Dắt cún con xuống lầu đi dạo một vòng, lúc này Cố Tây Châu mới được vào nhà, vừa vào liền nghe thấy tiếng di động rung lên, có tin nhắn wechat.
"Cục trưởng đến tuổi phải về hưu rồi, phó cục chúng ta thăng chức!"
"Lúc trước bàn chuyện này miết, không biết phó cục mới chỗ chúng ta sẽ là ai nhỉ?"
"Tin tức nội bộ ~ Tôi biết nè ~~"
"Đừng có điêu, cậu biết là ai thật á? Là ai trong cục chúng ta?"
"Các cậu đoán xem ~ 2333 Muốn biết thì cầu xin tôi đê!"
....
Cố Tây Châu chỉ liếc qua, không có chút hứng thú nào, dù sao chắc chắn không phải là hắn, nếu là hắn thăng chức làm phó cục trưởng, đừng nói đến những người khác, chính hắn cũng phải hoài nghi có phải có ẩn tình gì không thể cho ai biết hay không.
"Xì, già mồm."
"Nói không nào, không ngày mai gặp mặt tôi tẩn chít cậu này."
"Không phải người trong cục chúng ta, phó cục trưởng mới là từ chỗ khác điều đến đây, trước kia là cảnh sát phòng chống ma túy."
Cố Tây Châu lại liếc nhìn thông báo tin nhắn mới trên điệu thoại, ngồi xuống sofa, Cố Tây Châu một tay chống cằm, kể nhiệm vụ trước đó trong thế giới nhiệm vụ cho Cố Chi Chi, nhưng lại không hề nhắc tới vụ giết người giữa đường ngày hôm nay, suy cho cùng thì án này quả thực làm cho người ta cảm thấy thực nặng lòng.
Cố Chi Chi trầm mặc một lát, cầm bút viết: Tôi cho rằng xiềng xích mà cậu nhắc tới trong thế giới nhiệm vụ có lẽ là điểm mấu chốt, trên người quỷ không nhất thiết phải có tiếng xiềng xích, nhưng nếu trên người quỷ có tiếng xiềng xích thì nhất định có cửa rời khỏi thế giới nhiệm vụ.
Ngón trỏ Cố Tây Châu gõ nhẹ hai cái lên mặt giấy, "Có vẻ đúng là vậy, nhiệm vụ trong thế giới lần này có mấy con quỷ, thế nhưng chỉ có Tô Tiểu Miên có tiếng xiềng xích, hơn nữa sau khi mở cửa, những ký ức bọn tôi nhìn thấy cũng đều là của Tô Tiểu Miên."
Bởi vì Cố Chi Chi không tiến vào thế giới nhiệm vụ, chỉ có thể phán đoán thông qua lời kể của Cố Tây Châu, hai người hàn huyên một lát.
Cố Chi Chi: Đúng rồi, ngày kia cậu xin nghỉ đi, đừng đi làm.
"Cái gì? Nghỉ làm?"
Cố Tây Châu sừng sờ cầm lấy tờ giấy, Cố Chi Chi bảo hắn nghỉ làm?
Cố Chi Chi: Ừ, có chút chuyện nhờ cậu đi làm.
"Chuyện gì?" Cố Tây Châu nhướng mày, "Cuối tuần không được à? Xin nghỉ phiền toái lắm."
Cố Chi Chi: Đi tế bái một người hộ tôi... Cậu cứ xin thẳng Vương thúc là được, ông ấy sẽ phê chuẩn.
"Ai thế?"
Bởi vì Cố Chi Chi nói là đi tế bái một người chứ không phải là hai người, cho nên Cố Tây Châu mới hỏi như vậy, nếu là hai người, không cần nghĩ nhiều chính là cha mẹ Cố Chi Chi, nhưng mà đây lại là một người... Cố Tây Châu liền đoán không ra, hắn buột miệng hỏi.
Đáng tiếc, Cố Chi Chi không trả lời câu hỏi của hắn, có chút an tĩnh, cũng thực nặng nề, Cố Tây Châu chỉ cảm nhận được con quý vốn dĩ đang ngồi trên sofa hình như đã đi ra ngoài, ra ngoài ban công.
"Được rồi, tôi biết rồi." Cố Tây Châu nhìn về phía ban công trống rỗng, nhẹ giọng nói.
