Mã Kỳ ở bên cạnh nhìn về phía Cố Tây Châu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Cố Tây Châu nhún vai với hắn, "Ban nãy lúc tôi đến đó gặp phải một người đàn ông quay video, lão Quách bảo anh ta đừng quay, hai người nháo nhào lên, lão Quách mắng anh ta hai câu, người đàn ông kia liền xén đầu xén đuôi cái video đó đưa lên mạng."
Mã Kỳ ngây ra một chút, ừ một tiếng, hắn cũng không có phương án giải quyết gì.
......
Có cư dân chính là Mã Kỳ đi cùng, Cố Tây Châu dễ dàng đi thang máy lên lầu, đi đến địa chỉ trong điện thoại của nạn nhân, hắn đưa tay gõ cửa, hỏi: "Có người không?"
Cố Tây Châu nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch bịch, một người phụ nữ trung niên mở của ra, mái tóc hoa rầm, gương mặt hằn lên dấu vết của thời gian, người phụ nữ mở cửa xong vô cùng ngạc nhiên, hẳn là do người gõ cửa không phải là người mà bà nghĩ đến: "Các, các cậu tìm ai?"
Cố Tây Châu gật nhẹ đầu với bà, hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Đường Tiếu không?"
Người phụ nữ trung niên gật đầu: "Đúng vậy, đây là nhà Đường Tiếu."
"Chào bác, tôi là cảnh sát, bác có thể gọi tôi là Cố cảnh quan." Cố Tây Châu nói, lấy chứng nhận cảnh sát từ trong túi ra, "Xin hỏi, bác có quan hệ thế nào với Đường Tiếu?"
"Tôi? Tôi với cô ấy không có quan hệ gì cả! Tôi là người giúp việc mà cô ấy thuê, hàng ngày nấu cơm này nọ, những cái khác tôi không biết!" Người phụ nữ trung niên vội vàng phủi sạch mọi quan hệ với Đường Tiếu, cảm xúc có chút khẩn trương.
Mã Kỳ kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên, hắn và Cố Tây Châu liếc nhau, hai người đồng thời nhạy bén phát hiện thái độ của người này có chút kỳ quái, Mã Kỳ tiếp tục câu chuyện, hỏi: "Cô có vẻ khá bồn chồn nhỉ."
Người phụ nữ trung niên nuốt nước miếng, xua tay nói: "Tôi, tôi không..."
"Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi không biết cái gì hết, tôi chỉ là một người giúp việc thôi." Người phụ nữ trung niên nói, nước miếng văng tán loạn, căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp.
Cố Tây Châu nhướng mày, cố ý trầm giọng hỏi ngược lại: "Vậy bác biết tại sao chúng tôi đến tìm cô ấy không?"
Người phụ nữ trung niên trầm mặc hồi lâu, há miệng thở dốc, dưới ánh mắt áp lực của Cố Tây Châu và Mã Kỳ, mãi mới nói được ra tiếng: "Cô ấy hút ma túy, lần trước lúc quét tước làm vệ sinh tôi có phát hiện mấy túi nhỏ chứa bột phấn màu trắng..."
"À, còn gì nữa?" Cố Tây Châu hỏi tiếp.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, hỏi ngược lại: "Còn, còn gì?"
Bà suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt mờ mịt mông lung, nói: "Ngài cảnh sát, tôi thực sự không biết gì khác, tôi chỉ là một người giúp việc. Cô ta hút ma túy chứ đâu phải tôi bắt cô ta hút, đồng chỉ cảnh sát sẽ không bắt tôi đâu đúng không?"
"Chúng tôi có thể vào kiểm tra không?" Cố Tây Châu nói, "Đúng rồi, bác nói lúc quét tước phát hiện ma túy? Ma túy giấu ở đâu? Bác biết không?"
"Đồng chí cảnh sát, các anh đi theo tôi." Người phụ nữ trung niên dẫn Cố Tây Châu và Mã Kỳ đi vào trong một căn phòng, mở tủ quần áo ra, sau đó lại mở một ngăn kéo trong tủ quần áo, người phụ nữ trung niên kéo ngăn kéo đó ra đưa tới tay Cố Tây Châu, nói: "Các vị xem, chính là cái này."
