Garfield Báo Thù Ký

Chương 36




Lý Trăn Nhược tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm nhoài trên tay ghế sofa.

Nhị Hoàng lượn qua lượn lại trước cửa cũng chẳng thèm nhìn nó một cái.

Vết thương trên chân còn hơi nhói, thỉnh thoảng lại nhấc chân lên liếm cho đỡ đau.
Bữa tối nhà họ Lý hôm nay rất đông vui.

Ngoại trừ Chu Khải không ăn ở nhà, Lý Trăn Thái và Ôn Thuần đã ăn xong, hiện đang ngồi bàn bạc về tiệc rượu với Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Nhiên bị Lý Giang Lâm bắt ở lại, dặn anh phải liên lạc chuyện tiệc rượu.
Lý Giang Lâm muốn Lý Trăn Thái tổ chức tiệc cưới ở khách sạn Vạn Phúc Lai.

Đó là một khách sạn đã trăm tuổi, đừng nói đến giá cả, muốn đặt tiệc vào tháng sau thì gian nan không kém.

Lý Trăn Thái gọi điện thoại hỏi, ông chủ nói trong vòng nửa năm tới không có ngày trống.
Lý Giang Lâm biết Lý Trăn Nhiên giao thiệp rộng hơn Lý Trăn Thái, bảo anh tìm người thử xem có thể đặt tiệc vào tháng sau không.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, Lý Trăn Nhiên một mình trong phòng ăn, gọi điện thoại liên tục.
Nói thật, cậu thấy Lý Giang Lâm vì chuyện kết hôn của Lý Trăn Thái mà gây khó dễ cho Lý Trăn Nhiên quá rồi.
Trong nhà chỉ có một người duy nhất chưa về là Lý Trăn Tự.
Ôn Thuần dáng ngồi tao nhã, thái độ ôn hoà.

Dù toàn mấy chuyện rườm rà nhưng chẳng thấy cô than một câu.
Chu Khải ngồi một chỗ không yên, đứng dậy đi ra ngoài dắt chó đi dạo.
Lý Giang Lâm phất tay ra hiệu cho cậu ta đi nhanh đi.
Lý Trăn Nhiên vừa gọi xong một cuộc điện thoại nữa thì ngửa người dựa lên lưng ghế, sắc mặt hơi mất kiên nhẫn.

Những người khác đã đặt tiệc trước, tiền đặt cọc cũng đưa rồi.

Dù sao cũng là chữ "tín", ông chủ của Vạn Phúc Lai không thể nào bảo khách hàng dời lịch tổ chức lại được.

Bây giờ muốn đặt tiệc vào ngày đó chỉ còn nước đến nhà người ta, dùng tiền thương lượng.

Nhưng người đã dám đặt tiệc ở Vạn Phúc Lai, gia cảnh hẳn chẳng phải loại nghèo hèn gì.

Chuyện này thực sự rất khó giải quyết.
Kết hôn vốn là chuyện vui vẻ.

Nếu gây chuyện thì không ổn cho lắm.
Lý Trăn Thái nhìn sắc mặt Lý Trăn Nhiên, hỏi: "Trăn Nhiên, không thuận lợi sao?"
"Ừ." Lý Trăn Nhiên đáp một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh ghế sofa, "Thuận lợi thế nào được."
Anh ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt lông Lý Trăn Nhược đang nằm sấp trên tay ghế sofa, xoa đầu cậu.
Lý Trăn Thái từng tự mình gọi hỏi qua, biết chuyện khó xử lý, anh ta nói với Lý Giang Lâm: "Ba, hay chúng ta đổi chỗ khác đi."
Lý Giang Lâm vuốt đầu rồng trên đỉnh gậy, "Đây là yêu cầu của thông gia.

Nhà họ Lý chúng ta chẳng lẽ không làm nổi chuyện cỏn con này?"
Ba mẹ Ôn Thuần kết hôn đặt tiệc ở Vạn Phúc Lai.

Ba mươi năm đã trôi qua, Vạn Phúc Lai bây giờ nào phải Vạn Phúc Lai ngày xưa.
Lý Trăn Thái không nói gì.
Ôn Thuần nắm lấy tay Lý Giang Lâm, nói: "Không sao, ba mẹ cháu cũng không rõ tình hình hiện tại nên thuận miệng nói vậy thôi.