Ngày hôm sau, Cố Tây Châu vừa mới đi làm liền thấy pháp y Hướng Nguyên ăn mặc một cây trắng toát quái dị, đi đến trước mặt Cố Tây Châu đẩy mắt kính trên mũi, đặc biệt giống một tên mặt người dạ thú, một người như vậy tiến đến trước mặt hắn, làm mặt xấu với hắn, nhỏ giọng nói: "Hề hề, lão Cố có muốn biết phó cục trưởng mới của chúng ta là ai không nào?"
Cố Tây Châu hơi lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không hiếu kì chút nào, Hướng Nguyên xùy một cái xem thường, "Sao cậu lại chẳng thú vị chút nào như thế chứ, không phải bát quái là sở thích của cậu sao?"
"Dù sao cũng chẳng phải tôi, tôi không có hứng thú này." Cố Tây Châu nhìn Hướng Nguyên, nhàn nhạt nói.
"Được thôi," Hướng Nguyên vẻ mặt thất vọng, cuối cùng vẫn nhịn không được bát quái nói cho Cố Tây Châu, "Một bạn học cũ nói với tôi, phó cục mới của chúng ta chính là đội trưởng đội phòng chống ma túy tỉnh bên, tên là Mã Kỳ, tục xưng lão Mã thần kì!"
"Lão Mã thần kì? Tên này có vẻ hay đấy," Cố Tây Châu hỏi, "Sao lại gọi anh ta như vậy?"
"Cảnh sát phòng chống ma túy ấy à, đấu trí đâu dũng với mấy tên buôn lậu ma túy đấy thường xuyên phát sinh mấy vụ bắn nhau," Hướng Nguyên giải thích, "Cái cậu lão Mã này vận khí tốt kinh, lần nào bọn họ cũng tưởng Mã Kỳ sẽ anh dũng hy sinh, nhưng anh ta bằng một lý do thần kì nào đó anh ta đều may mắn sống sót."
"Ly kì nhất là một lần ô tô nổ mạnh, có một mảnh nhỏ giúp anh ta chắn được viên đạn! Cái xác suất nà nhỏ đến mức nào chứ, quả thực là không thể tưởng tượng được. Lần nào anh ta cũng sống sót như một kỳ tích, cậu nói xem đỉnh không? Tôi nghe nói lần này anh ta bắt được một tên trùm ma túy lớn, nhưng các đồng đội khác của anh ta đều hy sinh, chỉ có một mình anh ta sống sót, chính vì cái này nên anh ta xin được điều ra khỏi đội phòng chống ma túy."
Cố Tây Châu nghe Hướng Nguyên nói những lời này, trong lòng âm thầm nghĩ: Chỉ e là anh ta không phải vận khí tốt, mà là thông qua thế giới nhiệm vụ đi?
"Ừ," Cố Tây Châu nói: "Bát quái xong chưa?"
Hướng Nguyên gật đầu, "Xong rồi."
Cố Tây Châu nói: "Vậy lên lầu đi."
"Sao vậy?" Hướng Nguyên nhướng mày hỏi.
Cố Tây Châu cho Hướng Nguyên một ánh mắt, hạ giọng nói: "Lão Vương ở phía sau."
"Ôi vl, cậu phải nói sớm chú." Hướng Nguyên tích tắc hóa thân thành một ngọn gió trực tiếp chạy về phía cầu thang.
Vương Ngạo trong công việc cực kì không thích cấp dưới không có việc gì thì túm tụm lại bàn tán tin đồn, là nhân vật cấp bậc Diêm La Vương, cho nên mọi người trong cục đều nể sợ ông, Vương Ngạo vỗ Cố Tây Châu, nhìn thoáng qua Hướng Nguyên bỏ chạy, lắc đầu, "Tên nhóc này..."
Cố Tây Châu nhìn về phía Vương Ngạo, trong lúc làm viện Cố Tây Châu đều gọi Vương Ngạo là phó cục trưởng, cho nên lúc này cũng giống vậy, chào hỏi xong liền nhớ tới chuyện Cố Chi Chi nhờ, "Vương cục, cháu có thể xin nghỉ ngày mai không?"
