! Bạn nữ lớp 5 kia cùng chạy với anh Giang kìa!” “Thật sao thật sao?” “Trời ơi, bạn nữ này dũng cảm quá.”
Trong âm thanh trêu chọc hoặc ghen ghét của mọi người, lòng Hạ Dã rất hỗn loạn, em nhìn sân thể dục bên kia có hai cái bóng người một lớn một nhỏ, bạn nữ kia trông rất mệt nhưng vẫn như cũ chạy theo Giang Tịch Xuyên từng bước một, còn Giang Tịch Xuyên? Cậu thì sao, cậu cũng cảm thấy bạn nữ kia thật đáng yêu sao? Cậu có thể cảm động rồi thích bạn nữ kia không? Hạ Dã hâm mộ sự dũng cảm của cô ấy, rồi cũng không nhịn được mà ghen ghét người có thể đường hoàng đi bên Giang Tịch Xuyên.
Hạ Dã đứng tại chỗ mà quên đi trở về, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, người Hạ Dã còn chưa khô mồ hôi, nhịn không được liền hắt xì một cái.
“Coi chừng cảm lạnh.”