Chú không cần khăng khăng thế, chuyển chỗ khác cũng được mà."
Lý Giang Lâm cau mày, nhìn Lý Trăn Nhiên, "Nếu khó quá thì để ba gọi."
Lý Trăn Nhiên cúi đầu nghịch mèo.

Lý Trăn Nhược được anh gãi đến thoải mái, bốn cái chân trượt khỏi tay ghế sofa, nằm lên đùi anh.


Lý Trăn Nhiên gãi bụng cậu, thấy hai quả trứng tròn tròn đầy lông, đang định sờ thì nghe Lý Giang Lâm nói thế, anh ngẩng đầu lên bảo: "Để con hỏi lại xem.

Nhưng con nghĩ chúng ta tự chuẩn bị sẽ hay hơn."
Ôn Thuần cười nói: "Nếu không được thì chúng ta tự tổ chức cũng được mà.

Hôn lễ kiểu này hiện đang thịnh hành lắm."
Cô vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng xe đỗ lại.

Chu Khải giữ chó, nói: "Daniel, về rồi?"
Lý Trăn Nhiên thấy không ai để ý, lén véo trứng Lý Trăn Nhược một cái.

Cậu lập tức nhảy khỏi đùi anh, lùi lại mấy bước.
Lý Trăn Tự vào trong nhà rất nhanh, hắn đứng phía sau Lý Trăn Thái và Ôn Thuần, mỉm cười nói: "Tin tốt đây, bên Vạn Phúc Lai đã xử lý xong rồi."
Không chỉ Ôn Thuần và Lý Trăn Thái, đến cả Lý Giang Lâm cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Trăn Tự không nói gì nhiều, chỉ nói: "Yên tâm đi, tất cả đều đã ổn thỏa.

Nhà kia đã đáp ứng huỷ tiệc, Vạn Phúc Lai chắc đã nhận được tin.

Con đã tìm người liên lạc rồi, chắc lát nữa sẽ có tin thôi."
Lý Giang Lâm hỏi: "Chắc chắn?"
Lý Trăn Tự gật đầu, "Chắc chắn luôn!" Hắn khoác một tay lên vai Lý Trăn Thái, "Anh cả, cảm ơn em ra trò đi chứ?"
Lý Trăn Thái nghe vậy cười, "Tất nhiên, nhất định phải cảm ơn em rồi."
Ôn Thuần cũng nhìn Lý Trăn Tự.

Ở một góc độ mà Lý Trăn Thái không thấy được, Lý Trăn Tự nháy mắt với cô.
Lý Trăn Nhược thoáng thấy Lý Giang Lâm siết chặt cây gậy.

Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi, cậu mơ hồ đoán được ông đã biết chuyện của hai người.
Cuộc điện thoại cậu gọi cho Chu Khải kia, gã chắc là đã nói với Lý Giang Lâm.

Cho nên ông mới vội vàng về nhà, chủ trì việc kết hôn của Lý Trăn Thái và Ôn Thuần.
Lý Trăn Nhược quay đầu lại thấy Chu Khải khoanh tay trước ngực tựa vào cánh cửa, cười như không cười.
Đột nhiên trong lòng cậu sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Trước mặt thì ra vẻ người nhà thân thiết nhưng sau lưng ai cũng có ý đồ của riêng mình.

Cũng như Lý Trăn Tự, một tay vỗ vai Lý Trăn Thái, một tay trêu ghẹo Ôn Thuần.

Đúng là đáng sợ mà!
Chỉ có Lý Trăn Nhiên không chú ý đến những chuyện đó.

Anh ngoắc ngoắc tay với Lý Trăn Nhược, muốn gọi cậu về.
Lý Trăn Nhược do dự nhưng vẫn nhảy lên đùi anh.

Hai chân sau kẹp chặt lại, cũng không chịu phơi bụng ra trước mặt anh nữa.
Điện thoại của Lý Trăn Nhiên đột nhiên rung lên, anh nghe điện thoại rồi nói với Lý Giang Lâm: "Ông chủ Vạn Phúc Lai gọi đến, nói là nhà đặt trước kia đã huỷ tiệc rồi, để lại chỗ cho nhà chúng ta."
Nụ cười trên mặt Lý Trăn Tự rạng ngời hẳn.
Lý Giang Lâm liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng chỉ gật gật đầu.
Lý Trăn Nhược nghĩ, nếu không biết Lý Trăn Tự gian díu với Ôn Thuần, Lý Giang Lâm chắc hẳn sẽ vui lắm.