Hắn vốn đang lo Vương Ngạo không đồng ý, ai ngờ Vương Ngạo đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lấy di động ra nhìn thoáng qua ngày tháng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Biết rồi, cháu lại muốn đi gặp người đó, ta phê chuẩn cho cháu, công việc ta sẽ sắp xếp cho những người khác."
Cố Tây Châu nghe Vương Ngạo nói, trong lòng thầm nghĩ, cân nhắc xem người đó này rốt cuộc là người đó nào*? Đến cả Vương Ngạo cũng biết người này, xem ra năm nào Cố Chi Chi cũng đi tế bái đối phương.
*Vì "anh ấy" (他) và cô ấy (她) đều đọc là "tā", nên khi Vương cục bảo là "muốn đi gặp tā" thì Cố Tây Châu không biết tā đó là nam hay nữ.
Vl, chẳng lẽ Cố Chi Chi có một mối tình đầu đã qua đời nhiều năm?
"Cháu cũng đừng đổ lỗi cho bản thân mình mãi thế, đó chỉ là một sự việc ngoài ý muốn thôi." Vương Ngạo có vẻ lo lắng sốt ruột, "Không phải lỗi của cháu."
"Vâng.... Cháu biết," Cố Tây Châu tự hỏi, quyết định lộ ra vẻ mặt trầm trọng một chút, nói: "Vậy cháu lên trước."
"Đi thôi đi thôi."
Lúc Vương Ngạo nói chuyện vẫn lộ ra một chút lo lắng, Cố Tây Châu có thể cảm nhận rõ ràng, dường như là lo hắn sẽ luẩn quẩn trong lòng, Cố Tây Châu ý thức được người hắn phải đi tế bái này không phải là người yêu của Cố Chi Chi, có lẽ là một ai đó Cố Chi Chi gặp khi đang chấp hành nhiệm vụ, vì một lý do nào đó đã chết, mà Cố Chi Chi có một phần trách nhiệm nhất định?
Ở văn phòng, Cố Tây Châu suy nghĩ nửa ngày.
Sau khi về nhà, báo tin xin nghỉ thành công cho Cố Chi Chi.
"Bây giờ cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc là đi tế bái ai chưa?" Cố Tây Châu nói, "Đến bây giờ tôi vẫn mù mờ, đằng nào cũng là tôi đi mà."
Cố Chi Chi trầm mặc rất lâu, chỉ viết ra một cái địa chỉ và một cái tên cho Cố Tây Châu: Nghĩa trang công cộng hàng 19 số 33, Đồng Giai.
Cố Chi Chi: Nhớ mua hoa cho cô ấy, nghĩa trang công cộng không cho hóa vàng, còn nữa, đừng quên đóng phí quản lý.
Thấy Cố Chi Chi viết "cô ấy", thế nên Cố Tây Châu ướm hỏi: "Cô ấy có quan hệ thế nào với cậu?"
Cố Chi Chi: Bạn học.
Cố Tây Châu chửi thầm trong lòng, là đối tượng yêu thầm không trốn đi đâu được luôn!
Thỏa mãn lòng hiếu kì của chính mình xong Cố Tây Châu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, rốt cuộc từ ngữ khí kia của Vương Ngạo nghe ra được chuyện đối phương đã chết xem ra có vẻ có liên quan chút ít đến Cố Chi Chi, nếu hắn còn hỏi nữa không chừng Cố Chi Chi sẽ xù lông.
"Được, ngày mai tôi sẽ mua hoa cho cô ấy." Cố Tây Châu ưỡn ngực, vỗ vỗ.
Cố Chi Chi: Ừ, cảm ơn.
Cố Tây Châu nhìn hai chữ cảm ơn, nheo nheo mắt ----- hắn cảm giác Cố Chi Chi viết hai chữ này đặc biệt thật lòng thật dạ, đây hình như là lần đầu tiên Cố Chi Chi nói cảm ơn với hắn.
Cố Tây Châu bắt đầu có chút tò mò rốt cuộc Đồng Giai trông như thế nào, nói gì thì nói bề ngoài của Chi Chi cũng là một soái ca, lại thêm cái chức nghiệp thân phận này nữa, chính là giá trị mị lực level up up.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức còn chưa vang lên, Cố Tây Châu đã tự mình rời giường rửa mặt, bởi vì vô cùng tò mò Đồng Giai mà hôm nay mình đi tế bái trông như thế nào, Cố Chi Chi thì không chịu nói cho hắn, trong nhà lại không có cái ảnh chụp nào, lòng hiếu kì làm cho tinh thần hắn phấn chấn.
