Bị người ta bắt nhốt vào căn phòng u ám, đầu Tô Tiểu Miên bị bọc túi nilon đen, tay bị trói bằng một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái, miệng bị dán băng dính.
Ý thức dần trở nên rõ ràng, Tô Tiểu Miên sợ hãi muốn kêu cứu, cô bị để trong bồn tắm, xung quanh liên túc có tiếng nước nhỏ giọt.
Tí tách.
Tí tách.
Âm thanh ngắn ngủi mà nặng nề vang lên hết lần này đến lần khác, dần dần đến cả hô hấp cũng trở nên khổ sở, đúng lúc này có một người nắm lấy bàn tay cô, Tô Tiểu Miên sợ tới mức cả người run bắn lên.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu." Giọng người đàn ông thực ôn nhu, đồng thời cũng thực xa lạ.
Có thể bởi vì giọng điệu đối phương nói chuyện thực ôn nhu, trái tim treo ngược của Tô Tiểu Miên thoáng qua một khắc an tâm, sau đó người đàn ông nói: "Anh có thể bỏ băng dính trên miệng em ra, nhưng em phải đồng ý với anh là không được kêu, được không?"
Giờ phút này Tô Tiểu Miên vì bị trói chặt lại không nhìn được gì, chỉ đành trước hết gật đầu đồng ý yêu cầu của hắn.
Băng dính trên miệng được gỡ xuống, Tô Tiểu Miên sợ hãi run rẩy hỏi: "Đây là đâu? Sao anh lại bắt cóc tôi?"
Người đàn ông ngồn xổm bên bồn tắn, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Miên một lát nói: "Đây là nhà anh."
"Anh đã quan sát em rất lâu," Người đàn ông lầm bần, "Anh rất thích em."
Nghe thấy những lời này, Tô Tiểu Miên không quá giật mình, sau khi nghe hắn nói, cô lập tức có đối sách, ngữ khí cực kì ôn nhu, mang theo chút lấy lòng, "Anh có thể thả tôi ra trươc không?"
"Tay bị trói rất khó chịu, tôi cảm thấy rất không thoải mái."
"Được...thôi." Người đàn ông dễ nói chuyện hơn tưởng tượng, cởi bỏ dây thừng trên tay Tô Tiểu Miên, sau đó Tô Tiểu Miên lại nói rằng không nhìn thấy gì bên người rất sợ hãi, người đàn ông do dự một lát, cởi bỏ túi nilon đen trùm đầu cô.
Trong nháy mắt túi nilon được cởi bỏ, Tô Tiểu Miên phát ra tiếng thở dốc nặng nề, thiếu chút nữa hít thở không thông, lúc này cô mới thấy rõ kẻ bắt cóc mình.
"Anh có biết làm như vậy là không đúng không, là phạm pháp, bây giờ anh thả tôi ra, tôi sẽ không báo nguy." Tô Tiểu Miên nghĩ ngợi nói, "Tôi tin anh là một người tốt, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè."
Cố Tây Châu để ý thấy hắn có động tâm trong thoáng chốc, thế nhưng ngay sau đó hắn phủ định những gì Tô Tiểu Miên nói: "Không, không thể, anh biết em muốn kết hôn với thằng đàn ông kia, các người muốn kết hôn."
"Anh không thể thả em ra người, anh thích em mà," Người đàn ông nói xong còn bổ sung thêm, "Anh không cho phép hai người kết hôn."
"Tôi chưa từng nói định kết hôn với anh ấy." Tô Tiểu Miên nghe vậy trầm mặc một lát, Cố Tây Châu biết Tô Tiểu Miên chỉ là muốn lừa đối phương, bởi vì hắn đã nhìn thấy hồi ức của bọn họ, Lâm Tán quả thực đã cầu hôn Tô Tiểu Miên, bọn họ đã bàn bàn xong định cuối tuần sau đi lãnh chứng.
Người đàn ông kiên định lắc đầu: "Không, anh biết em đang gạt anh."