Nhưng giờ lại nhảy ra vụ bê bối này, Lý Giang Lâm muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Tối nay Ôn Thuần ở lại nhà họ Lý.
Lý Trăn Nhược tin rằng mấy ngày sau cô còn phải đến nhà họ Lý mấy lần nữa.

Sau khi hoàn thành hôn lễ, cô có thể danh chính ngôn thuận thoải mái ra vào.


Lúc đó cô chính là nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này rồi.
Mà tối hôm nay, trực giác mách bảo Lý Trăn Nhược nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Nếu không có chuyện gì xảy thì đúng là có lỗi với Lý Trăn Tự.

Hắn vất vả vì đám cưới của Ôn Thuần đến vậy mà.
Lý Trăn Nhược không thèm về phòng ngủ với Lý Trăn Nhiên, vừa lên tầng ba đã chui vào ổ mèo không chịu ra.
Trước giờ Lý Trăn Nhiên đều mặc kệ cậu thì ngủ đâu thì ngủ.

Anh nhìn cậu một cái rồi về phòng mình, đóng cửa lại.
Lý Trăn Nhược ngủ đến nửa đêm, cố ý kéo ổ gần cầu thang chút, muốn nghe động tĩnh dưới nhà.
Lý Trăn Tự về phòng từ sớm.

Ôn Thuần về phòng của Lý Trăn Thái, chuyện gì nên làm thì sẽ phải làm cả.
Chỉ là Lý Trăn Nhược vì nhiều chuyện mà kiên nhẫn đợi.
Tầm mười hai rưỡi, mọi người ngủ say hết rồi, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng cửa phòng tầng hai mở ra, có tiếng bước chân xuống tầng.
Lý Trăn Nhược bò ra khỏi ổ, thò đầu ra cầu thang nhìn thử xuống.

Bóng người dò dẫm đi trong bóng tối.
Lúc này, một căn phòng khác ở tầng hai cũng mở cửa, cũng đi xuống tầng.
Lý Trăn Nhược cũng đi xuống nốt, muốn bắt gian tại trận.
Tầng một, Ôn Thuần mặc một cái váy ngủ có dây thắt ngang lưng, đang đứng ở phòng ăn uống nước.
Lý Trăn Tự đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, "Nhận được tin nhắn của anh rồi?"
Phòng ăn không bật đèn, nhờ có ánh đèn mờ chiếu từ bên ngoài vào, Lý Trăn Nhược có thể thấy rõ hai người.
Nơi này rất nguy hiểm vì phòng của Lý Giang Lâm và Chu Khải ở tầng một.

Dù phòng cách âm tốt, bọn họ nói nhỏ thì chẳng ai nghe được.

Nhưng chẳng có gì đảm bảo sẽ không ai nghe thấy mà mở cửa ra nhìn.
Trên đầu chữ "sắc" có một cây đao, Lý Trăn Tự đúng là tự đưa đầu mình vào lưỡi đao mà.
Ôn Thuần tỉnh táo hơn hắn nhiều.

Cô tránh khỏi cái ôm của hắn, liếc phòng khách và phòng Lý Giang Lâm, "Đừng tìm tôi nữa."
Lý Trăn Tự: "Chẳng lẽ em không biết anh vì bên Vạn phúc Lại mà bỏ ra rất nhiều công sức sao?"
Ôn Thuần liếc hắn một cái, "Tôi chẳng hiếm lạ gì mấy chuyện đó.

Tôi cũng không cần cậu làm chuyện đó cho tôi.

Sau này tôi là chị dâu cậu đấy, tôn trọng tôi chút đi."
Lý Trăn Tự nhẹ giọng: "Chị Thuần..."
Ôn Thuần vòng qua hắn đi lên phòng, "Cậu còn gửi mấy cái tin nhắn vớ vẩn nữa là tôi cho ba cậu xem."
Lý Trăn Tự không đuổi theo mà ngồi xuống bàn ăn.

Không biết nghĩ cái gì mà hắn lại cười.

Một lát sau, hắn đứng dậy uống cốc nước, rồi đặt cốc lên bàn ăn, đi lên tầng.
Đợi Lý Trăn Tự đi rồi, Lý Trăn Nhược vẫn không động đậy.

Cửa phòng Chu Khải khẽ mở ra.
Chu Khải thò đầu ra nhìn, thấy Lý Trăn Nhược ở đó thì đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Sau đó ngồi xổm xuống, nhìn điện thoại đặt cạnh cửa.
Vừa nãy Lý Trăn Tự ôm lấy Ôn Thuần từ phía sau, hai người nghĩ người trong nhà đã ngủ hết nên không quá chú ý xung quanh.


