Garfield Báo Thù Ký

Chương 42




Việc tìm người mở khóa nơi ở cũ của Triệu Vũ Quỳnh dễ hơn nhiều so với suy nghĩ của Lý Trăn Nhược.

Lúc đầu cậu còn lo lắng hàng xóm nghi ngờ cậu là kẻ trộm, giữ lại hỏi này hỏi kia. Không ngờ tòa nhà này sắp bị phá bỏ, mấy nhà còn lại đã dọn đi.

Lý Trăn Nhược tìm người mở khóa không chuyên, chỉ bỏ ra 100 tệ nhờ mở khóa.

Thợ khóa nhận tiền rồi đi. Lý Trăn Nhược chậm rãi mở cánh cửa gỗ phủ đầy bụi ra. Mùi ẩm mốc lâu năm xông thẳng vào mũi nhưng phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Dù Triệu Vũ Quỳnh đi rồi, Lý Giang Lâm tìm người quét dọn, đồ dùng trong nhà đều lấy vải trắng phủ lên, cửa sổ khóa chặt từ bên trong.

Có điều, Lý Giang Lâm cho người dọn xong căn phòng này thì cũng quên nó luôn. Nhiều năm qua cũng không có ai động vào.

Căn phòng rất đơn sơ, gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng xép nhỏ. Một chiếc tivi kiểu cũ, Lý Trăn Nhược nghĩ chắc chẳng thể dùng được nữa. Cậu đứng lặng giữa phòng khách một lúc, dường như có thể thấy một cô gái đỡ bụng bầu khó khăn ngồi xuống. Đầu hơi cúi xuống, nét mặt dịu dàng nhẹ xoa bụng mình.

Cậu hít một hơi thật sâu, đi vào phòng ngủ của Triệu Vũ Quỳnh.

Phòng ngủ có một cái giường lớn, một cái tủ đặt cạnh đầu giường, một tủ sách và một tủ quần áo. Phòng ngủ không lớn nên mọi đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp.

Lý Trăn Nhược mở tủ, còn nghĩ rằng có thể thấy được quần áo trước đây của Triệu Vũ Quỳnh. Nói thật, tâm tình phức tạp, thậm chí có sợ hãi, nhưng khi cửa tủ mở ra, bên trong chẳng có gì.

Sững sờ mất một lát, Lý Trăn Nhược nghĩ không biết có phải do tập tục mang đồ của người chết đem đi đốt không. Cậu không hiểu mấy cái phong tục này lắm, nhưng lúc còn nhỏ hình như từng nghe qua.

Vì thế, cậu đi tới bàn đọc sách, ngồi xuống mở ngăn kéo ra.

Trong ngăn kéo có vài thứ đồ linh tinh, mấy món trang sức, đặc biệt là một sợi dây chuyền ruby nhìn rất xấu nếu so sánh với tính thẩm mỹ hiện tại. Viên ngọc ruby kia là ngọc nhân tạo, không đáng bao nhiêu nhưng Triệu Vũ Quỳnh vẫn cất giữ cẩn thận.

Lý Trăn Nhược phát hiện một quyển album ở ngăn kéo bên phải. Cậu vội mở ra xem nhưng đó lại là một quyển album trống, bên trong chẳng có tấm ảnh nào cả.

Ngây người một lúc, cậu mới chú ý quyển album đó là quyển album cho trẻ con từ một tháng đến 1, 2 tuổi, ghi chép lại quá trình trưởng thành của đứa trẻ. Cậu nghĩ chắc là Triệu Vũ Quỳnh chuẩn bị cho cậu nhưng tiếc là bà không thể nhìn thấy con trai trưởng thành.

Có những cảm xúc mà cậu không quan tâm nhưng lúc này lại tràn ra mãnh liệt. Lý Trăn Nhược để quyển album về chỗ cũ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lật tung ngăn kéo bàn cũng chẳng tìm được thứ gì hữu ích. Một phong thư hay một quyển nhật ký cũng không có. Cả căn phòng trống rỗng, một chút dấu vết liên quan đến người phụ nữ này cũng chẳng lưu lại.

Lý Trăn Nhược đứng lên, chỉ còn lại cái tủ đầu giường.

Tủ đầu giường có hai ngăn kéo, ngăn trên để một chùm chìa khóa và một số giấy tờ đã cũ, ngăn dưới trống không, chỉ có tờ giấy báo lót ở đấy. Chắc trước kia dùng để đồ lót, tất, đại loại là những đồ dùng đấy.