Tô Tiểu Miên nói với đối phương một hồi lâu, người đàn ông nhất định không chịu thả cô đi, Tô Tiểu Miên nhìn thoáng qua tứ phía, đột nhiên mở miệng kêu: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có kẻ bắt...."
Chữ "cóc" còn chưa ra khỏi miệng, miệng cô đã bị bàn tay của người đàn ông kia bịt lại, cả người bị dìm vào trong nước, mãi cho đến khi Tô Tiểu Miên mất đi ý thức.
Cố Tây Châu còn có thể cảm nhâận được hô hấp cùng trái tim Tô Tiểu Miên đang đập, hiển nhiên cô không chết, tuy vậy Cố Tây Châu cũng không cảm thấy kì quái, cái album kia đã sớm nói rõ, Tô Tiểu Miên sống cùng người đàn ông này ít nhất cũng phải 3 năm.
"Không không không.... Không phải là anh cố ý, em đừng có chết!" Người đàn ông nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, khóc lên một cách bi thương, ôm chặt thân thẻ Tô Tiểu Miên, lúc Tô Tiểu Miên tỉnh dậy, hắn vừa mừng vừa sợ.
Sau đó Cố Tây Châu chỉ có thể thấy được hình ảnh Tô Tiểu Miên cả ngày bị trói lại, miệng cũng bị dán băng keo kín lại.
Ngày này qua ngày khác, mãi cho đến một ngày, người đàn ông chuyển nhà mang theo Tô Tiểu Miên đến ở lại một vùng ngoại ô, vùng ngoại ô thực hẻo lánh, rất xa, tứ phía cơ hồ không có một ai.
Người đàn ông đào xong căn hầm cầm tù Tô Tiểu Miên, nhốt Tô Tiểu Miên vào đó, bản thân hắn cũng rất ít rời khỏi nhà, nếu có việc cần thiết phải ra khỏi nhà, người đàn ông cũng sẽ buộc chặt chân tay Tô Tiểu Miên lại ngừa cô đào tẩu.
Ngày lại trôi, Tô Tiểu Miên sống trong sợ hãi cùng thống khổ, cuối cùng trong môt trận cãi vã cùng với hắn, giống như lần đầu gặp mặt, hắn ấn đầu cô xuống nước, có điều lúc này đây... Tô Tiểu Miên không hề nín thở, chết đuối trong bồn tắm.
Kẻ bắt cóc Tô Tiểu Miên vì chuyện này mà phát điên, Tô Tiểu Miên chết trong nhà hắn cũng bị người ta phát hiện, chỉ là vẫn không có ai đến nhận thi.
....
Hình ảnh trước mắt Cố Tây Châu vừa chuyển, hắn thấy một hình bóng quen thuộc.
Bạn trai Tô Tiểu Miên - Lâm Tán.
Trải qua ba năm, Cố Tây Châu suýt chút nữa không nhận ra nổi, bởi vì lúc này Lâm Tán tóc mai hoa râm, phải biết rằng Lâm Tán chỉ lớn hơn Tô Tiểu Miên một tuổi, dựa theo tuổi tác của NPC mà tính, Lâm Tán hẳn chỉ đâu đó 27 tuổi.
Trong khoảng thời gian Tô Tiểu Miên nói mình bị người ta theo dõi kia, Lâm Tán ngày nào cũng đến đón Tô Tiểu Miên tan làm, chỉ duy nhất ngày Tô Tiểu Miên bị người ta bắt cóc kia anh không ở đó.
Sau đó Cố Tây Châu liền thấy linh hồn Tô Tiểu Miên vẫn luôn đi theo bên người Lâm Tán.
Sinh hoạt của Lâm Tán hoàn toàn khác so với trước kia, ngoại trừ đi làm ở ngoài, ngày nào anh cũng bỏ chút thời gian tìm người dán thông báo, mới đầu Lâm Tán ngày nào cũng tự trách chính mình hôm đó tăng cá không đến đón Tô Tiểu Miên.