Cố Tây Châu đi tới cửa, cực kì ngứa đòn quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng hỏi: "Chi Chi, có cần tôi ăn mặc đẹp trai chút, đi làm tóc gì đó không? Dù sao cũng là đi gặp bạn học của cậu!"
Cố Chi Chi: .....
Chiếc bút đặt trên bàn giật giật, một tờ giấy bị nhét vào lòng bàn tay Cố Tây Châu, bên trên viết hai chữ ---- Không cần.
Cố Tây Châu há miệng còn muốn nói gì đó, quỷ trong nhà đã không kiên nhẫn trực tiếp đấy hắn một cái, ý bảo hắn biến nhanh.
"Oa, tôi cũng chỉ là muốn cho bạn học của cậu thấy được mặt tốt nhất của cậu thôi mà!" Cố Tây Châu cạn lời nói, sau đó cửa liền đóng lại.
Cố Tây Châu nhướng mày, "Chả hiểu lòng người tốt gì cả."
Dựa theo địa chỉ Cố Chi Chi đưa cho, Cố Tây Châu đến cửa hàng hoa mua một bó cúc, sau đó lái xe thẳng tới nghĩa trang công cộng Văn Hồng, vừa mới tiến vào nghĩa trạng, Cố Tây Châu đã nghe thấy tiếng niệm Phật: Án ma ni bát di hồng....lặp lại vô hạn.
Đứng trên đường chính đi vào nghĩa trang công cộng, Cố Tây Châu nhún vai nhìn phía cao cao xa xa trên triền núi, người đến nghĩa trang lúc này không tính là nhiều, nhưng luôn có tốp ba tốp năm người đi trên đường nhỏ đang tu sửa trên núi.
Cố Tây Châu hỏi vài người, trên đường có mấy người là đến tiễn đưa người thân, mấy người là đi cùng thăm viếng.
Trong đó có một người phụ nữ bụng lớn cũng đang leo núi, hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, Cố Tây Châu đi sau mấy người, nhịn không được liếc nhìn người phụ nữ nhiều thêm vài lần, con đường núi này được tu sửa bằng xi măng, thế núi vô cùng dốc, mặc dù đang đi trên bậc thang xi măng nhưng nếu nhìn lại phía sau, tâm lý đại đa số mọi người đều sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi.
"A---------"
Người phụ nữ hét lên một tiếng chói tai, một chân bước hụt vào khoảng không, trong nháy mắt lúc cô hét lên, Cố Tây Châu túm lấy thành lan can, đỡ lấy người phụ nữ suýt chút nữa té ngã.
"Phù...." Người phụ nữ thở phào một hơi, bạn bè của cô cũng lục tục tiến tới, liên tục nói cảm ơn Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu xua tay nói: "Nên làm."
Sau đó mấy người kia không đi cùng đường với hắn nữa, Cố Tây Châu lại tiếp tục đi lên một đoạn đường.
Hàng thứ 19 số 33, Đồng Giai...
"32....
"33!"
Cuối cùng Cố Tây Châu cũng đến được nơi cần đến, kì thật hắn một chút cũng không thở gấp, đi đến trước bia mộ, một lòng muốn thấy dung mạo bạn học Cố Chi Chi tâm tâm niệm niệm.
Liếc qua ảnh chụp ở góc trên bên phải bia mộ, Cố Tây Châu rơi vào trầm tư thật lâu.
Đây là bạn học của Cố Chi Chi?
Có phải hắn bị chơi rồi không?
Ảnh chụp trên bia mộ là khuôn mặt trẻ con của một cô bé, cô bé này hẳn không quá 14 tuổi.
Quả nhiên ----
Sau đó tầm mắt Cố Tây Châu dừng lại ở ngày sinh ngày mất trên bia một, tính toán một chút, cô bé này lúc chết mới có 13 tuổi.
Thế nhưng... quả thực cùng năm sinh với Cố Chi Chi.
Cố Chi Chi không lừa hắn, cô bé này hẳn là bạn học cấp 2 của cậu ấy, nhưng mà vì sao... Cố Chi Chi lại muốn tế bái cô bé này?