Chu Khải mở cửa phòng, tắt âm thanh và đèn flash, chụp mấy tấm ảnh.
Chỉ có Lý Trăn Nhược để ý đến gã.

Cậu nhịn không được đi tới xem màn hình điện thoại của Chu Khải, gã cũng mặc kệ cậu xem.
Màn hình tối đen, dựa vào ánh sáng yếu ớt bên ngoài miễn cưỡng nhìn ra hình dáng hai người, hơn nữa chỉ là bóng lưng.
Như thế cũng đủ rồi, chỉ cần đưa cho Lý Trăn Thái hoặc Lý Giang Lâm nhìn là có thể nhận ra hai người này.
Lý Trăn Nhược nghĩ cây đao treo trên đầu Lý Trăn Tự sắp rơi xuống rồi.

Chu Khải nhìn tấm ảnh đột nhiên bật cười.

Vì đè nén âm thanh, cả người gã run lên.
Chu Khải cười xong, đưa ngón tay lên môi "suỵt" một tiếng với cậu rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Con mèo Lý Trăn Nhược có cảm giác đêm nay thật đáng sợ.

Xong cái xoay người chạy lên tầng luôn.
Ngủ một giấc đến sáng, Lý Trăn Nhược vừa uống sữa vừa nhìn mấy người nhà họ Lý ăn cơm.

Lý Trăn Tự và Ôn Thuần cứ như chưa từng dây dưa, Lý Trăn Thái cái gì cũng không biết, còn Chu Khải vẫn chưa ngủ dậy.
Chu Khải rốt cuộc muốn làm gì với bức ảnh mà gã chụp trộm được?
Quan hệ giữa cậu và Chu Khải không tệ nhưng mà vẫn cảm thấy gã là tên diên.

Người bình thường tốt nhất đừng chọc đến mấy kẻ điên thì hơn.

Chu Khải dậy rồi cũng không nhắc gì đến chuyện đêm qua, cũng chẳng biết gã đưa mấy bức ảnh đó cho Lý Giang Lâm xem chưa.

Mà dù xem rồi thì lúc đối mặt với hai người kia ông chẳng có phản ứng gì trên mặt.

Cho nên cậu chẳng biết được.
Nhà họ Lý dường như có quỹ đạo của riêng nó.

Lý Trăn Nhược cảm thấy có giông bão đang sắp đến nhưng chẳng biết vì sao.
Một tuần sau, một đêm bất ngờ mưa to gió lớn.
Lý Trăn Nhược đang uống nước ở tầng một thì nghe dì Vương vừa đóng cửa sổ vừa nói: "Sao mà gió lớn thế? Chẳng lẽ mưa rào?"
Dì Vương vừa nói xong, sấm đánh một tiếng.

Vì tai quá thính nên Lý Trăn Nhược bị doạ một trận hết hồn.

Đĩa uống nước cũng suýt đổ.
Cậu nhảy lên bệ cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài.

Gió lớn gào thét, cành lá của cây to bị gió thổi vặn vẹo.

Rừng trúc phía xa nghiêng ngả theo gió, thậm chí còn nghe được cả tiếng gió.
Lúc này sét đánh xuống, trái tim trong lồng ngực Lý Trăn Nhược khẽ run.

Tiếng sấm vang rền.
Dì Vương đóng cửa sổ rồi tắt đèn phòng khách.

Lý Trăn Nhược chạy lên cầu thang.

Chạy thẳng lên tầng ba, định vào phòng Lý Trăn Nhiên ngủ nhưng anh đã đóng cửa phòng mất rồi.
Mấy ngày nay mải nghĩ đến chuyện của Ôn Thuần và Lý Trăn Tự nên lạnh nhạt với anh mấy buổi tối liền.

Có lẽ anh đã quen nên không để cửa chờ cậu nữa.
Lý Trăn Nhược đành về ổ mèo nằm.
Cửa sổ phòng vui chơi giải trí đóng chặt.

Dì Vương đã đóng lại nên chỉ có cửa sổ ở hành lang mở.

Lý Trăn Nhược vẫn có thể nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài, như có con quái vật đang gào thét.
Trực giác của động vật cho biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trong đầu tự động nhảy số một câu chuyện cẩu huyết gia đình hào môn.
Nhưng câu chuyện này chưa xảy ra, đừng nói là người nhà họ Lý, ngay cả Lý Trăn Nhược cũng sắp ngủ rồi.