"Tiểu Miên... Rốt cuộc em đang ở nơi nào? Em có ổn không?" Lâm Tán ngồi xổm trên mặt đất, đáng thương rút điếu thuốc cuối cùng trong bao ra hút, lầm bẩm, "Anh muốn tìm em, nhưng anh không tìm thấy, so với việc em xảy ra chuyện, anh càng hy vọng em chỉ là không muốn kết hôn với anh, hy vọng em là một kẻ lừa đảo..."
Lâm Tán hút xong điếu thuốc cuối cùng, ném tàn thuốc trên mặt đất, dùng chân giẫm tắt đầu lọc.
Sau khi Tô Tiểu Miên bị bắt cóc, trước tiên Lâm Tán báo nguy, báo mất tích, bởi vì cha mẹ Tô Tiểu Miên sớm đã không còn, cho nên ngoại trừ Lâm Tán cũng chỉ có mấy người đồng nghiệp phát hiện cô mất tích.
Vấn đề là sau khi Lâm Tán báo nguy xong, cảnh sát kiểm chứng báo rằng Tô Tiểu Miên đang làm phụ đạo viên ở đại học nào đó, không hề mất tích.
Nhìn thấy Tô Tiểu Miên giả làm Lâm Tán lâm vào một loại mê mang, mọi người xung quanh cũng nhắc nhở anh... Có lẽ bạn gái anh không phải xảy ra chuyện mà chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.
Có lẽ bởi vì anh thực sự thích Tô Tiểu Miên, mặc kệ Tô Tiểu Miên thật sự bị người bắt cóc hay chỉ là trốn chạy, anh đều hy vọng có thể tìm được cô, không phải muốn đòi về một hai vạn tiền tiết kiệm kia, chỉ là muốn an tâm.
Anh sợ... Vạn nhất cô ấy thực sự đã xảy ra chuyện, lại không có ai hay.
Lâm Tán tìm người dán thông báo, linh hồn Tô Tiểu Miên cứ đi theo anh, Cố Tây Châu thấy rất nhiều lần Tô Tiểu Miên không tiếng động ôm lấy Lâm Tán, giống như trước kia.
"Em không hề lừa anh." Nữ nhân lệ rơi đầy mặt, chỉ là những lời cô nói Lâm Tán không nghe thấy được.
Cố Tây Châu có thể cảm giác được nỗi tuyệt vọng của cô, sau đó thời gian nháy mắt lại bị tua qua, dường như Tô Tiểu Miên đã biết tin thân phận của mình bị người ta lấy trốm, vì điều này mà cô khóc không biết ngày đêm, Tô Tiểu Miên bắt đầu oán hận người đã lấy trộm thân phận của mình...
Thời gian lại tiếp tục tua nhanh, bên người Tô Tiểu Miên có rất nhiều cô hồn kì kì quái quái, mấy quỷ hồn đó bị xe cán qua cũng có, chỉ còn da bọc xương cũng có, thân thể bị đâm vô số đao, có cả cả người đều bị phỏng...
Ngày đó Lâm Tán dán thông báo tìm người bị người ta đánh một trận.
"Mẹ nó, đồ thần kinh, ngày nào cũng dán, mày có bệnh à?" Một người đàn ông cao lớn thô kệch nói, "Con đàn bà kia là một kẻ lừa đảo, mày cmn tưởng là chân ái à?"
Mấy người đàn ông vây quanh Lâm Tán đánh một trận tơi bời, Lâm Tán chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay ôm lấy đầu mình, cả người cuộn tròn lại, mấy người kia cũng không ra tay quá tàn nhẫn, hiển nhiên chỉ là muốn giáo huấn anh một trận, đánh Lâm Tán xong mấy người hùng hùng hổ hổ rời đi, lúc này Lâm Tán mới từ từ chật vật bò dậy ngồi bệt dưới đất.
Cố Tây Châu nghe thấy Lâm Tán phát ra một tiếng thở dài sâu kín.
"Anh chỉ muốn xác định em còn sống mà thôi." Lâm Tán nói với mấy tờ thông báo tìm người, Tô Tiểu Miên ngồi bên cạnh anh lã chã rơi lệ.
Khóc không tiếng động.
Có lẽ chính là biểu hiện chân thật nhất cho tình cảm chân thành.