"Ồ----"
Cố Tây Châu nháy nháy mắt với Mã Kỳ, "Giám định ma túy thì anh là dân chuyên rồi, tôi không rành, anh xem xem."
Mã Kỳ ừ một tiếng, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua túi bột phấn riêng mà Cố Tây Châu đưa cho hắn, cái túi đó nặng chừng 50g, ở Trung Quốc, buôn lậu ma túy từ 50g chính là tử hình. Mã Kỳ mở túi nilon ra, dùng tay vỗ nhẹ, ngửi ngửi mùi.
"Là heroin." Mã Kỳ trầm giọng nói.
Cố Tây Châu: "Mũi chó...?"
Mã Kỳ trừng mắt lườm hắn, khóe miệng khẽ nhếch, tên cà khịa này nữa...
Người phụ nữ trung niên kia nơp nớp lo sợ đứng một góc, nói: "Thật, thật sự là mà túy ư?"
Mã Kỳ gật đầu, hỏi tiếp: "Cô đến đây làm người giúp việc được bao lâu rồi?"
"Gần nửa năm rồi." Người phụ nữ trung niên trả lời.
"Cô hiểu rõ về Đường Tiếu chứ?"
Người phụ nữ trung niên trầm mặc một lát, nói: "Cũng coi là hiểu một chút đi, cô ta thường xuyên không ở nhà, thỉnh thoảng ban ngày tôi đến quét dọn mãi mới thấy cô ta về, hơn nữa lúc nào trông cũng phờ phạc.
"Cô ta như thể không cần đi làm ban ngày vậy, không ở nhà thì cũng ra ngoài chơi."
Người phụ nữ nhìn đồng hồ, "Không được rồi, tôi phải về nhà đón cháu tan học, đồng chí cảnh sát... tôi, tôi có thể rời đi một chút không?"
Cố Tây Châu liếc nhìn bà, ý tứ rất rõ ràng: Không thể.
Thấy hai vị cảnh sát từ chối yêu cần của mình, người phụ nữ trung niên rảo bước ra cửa, "Tôi đi gọi điện cho người nhà, nhắc chúng nó đi đón con."
Cố Tây Châu và Mã Kỳ liếc nhìn nhau, chỉ cần lật tay một cái liền dễ dàng khống chế người phụ nữ béo lùn này, còn còng luôn tay bà ta lại.
Người phụ nữ trung niên bày ra vẻ mặt vô tội: "Đây là sao vậy, đồng chí cảnh sát? Tôi chỉ phát hiện cô ta hút ma túy, tôi cũng đâu có hút, các người bắt tôi làm gì?"
"Cô có biết là cô diễn hơi quá rồi không?"
"Ý cậu là sao?"
Cố Tây Châu liếc mắt nhìn bà ta, "Bà ăn mặc quả thực rất giản dị, nhưng giúp việ nhà ai lại dám lục đồ của chủ nhà thế chứ, dọn vệ sinh cần quét tước trong tủ quần áo ư? Hù quỷ à?"
Người phụ nữ tựa hồ nhận ra sai lầm, đột nhiên im bặt, đáy mắt trào lên vẻ tàn nhẫn căm phẫn.
"Khôn lỏi bị cái khôn phản phệ." Mã Kỳ cười nhạo.
Hai người áp giải bà ta đến cục cảnh sát, gặp ngay Vương Ngạo sắc mặt vô cùng tồi tệ đang đứng ở trước của cục cảnh sát, Vương Ngạo lườm Cố Tây Châu và lão Quách, xua tay: "Đi đi đi, đi làm việc của các cậu đi."
Trong phòng thẩm vấn ---
"Nói," Cố Tây Châu thuận miệng hỏi, "Dù sao cũng là tử hình, bà đừng hòng bao che ai."
Người phụ nữ ngồi trong phòng thẩm vấn không hé nửa lời, Cố Tây Châu nhướng mày liếc nhìn bà ta, "Vì sao lại giết người? Chia hàng không đều?"