Trong lúc mơ màng, tiếng gió hơi khác lạ, cậu mở mắt ngay lập tức.

Không phải ảo giác, cậu nghe được động tĩnh gì đó.
Lý Trăn Nhược rời ổ mèo, nhảy lên cửa sổ phòng vui chơi giải trí nhìn ra ngoài.

Vì cửa sổ đóng nên cậu áp mặt lên kính cửa sổ, muốn nhìn rõ xem là cái gì.
Ngay lúc này, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện dưới tầng.
Bóng đen như một con thú lớn bốn chân đang chạy.

Lý Trăn Nhược hơi hồi hộp, cậu chưa kịp phản ứng đã có thứ gì đó chui vào từ cửa sổ ở hành lang.
Lý Trăn Nhược nhảy khỏi cửa sổ.

Hơi thở nặng nề, có chút quen thuộc.

Vội chạy ra khỏi phòng, một cái bóng đen ngồi trên cửa sổ.

Hình như là một con báo, đôi mắt lập lòe rợn người, cơ thế chiếm hết cái cửa sổ.
Thấy Lý Trăn Nhược hoảng sợ nhìn mình, bóng đen nhảy xuống khỏi cửa sổ, đi về phía cậu.
Lý Trăn Nhược lùi về sau hai bước.

Bóng đen kia biến thành người, dừng lại trước mặt cậu, còn vươn tay gãi cằm cậu.
"Meo..." Lý Trăn Nhược kêu một tiếng.

Quả nhiên là hắn, vừa ngửi mùi đã biết.

Là cái người đã giúp đỡ cậu, Hạ Hoằng Thâm.
Bên ngoài sấm rền vang, mưa nặng nề rơi.
Hạ Hoằng Thâm ngồi khoanh chân trước mặt Lý Trăn Nhược, lấy hai trái cây màu đỏ trong túi quần ra, "Ăn đi."
Lý Trăn Nhược ngửi một cái.

Ngửi không ra mùi gì đặc biệt, với cả màu sắc của hai quả này quá rực rỡ, giống như có độc.

Cậu nghi ngờ nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm vẫn bảo: "Ăn đi."
"Meo?" Tôi có thể hỏi nó là cái gì không?
Hạ Hoằng Thâm: "Đồ tốt đấy.

Ăn đi rồi tôi dạy cậu cách khống chế linh lực để biến hình."
Dù hoài nghi nhưng Lý Trăn Nhược biết, ngoại trừ tin tưởng hắn thì chẳng còn cách nào nữa.

Vì vậy cậu dùng lưỡi cuốn hai viên trái cây kia vào miệng, từ từ ăn.
Nuốt xuống, trong bụng có luồng nhiệt khí bốc lên.

Nói là nhiệt khí cũng không phải, nói là nguồn sức mạnh thì đúng hơn.

Lúc động dục cũng có cảm giác này khiến cậu khó khống chế sức mạnh của bản thân.
Hạ Hoằng Thâm ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Nghe tôi nói, để linh lực trong cơ thể di chuyển đi toàn cơ thể."
Toàn cơ thể? Lý Trăn Nhược ngơ ngác, không biết là ở đâu?
Hạ Hoằng Thâm nói: "Tưởng tượng cơ thể mình dãn ra, năm ngón tách ra, biến thành người..."
Lý Trăn Nhược nhắm mắt lại, làm theo lời Hạ Hoằng Thâm, đẩy luồng nhiệt khí kia đi khắp cơ thể.

Tứ chi kéo dài, móng vuốt biến thành ngón tay.
Cậu nghĩ như thế, đồng thời cũng cảm thấy thế thật.

Không có cách nào nhận biết được đây là thực hay là mơ, nhưng cái cảm giác cơ thể kéo dãn ra, tim đập nhanh, cứ như cảm giác hóa hình khi ấy đã quay lại.
Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói: "Tốt lắm."
Lý Trăn Nhược mở mắt ra.

Cơ thể cao lên, có thể nhìn thẳng Hạ Hoằng Thâm.

Nhấc tay mình lên nhìn thử, quả nhiên được biến thành tay người.
Cậu kinh ngạc sờ mặt, sau đó lập tức che lại thân dưới.

Hiện tại cậu có mảnh vải nào để che thân đâu!.