Lý Trăn Nhược ngồi xổm cạnh giường. Đang định đứng lên thì thấy dưới đệm giường hình như có một mảnh giấy trắng bị lộ một góc nhỏ ra ngoài. Nếu không quan sát kỹ thì không thể thấy nó trong tầm mắt.

Cậu duỗi tay nắm lấy góc giấy, tay còn lại nhấc đệm giường lên, rút tờ giấy ra. Đây là mặt sau của một tấm ảnh, hơn nữa không chỉ kẹp mỗi tấm ảnh, cậu vội đem những thứ kia rút ra.

Lật phía trước tấm ảnh ra, tấm ảnh có hai người chụp chung. Nhìn màu sắc của tấm ảnh hình như đã được chụp lâu lắm rồi, đã bắt đầu ố vàng. Khung cảnh xung quanh là phong cảnh nào đó ở trong nước, hai người đó, một là Triệu Vũ Quỳnh, người còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi. Tấm ảnh nhỏ nên khó để nhìn rõ được gương mặt của người kia. Nhưng Lý Trăn Nhược có thể chắc chắn, người đàn ông đó không phải Lý Giang Lâm.

Cậu lật xem một tấm hình khác, là ảnh chụp một người – người đàn ông trong tấm ảnh vừa nãy, cũng bộ quần áo đó, đứng trước bia đá ở một khung cảnh nào đó. Tấm ảnh này chụp rất rõ ràng nên cậu vừa nhìn đã thấy rõ gương mặt của người đàn ông.

Năm ngón tay cậu vô thức siết chặt tấm ảnh. Bởi vì cậu thấy rõ, người đàn ông này giống cậu đến bảy, tám phần.

Nếu để người đàn ông đó đứng cạnh Lý Giang Lâm, chỉ nhìn một cái ai cũng sẽ nghi ngờ Lý Trăn Nhược cậu không phải con ruột của Lý Giang Lâm.

Vì ngồi lâu nên chân hơi tê, cậu đứng dậy rồi ngồi luôn lên giường, mặc kệ bụi phủ một lớp trên đệm. Nhưng mắt vẫn không rời khỏi tấm hình. Cậu biết hai tấm hình này có nghĩa như thế nào. Nếu Lý Giang Lâm nhìn thấy hai tấm hình này ngay từ đầu, cậu chắc chắn không phải là Lý Trăn Nhược, mà có lẽ là họ Triệu hoặc họ gì đó khác họ Lý.

Trước đây cậu luôn nghĩ, rốt cuộc là ai phát hiện ra đầu mối gì mà hoài nghi mối quan hệ giữa cậu và Lý Giang Lâm. Giờ nhìn hai tấm ảnh này, trong lòng đã bắt đầu có suy nghĩ riêng.

Lý Trăn Nhược cúi người nhìn kỹ vết tích đệm giường. Cậu tin hai tấm ảnh này đã bị nhét dưới đệm suốt 20 năm mà không ai biết. Lúc nãy lấy ảnh ra nó còn dính vào ván giường, phải dùng sức mới lấy ra được. Vậy, chẳng phải sẽ có những bức ảnh khác sao? Người đàn ông trong ảnh từng xuất hiện rồi?

Cậu ngồi thẳng người, xoa xoa tóc.

Nếu mấy năm trước cậu phát hiện ra hai tấm ảnh này, hành động đầu tiên chính là hủy thi diệt tích. Nhưng bây giờ đã không cần thiết nữa rồi, dù sao hiện tại nó chẳng còn là bí mật quan trọng gì.

Cậu cầm ảnh đứng dậy, định mang theo ảnh và một số đồ khác đi. Dường như Lý Giang Lâm đã quên mất căn phòng này, cho dù bị phá bỏ, ông cũng chẳng đến mang đồ đi. Đối với ông, mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì. Lúc đó những thứ này sẽ được xử lý cùng với rác thải xây dựng, nếu muốn mang đi chút ký ức về Triệu Vũ Quỳnh thì chỉ có lúc này.

Nhưng Lý Trăn Nhược cũng có chỗ bất tiện. Cậu không có nơi ở riêng, phải sống dựa vào Lý Trăn Nhiên. Những thứ này cất ở đâu, anh không phát hiện ra được mới lạ ấy.

