Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 69: Nỗ lực nửa đời trước cho ngươi, bi thương nửa đời sau cũng cho ngươi




"Bọn họ dùng thân phận của người khác để mạo danh đi học đại học, mà vốn dĩ trên con đường vận mệnh của những sinh viên này không có việc đi học," Cố Tây Châu nói, "Tình thế hiện tại không phải là thay thế, mà là hai bên tráo đổi nhân sinh."

Tư Dư cầm tờ tiền có thông tin về thân phận của người phụ nữ kia trong tay, thấp giọng nói: "Nếu những người giống Tề Phi này muốn tất cả nỗ lực nửa đời trước của họ, họ sẽ đơn giản đem cả bất hạnh nửa đời sau cũng giao cho bọn họ, kỳ thực rất công bằng mà đúng không?"

"Cô ấy hẳn là bởi vì bị người khác thế thân phận... Mặc dù bị cầm tù nhưng vẫn không ai nhận ra cô ấy chân chính đã biến mất." Tư Dư chỉ vào thi thể trên mặt đất nói.

Vì trong phòng này có thi thể của người phụ nữ nên xung quanh có rất nhiều ruồi bọ, chúng bay trong không trung phát ra những tiếng vo ve vo ve, bay loạn khắp mọi nơi, mấy con ruồi nhặng không đầu cứ đâm thẳng vào người vào mặt.

Vốn dĩ không gian âm u bí bách kín mít như nhà tù này hẳn sẽ làm người ta không thoải mái, thế nhưng Tư Dư trải qua quá nhiều thế giới, có vẻ đã có sức miễn dịch với hoàn cảnh như vậy, mà Cố Tây Châu và Phương Chấp lại bởi vì quá trình phá án gặp phải không ít hiện trường vụ án không khác nơi này là bao.

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì nghe tháy một tiếng động vang lên, ba người đồng thời quay đầu lại nhìn hướng phát ra âm thanh.

Phương Chấp cau mày chỉ vào thi thể trên mặt đất, "Vừa nãy cô ấy không ở chỗ này đúng không, em nhớ rõ là cô ấy nằm ở sát vào trong một chút...."

Nghe thấy Phương Chấp nói, gương mặt dữ tợn của nữ nhân trên mặt đất không biết xảy ra biến hóa từ lúc nào, khóe miệng hơi nhếch lên như thể đang cười...

"Chạy!"

Tư Dư nhìn người phụ nữ trên mặt đất đột nhiên nở nụ cười với bọn họ, hô lên với Cố Tây Châu và Phương Chấp.

Mở cửa phòng ra, Tư Dư có ý bảo Cố Tây Châu nhanh chạy theo.

Cố Tây Châu nhìn thoáng qua phía sau nơi người phụ nữ trên mặt đất đang mở trừng mắt đánh giá bọn họ, đang muốn giơ tay ra tóm lấy bỗng dưng bàn tay bị một người bắt lại, Tư Dư bắt lấy hắn, túm Cố Tây Châu chạy ra bên ngoài không hề ngoảnh đầu lại.

Chạy ra ngoài xong, bọn họ chạy rất lâu, trước sau vẫn luôn nhớ kĩ không được lên tầng 4, không được đi theo lối tắt tử vong, mở cửa một phòng học khác ra, đóng của lại, cả quá trình cùng lắm chỉ nửa giây.

Phương Chấp thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, dùng tay ôm lấy lồng ngực chưa thôi kinh hoàng.

Sau khi trải qua căn phòng vừa này, mấy người lại càng thêm cẩn thận, ba người ở trong phòng học ngây người trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng bước chân khe khẻ bên ngoài, có một người đang đứng ngoài hành lang.

Ba người liếc nhau, còn chưa nói lời nào đã nghe thấy người nọ nói chuyện.

"Ai đó?" Người nọ cẩn thận hỏi.

Cố Tây Châu nghe giọng, nhướng mày, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là ai.

"Bạch Đông Dương?" Tư Dư không trả lời câu hỏi của đối phương, hỏi ngược lại.

"Là tôi," Bạch Đông Dương kích động nói, "Thật tốt quá, hóa ra là các anh!"

Bạch Đông Dương đi ra từ trong bóng tối, thấy ba người Cố Tây Châu trong phòng học thì thở phào một hơi.

Cố Tây Châu trầm mặc một lát, hỏi: "Hai người nữa đi cùng cậu đâu?"

"Vừa nãy bọn tôi vào một phòng học... Không... Có lẽ không phải phòng học, là một phòng, trong đó có một người phụ nữ. Cô ta đang nằm trên mặt đất đột nhiên cười với bọn tôi, ba người bọn tôi xoay người chạy, sau đó tán loạn, tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu."

"Tán loạn?" Cố Tây Châu.