Đến đây mới dừng lại, Cố Tây Châu đột nhiên nghe thấy tiếng dây xích hoạt động, xiềng xích chặt đứt, Cố Tây Châu lập tức nhìn về phía những quỷ hồn đi theo Tô Tiểu Miên, nhưng hắn có thể xác định tiếng xiềng xích chính xác là truyền ra từ người Tô Tiểu Miên, trên người mấy con quỷ xung quanh không hề xuất hiện âm thanh như vậy.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thêm, giây sau mở mắt liền thấy biệt thư xa hoa nhà Tư Dư, Cố Tây Châu xoa xoa cái trán.
Tư Dư và Phương Chấp cũng đang cố hoàn hồn giống hắn.
"Hô-------" Cố Tây Châu thở phào một hơi, sờ sờ bụng, dùng biểu tình có chút đáng thương nói với Tư Dư: "Đói qua đi à, nhà anh có gì ăn được không?"
Tư Dư gật đầu, "Cậu chờ một chút."
"Được."
Tư Dư rời đi một lát, lúc quay lại đưa cho Cố Tây Châu và Phương Chấp mỗi người một tờ thực đơn.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm thực đơn trong tay cùng với giá niêm yết trên đó, có chút ngây người, hắn còn hỏi một câu: "Anh mời khách ăn cái này á?"
Tư Dư không trả lời chỉ liếc mắt nhìn Cố Tây Châu một cái.
Chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, Cố Tây Châu lập tức khôi phục cảm xúc tràn trề mãnh liệt, "Thổ hào đã lên tiếng, tôi đây liền không khách khí nữa!"
"999? Cái này là đồ ăn gì chứ..." Cố Tây Châu nhìn nửa ngày, giá niêm yến đồ ăn này nọ đúng là làm cho da đầu tê dại, "Không phải là một quả dưa chuột thôi sao... Làm như vậy thì ngon hơn à? Không, thế này chỉ càng đắt hơn thôi!"
Phương Chấp nhìn giá cả trong lòng thầm kinh hãi, nhỏ giọng nói: "Tư ca, chúng ta thật sự ăn cái này à?"
"Ừ, hôm này a di không ở đây, hơn nữa tôi sẽ không nấy ăn." Tư Dư lạnh nhạt nói, ".... Nhà này ăn cũng được."
Cố Tây Châu xem hoa cả mắt, Phương Chấp thì cảm thấy quá đắt, hai người nhìn nửa ngày chưa nghĩ ra ăn gì, cuối cùng vẫn là Tư Dư vung tay một cái, trực tiếp gọi điện đặt đồ ăn.
Cố Tây Châu một tay chống cằm, quay đầu nhìn về phía Tư Dư, nhớ tới chuyện của Bạch Đông Dương, hỏi: "Đúng rồi, không phải Bạch Đông Dương nói cho anh 100 vạn một thế giới để dẫn hắn sao? Anh đồng ý rồi à?"
Tư Dư liếc hắn, nói: "Có thể, nhưng không cần thiết."
Cố Tây Châu cảm thấy lời này của Tư Dư hoàn chỉnh mà nói hắn là: Có thể dẫn hắn, nhưng mà không cần thiết, chút tiền ấy Tư tổng ta chướng mắt.
Không đến nửa giờ sau, Cố Tây Châu nhìn một bàn đồ ăn rơi vào trầm tư, hỏi Tư Dư: "Sao lại gọi nhiều vậy?"
Tư Dư không làm ra vẻ mà nói thẳng: "Bởi vì tôi đói."
"Tôi thấy trong thế giới nhiệm vụ anh ăn có nhiều lắm đâu, tôi còn tưởng anh không biết đói ấy..." Cố Tây Châu bĩu môi nói.
Tư Dư: "Tôi ăn ít, đơn giản là vì không ngon."
Cố Tây Châu giật giật khóe miệng, lại còn ra vẻ, đều xém chút nữa chết đói, còn đòi ăn ngon với không ngon? Dù rằng ăn hay không ăn thì vẫn đói như vậy...