"Giết người? Tôi không giết người!" Người phụ nữ trung niên vẫn luôn kiên quyết giữ im lặng đột nhiên trả lời, "Tôi không biết các người đang nói cái gì hết."
"Bà buôn lậu ma túy, luật pháp trong nước quy định buôn lậu ma túy phán tử hình, bà còn lo gì tội giết người bị phát giác?" Cố Tây Châu nhướng mày, "Khai nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi, lý do gì mà bà lại giết hại Đường Tiếu?"
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, vẻ mặt không giống như là đang giả vời, "Cái gì? Cậu nói là Đường Tiếu chết rồi?"
Cố Tây Châu: "....Thật sự không phải bà giết?"
"Đằng nào tôi cũng phải chết, thế nhưng tôi thật sự không giết Đường Tiếu, tất cả số ma túy của tôi còn cần phải dựa vào cô ta bán giúp, không đời nào tôi giết cô ta, các cậu hiểu không?" Người phụ nữ trung niên nói.
.....
Thẩm vấn thêm một lát, Cố Tây Châu bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn theo bóng hình người phụ nữ trung niên, trong đầu nảy lên một nghi vấn, không phải tổ chức buôn bán ma túy sau lưng người phụ nữ này giết người, vậy thì là ai?
Hắn đang nghĩ ngợi thì pháp y Hướng Nguyên cầm báo cáo đi tới, vừa uống nước vừa nói: "Nạn nhân Đường Tiếu bị người ta đánh ngất bằng ether, sau đó cắt đi bộ ngực dẫn tới shock mất máu mà chết, à, còn có, nạn nhân không có dấu vết bị xâm hại tình dục."
"Miệng vết thương bằng phẳng nhẵn nhụi, hẳn là dùng dao phẫu thuật."
Cố Tây Châu ngây ra một chút: "Dao phẫu thuật?"
Hướng Nguyên gật đầu, giải thích cho Cố Tây Châu: "Đúng vậy, đương nhiên đây cũng chỉ là một suy đoán, có thể là một loại dao khác! Chẳng qua nghĩ đến thứ có thể cắt gọn đến như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ đến dao phẫu thuật."
Phương thức tử vong - Shock mất máu do bị cắt bộ ngực.
Cố Tây Châu gật đầu, cảm thấy có lẽ người phụ nữ trung niên kia không hề lừa hắn, giả dụ hắn là kẻ buôn ma túy, nếu muốn giết người diệt khẩu khẳng định sẽ dùng phương thức đơn giản trực tiếp nhất, dùng dao đâm chết đối phương, hoặc là dùng súng, không việc gì phải mạo hiểm cắt đi bộ ngực nạn nhân để người ta mất máu mà chết.
Cố Tây Châu đang nghĩ ngợi, tiếng di động của hắn vang lên, mở ra liền thấy là tin nhắn wechat Tư Dư gửi tới.
Tư Dư: [Chuyển tiếp] Trong video kia chính là cậu nhỉ?"
Cố Tây Châu: ?
Cố Tây Châu click mở link chuyển tiếp đến một video trên weibo, tiêu đề là - [Đừng có để bị dắt mũi có được không! Kẻ đăng video kia chính là một thằng đần!].
"Đi đi đi, nhường một chút, nhường một chút, đừng gây trở ngại công tác!"
"Không được chụp ảnh! Tôn trọng người chết một chút đi, có được không? Anh có chút đạo đức cơ bản nào không thế? Lại còn muốn đăng lên mạng xã hội? Tôn trọng cô gái đã chết một chút không được sao?"
"Ông đây cứ chụp, thì làm sao? Mày đánh tao à?"
"Mẹ mày chứ, tôn trọng một chút, người ta chết rồi, mày chụp mấy thứ này ngoại trừ đăng lên vòng bạn bè, đăng weibo kiếm fame còn có ích lợi gì cho đời không? Nạn nhân không mặc quần áo, mày như thế thật quá thể!"
"Ai nha, cảnh sát nói năng thô tục, mắng chửi người! Các người nhìn xem tố chất của cảnh sát đây này!"