Hơi do dự, Lý Trăn Nhược cất tấm ảnh, sợi dây chuyền ruby xấu mù và quyển album trống không vào một cái túi giấy. Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Cậu rời khỏi nơi ở của Triệu Vũ Quỳnh, gọi điện thoại cho Phượng Tuấn Nguyên.

Bác sĩ Phượng đang làm việc ở bệnh viện, nhận được điện thoại của cậu muốn đến bệnh viện một chuyến.

Lý Trăn Nhược bắt xe tới, tìm đến phòng làm việc của Phượng Tuấn Nguyên, giao túi giấy cho y, "Bác sĩ Phượng, tôi có thể làm phiền anh bảo quan giúp tôi những thứ này không?"

Phượng Tuấn Nguyên thấy cậu trịnh trọng đến vậy, bảo: "Rất giá trị sao?"

Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Không đáng giá nhưng rất quan trọng với tôi."

Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu nhìn túi giấy cũ ố vàng, gật đầu đáp: "Có thể."

Lý Trăn Nhược mỉm cười, "Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi một chuyện lớn. Nhưng anh đừng nói chuyện này với anh Lạc được không?"

Phượng Tuấn Nguyên đáp: "Được, nhưng Lạc Phi biết cũng sẽ không nói với Lý Trăn Nhiên đâu."

Biết y đã rõ suy nghĩ của mình, Lý Trăn Nhược không để ý, nói: "Thật ra cũng không có gì nhưng hiện tại tôi vẫn chưa muốn anh ấy biết một số chuyện."

Phượng Tuấn Nguyên: "Cậu cứ yên tâm đi."

Không biết vì sao khi nghe được Phượng Tuấn Nguyên nói ba chữ "yên tâm đi", cậu thấy rất yên tâm. Một cảm giác tin tưởng kỳ lạ với mấy người Phượng Tuấn và Tống Quân, có lẽ là vì lúc cậu bất lực nhất, y đã chủ động giúp đỡ, khiến cậu cảm thấy mình có thể tin tưởng người này.

Rời khỏi bệnh viện, Lý Trăn Nhược thấy không còn sớm nên bắt xe về Vận Lâm.

Nhân viên bảo vệ đã biết cậu nên không ai ngăn cản. Khi đó đã sắp hết giờ làm, Lý Trăn Nhược đi rất nhanh, sợ Lý Trăn Nhiên sẽ gọi điện thoại tìm cậu. Bước vội vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng 22, cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy có người trong thang máy. Ấy thế mà lại là Lý Giang Lâm.

Thang máy đi lên từ tầng một, Lý Trăn Nhược ngẩn người. Lý Giang Lâm có lẽ đã về giữa chừng nên mới từ bãi đỗ xe ngầm đi lên văn phòng ở tầng 24.

Thang máy chuyên dụng nhà họ Lý không phải ai cũng có thể đi. Ngoại trừ nhân viên mới hoặc người ngoài tình cờ đi nhầm thì nhân viên bình thường chẳng ai sử dụng nó cả.

Lúc Lý Trăn Nhược xông vào, Lý Giang Lâm chỉ liếc mắt một cái, gậy chống trong tay hơi nghiêng, không nói gì.

Ông không hỏi, cậu coi như không biết. Thậm chí còn giả vờ không nhận ra Lý Giang Lâm, đưa lưng về phía ông ấn cửa thang máy, tầng 23.

Thang máy bắt đầu chuyển động, Lý Trăn Nhược cúi đầu, hận không thể hát một bài tỏ vẻ vô tư lự.

Đến tầng 10, thang máy rung lên một cái. Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn, thang máy vẫn di chuyển, thêm hai tầng nữa càng rung mạnh. Cậu bắt đầu thấy không đúng, đưa tay ấn tầng gần nhất để thang máy dừng lại.

Quả nhiên, đến tầng 13, thang máy dừng lại, có điều không dừng luôn mà 'loảng xoảng' một tiếng rồi mới dừng. Nhưng cửa lại không mở ra.

Lý Trăn Nhược vội ấn mở cửa nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Ánh đèn trên đầu nhấp nháy rồi tắt.

Lúc này, cậu khẳng định mình đã gặp phải sự cố thang máy. Sau khi sững sờ, Lý Trăn Nhược ấn nút trò chuyện với bên ngoài, gọi cứu viện.

"Có ai không?" Lý Trăn Nhược gọi. Cậu không nghe thấy tiếng người đáp lại, không biết là đường truyền trục trặc hay là không ai nghe thấy.