......
"Mày, mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!"
"Trời đất, sao lại có loại người như này nhỉ, con gái nhà người ta chết toàn thân trần trụi, hắn còn quay video đăng lên vòng bạn bè, không biết tôn trọng người ta à? Mong là mày chết lõa thể cũng bị người ta quay video đăng lên vòng bạn bè."
"Thật là tanh tưởi."
.....
Cố Tây Châu xem xong video, bởi vì người quay đứng ở góc không thuận lắm, đoạn đầy chỉ có thể nghe thấy tiếng, đoạn sau mới có thể thấy rõ ràng cả hình ảnh, vừa vặn quay được dáng vẻ Cố Tây Châu nhướng mày nói chuyện với tên kia.
Tuy rằng có người quay được toàn bộ quá trình, đáng tiếc là người quay video này không có mấy người theo dõi, dưới video người này đăng cũng chẳng có được mấy bình luận.
Hai giờ trôi qua, số người trên mạng công kích họ ngày càng nhiều!
Vương Ngạo ở trong văn phòng sứt đầu mẻ trán, cảm giác chốc lát nữa thôi ông sẽ bị lãnh đạo gọi điện thăm hỏi thâm tình.
Cố Tây Châu trả lời tin nhắn wechat của Tư Dư: Là tôi.
Tư Dư: Ồ
Cố Tây Châu: Ồ cái gì mà ồ!
Tư Dư: ?
Cố Tây Châu: Tư tổng anh lợi hại như vậy, giúp tôi chút đi mòa!
Tư Dư: Sao tôi lại phải giúp cậu?
Cố Tây Châu: Lẽ nào ----
Tư Dư nhìn tin nhắn Cố Tây Châu vừa mới gửi, chờ hắn nói câu tiếp theo.
Cố Tây Châu: Tư tổng anh không được?
Tư Dư: .....
Cố Tây Châu: Nam nhân chân chính không thể nói chính mình "không được"!
Tư Dư: Cậu ngậm cái miệng vào đi.
Cố Tây Châu: Tư tổng, gkd*!
Tư Dư: ......
*gkd là viết tắt của 搞(gǎo)快(kuài)点(diǎn) nghĩa là Nhanh lên, làm nhanh chút.
Đóng wechat lại, Tư Dư trầm mặc một lát rồi gọi điện thoại cho nam trợ lý của mình: "Đúng vậy, làm ngay bây giờ."
Cố Tây Châu vừa mới đi vào hỏi người phụ nữ trung niên hai câu, vừa đi ra liền thấy Vương Ngạo cũng từ trong phòng làm việc đi ra, sắc mặt phơi phới, đi phăng phăng như gió.
Cố Tây Châu: "Vương cục làm sao vậy? Vừa nãy không phải còn mưa gió băng sương sao bây giờ mây mù lại hóa trời quang rồi thế?"
Hướng Nguyên bên cạnh nhún nhún vai nói: "Có người đăng video toàn bộ cảnh cãi nhau chiều nay, không biết sao mà có vài minh tinh lưu lượng đỉnh cấp đồng loạt share video kia, cứ như là hẹn nhau vậy, trực tiếp đưa việc này lên no1 hot search."
Cố Tây Châu cúi đầu nhìn thời gian, đến giờ mới có 10 phút trôi qua, Tư tổng làm việc thật là đáng tin cậy nha! Hắn móc di động ra liền thấy, ây yo, trên màn hình có thông báo một tin nhắn wechat chưa đọc.
Tư Dư: Được?
Cố Tây Châu: Tư tổng không chỉ được, còn nhanh nữa~
Tư Dư liếc qua tin nhắn trả lời của Cố Tây Châu, đau đầu xoa xoa mi tâm, có lẽ do ở bên cạnh Cố Tây Châu nhiều, cứ cảm thấy lời Cố Tây Châu nói chuyện còn có hàm nghĩa khác.
Lần này chẳng lẽ đang châm chọc anh .... nhanh???
Trời đất chứng giám, Cố - cợt nhả - Tây Châu thật sự không hề có ý đó.