Cùng lúc đó, tiếng 'lạch cạch' truyền vào lỗ tai cậu. Ban đầu cậu không biết nó là gì, chợt nhớ ra Lý Giang Lâm cũng ở bên trong. Vừa rồi hình như là gậy của ông rơi xuống sàn.

Lý Giang Lâm không chỉ làm rơi gậy mà cơ thể ông cũng cảm thấy không thoải mái. Một tay ông chống lên vách tường thang máy, cả cơ thể lảo đảo.

Lý Trăn Nhược dựa vào ánh sáng trên bảng thông báo của thang máy, miễn cưỡng nhìn thấy Lý Giang Lâm. Cậu tiến lên hai bước dìu ông, hỏi: "Ông ơi, ông có sao không?"

Lý Giang Lâm được Lý Trăn Nhược đỡ, một tay ôm ngực, hình như khó chịu không nói ra lời.

Lý Trăn Nhược biết ông có bệnh về tim, không ngờ bệnh lại tái phát ngay lúc này. Cậu không thể tiếp tục kêu cứu được nữa, chỉ có thể đỡ ông nằm xuống, để ông gối đầu lên đùi mình. Rồi thò tay vào túi áo Lý Giang Lâm, cậu biết ông có thói quen mang thuốc bên người.

Tìm được thuốc, Lý Trăn Nhược vặn nắp, lấy một viên để bên miệng ông, "Ông ơi, ông uống thuốc trước đã."

Lý Giang Lâm hé miệng, uống viên thuốc kia.

Sau đó, Lý Trăn Nhược lấy điện thoại gọi cho Lý Trăn Nhiên. Giọng điệu gấp gáp, anh vừa nhận điện thoại, cậu nói luôn: "Tôi và bố anh đang bị kẹt trong thang máy công ty. Bệnh tim của ông ấy tái phát, anh mau tìm người cứu chúng tôi ra ngoài."

Lý Trăn Nhiên bình tĩnh hỏi: "Ở tầng mấy?"

Lý Trăn Nhược đáp: "Tầng 13! Ở thang máy chuyên dụng."

Lý Trăn Nhiên hình như đã hành động, nói: "Chờ tôi."

Điện thoại không ngắt máy, nhưng Lý Trăn Nhiên không nói chuyện với cậu mà gọi Hoa Nghị Bang báo cho bên anh ninh, đi thang máy khác xuống tầng 13.

Trong không gian tối tăm nhỏ hẹp, Lý Trăn Nhược chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lý Giang Lâm. Cậu không khỏi giúp ông lau mồ hôi trên trán.

Lý Giang Lâm không phải bố ruột của cậu. Dù đã sớm biết chuyện này nhưng vẫn thấy căng thẳng và đau lòng.

Lý Trăn Nhiên làm việc rất có hiệu suất. Không tới hai phút, ngoài thang máy đã tập trung rất nhiều người, muốn trực tiếp cạy mở cửa thang máy.

Lý Trăn Nhược nghe thấy anh gọi mình qua điện thoại, vội đưa điện thoại đến bên tai, nói: "Tôi đây."

Lý Trăn Nhiên hỏi: "Không sao chứ?"

Lý Trăn Nhược đáp: "Tôi không sao, nhưng bố anh không được ổn cho lắm."

Mà lúc này, cửa thang máy đã bị cạy ra một cái khe nhỏ. Rất nhanh, mấy nhân viên an ninh đã mở được cửa thang máy mất điện ra. Cậu nửa dìu nửa ôm đưa Lý Giang Lâm ra ngoài trước.

Lý Trăn Nhiên đưa tay đón Lý Giang Lâm, ôm ông lên. Anh đi nhanh vào thang máy bên cạnh, tự mình đưa ông đến bệnh viện.

Lý Trăn Nhược cũng hơi mệt, chống tây lên vách tường trong thang máy. Nhân viên bên ngoài lớn tiếng bảo cậu đi ra. Cậu cũng được những người khác đỡ ra ngoài, xua tay nói không sao. Rồi lẳng lặng dựa lưng vào tường đứng một hồi lâu.

"Cậu ổn chứ?"

Lý Trăn Nhược nghe có người hỏi, quay đầu lại thì thấy Hoa Nghị Bang.

Hoa Nghị Bang nói với cậu: "Trăn Nhiên bảo tôi đưa cậu về trước. Chúng ta đi luôn bây giờ?"

Lý Trăn Nhược ngẩn người, nghĩ mình thế này không thể về nhà họ Lý được. Mà biến thành mèo trước mặt Hoa Nghị Bang thì chẳng biết phải giải thích như thế nào, nên lắc đầu nói: "Không cần đâu. Tôi qua phòng anh Nhiên nghỉ một lúc. Anh đi trước đi, không cần để ý đến tôi."

Hoa Nghị Bang có hơi chần chừ. Lý Trăn Nhược dặn anh ấy phải đưa... ừm... con mèo của anh về nhà họ Lý.

Lý Trăn Nhược chỉ tầng trên, "Văn phòng của anh ấy không khóa đâu nhỉ?"

Hoa Nghị Bang móc chìa khóa từ trong ví ra đưa cho cậu.

Lý Trăn Nhược nhận lấy, cười một tiếng: "Cảm ơn anh Tiểu Hoa." Rồi đi đến thang máy bên cạnh bấm tầng 23 đi lên.

Hoa Nghị Bang không đi lên cùng cậu. Anh ấy gọi điện cho Lý Trăn Nhiên bảo con mèo của anh không chịu về, đang nghỉ lại ở văn phòng của anh. Thật ra, anh ấy muốn nói "mèo hoang nhỏ của anh", nhưng mặt không dày đến mức đó.

Lý Trăn Nhiên bảo: "Kệ cậu ấy, không cần quản."

Lý Trăn Nhược lên tầng 23 một mình, dùng chìa khóa mở cửa văn phòng Lý Trăn Nhiên. Sau đó bật hết đèn lên, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc.

Văn phòng của Lý Trăn Nhiên không khác văn phòng trước đây của cậu, ngồi trên ghế nhắm mắt lại khiến cậu nhớ về những ngày tháng trước đây.

Một ngày ngắn ngủi mà trải qua quá nhiều chuyện, Lý Trăn Nhược cảm thấy kiệt sức. Mắt vừa nhắm lại, trong bóng tối hiện lên tấm ảnh cũ của Triệu Vũ Quỳnh, bên tai vang lên tiếng thở hổn hển trong thang máy của Lý Giang Lâm.

Lý Trăn Nhược bắt đầu nghĩ chuyện cũ của hai người kia, bọn họ đã gặp nhau như thế nào. Triệu Vũ Quỳnh đã mang thai con của người đàn ông khác ra sao, rồi làm thế nào để lừa Lý Giang Lâm, giao con cho ông.

Mở mắt ra, những hình ảnh kia tan theo mây khói. Lý Trăn Nhược biết chỉ bằng trí tưởng tượng thì không thể ghép thành một sự thật hoàn chỉnh. Nhưng càng đào sâu, cậu càng thấy khổ sở, trong lòng càng mệt mỏi.

Hít một hơi thật sâu, Lý Trăn Nhược ngồi trên ghế xoay nửa vòng, trượt ghế đến trước cửa sổ sát đất. Cậu nhìn ra ngoài. Sắc trời dần tối đến đen khịt. Những tòa nhà xung quanh lên đèn, đường phố xe cộ qua lại, đầy màu sắc như một dòng sông tuyệt đẹp.

Cứ đứng lặng như thế nhìn cảnh vật xung quanh, chính bản thân Lý Trăn Nhược cũng không biết đã qua bao lâu. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở ra.

Lý Trăn Nhiên đã trở lại.

Anh vẫn mặc bộ vest lúc đi làm. Hai chân thon dài được quần âu bọc lấy đi đến bên cửa sổ. Lúc đi qua bàn làm việc, anh tiện tay ném thẻ mở cửa lên bàn vang lên âm thanh giòn tan, đứng sau lưng Lý Trăn Nhược.

"Đang nhìn gì thế?" Lý Trăn Nhiên hỏi Lý Trăn Nhược.

Lý Trăn Nhược không trả lời.

Anh đưa một tay ra, áp lòng bàn tay lên cổ Lý Trăn Nhược, xoa dần lên trên.

Lòng bàn tay vừa khô vừa ấm, tràn đầy sức mạnh không thể cưỡng lại, nâng cằm Lý Trăn Nhược bắt cậu ngẩng đầu lên. Sau đó khom lưng, anh hạ một nụ hôn lên môi cậu.

Nụ hôn mang đầy ý tứ xâm chiếm. Hôn xong, Lý Trăn Nhược nhận ra mình đã thở dốc không thôi.