Chỉ thấy cậu ta gật đầu sắc mặt trắng bệch, dường như vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi, cả người run rẩy hỏi: "Chúng ra làm thế nào bây giờ? Đi tìm bọn họ ư?"

"Ừ, tìm người trước," Cố Tây Châu nói: "Đúng rồi, các cậu có tìm được cái gì hữu dụng trong căn phòng kia không?"

"Không có...." Bạch Đông Dương trả lời, "Vừa đi vào đã thấy thi thể, bọn tôi sợ quá liền xoay người chạy. Các anh phát hiện được gì sao?"

Tư Dư nhìn thoáng qua Bạch Đông Dương, nhẹ giọng nói, "Chúng tôi cũng không, trước tiên cậu dẫn chúng tôi đi tìm những người khác đi."

Bốn người rời khỏi phòng học, đi ra ngoài hành lang, Bạch Đông Dương vừa đi vừa nói: "Tôi đưa các anh đến căn phòng kia trước nhé."

"Được, cậu dẫn bọn tôi đi đi." Tư Dư trả lời không chút do dự, "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được họ."

Tư Dư dùng tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên lưng Cố Tây Châu, Cố Tây Châu quay đầu liếc nhìn anh, hai người vô cùng ăn ý dùng ánh mắt giao lưu, bởi vì đã cùng nhau trải qua vài thế giới, hai người thập phần ăn ý.

Cố Tây Châu cùng Tư Dư thả chậm bước chân, đi theo phía sau Bạch Đông Dương, hắn vừa đinh hỏi Tư Dư liền chú ý khóe miệng anh treo một nụ cười nhàn nhạt, vươn tay chỉ chỉ mặt đất.

Cố Tây Châu nhìn xuống đất, phát hiện Bạch Đông Dương không có bóng.

Đi đến một lối rẽ, Phương Chấp tinh mắt nhìn thấy phía trước có một bóng người nằm trên đất, bóng người nằm đó không hề nhúc nhích, đèn điện vừa chớp tắt lại lóe sáng, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra người nằm trên mặt đất chính là Hạ Hàng.

"Chết, chết người!" Hai chân Bạch Đông Dương nhũn ra, dựa vào tường đến động cũng không dám động.

Trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Hàng kia, Phương Chấp hít hà một hơi, tử trạng của Hạ Hàng giống y như đúc người chết cho đi theo lối tắt tử vong mấy hôm trước, Phương Chấp tính toán con đường chính mình đã đi qua, ngồm xổm xuống xem xét cẩn thận thi thể trên mặt đất, lắc đầu nói với Cố Tây Châu: "Cậu áy chết rồi."

Cô tây châu không chút do dự tiến đến chạm tay vào da thi thể, ra dáng cực kì chuyện nghiệp, nói: "Thi thể vẫn còn ấm, mới chết không lâu."

"Hẳn là lúc chạy trốn đã quên mất mà đi theo lối tắt tử vong." Cố Tây Châu nói.

Tư Dư gật đầu, nhìn máu tươi chảy đầy trên đất, thập phần trấn định nói: "Đi tìm những người khác."

Bạch Đông Dương đi phía trước không ngừng nói chuyện, không ngừng nói chính mình sợ hãi, không có chủ đề gì cũng phải tìm ra chủ đề để nói, cố ý muốn phân tán sự chú ý của bọn họ, nhưng mà Tư Dư căn bản không thèm để ý hắn, im lặng đi theo sau.

Đến một chỗ ngoặt, Bạch Đông Dương đững ở đó vẻ mặt vô tội mờ mịt nhìn về phía Cố Tây Châu bọn họ, hỏi: "Sao các anh đi chậm thế, nhanh lên chút!"

Phương Chấp nhướng mày, dừng bước nói: "Bên này là trái, vừa nãy chúng ta đã rẽ trái một lần rồi."

"Ôi!"

Vẻ mặt Bạch Đông Dương kinh ngạc, thế mà lại đứng ngay tại chỗ khóc lên: "Vậy làm sao bây giờ, các anh đừng bỏ tôi lại, tôi không muốn đi một mình, chỉ cần lát nữa chúng ta không rẽ phải là được thôi!"

Phương Chấp có chút do dự, đúng là cũng không thể bỏ đối phương lại, tư sư còn chưa nó gì đã thấy Cố Tây Châu nhếch khóe miệng cười nói: "Được."

Ba người rẽ trái đi xuống tầng xong, xuyên qua hành lang đi đến chố giao nhau, bên phải là hành lang thông tới chỗ trống đối diện khu giáo vụ, bọn họ đang định rẽ trái, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân loẹt quẹt.

Từ bên trái có một người đi tới, người nọ kích đông gọi bọn họ, đột nhiên vẻ mặt hoảng sợ, liền quay đầu chạy, vừa chạy vừa kêu: "Tôi mới là Bạch Đông Dương thật! Kẻ đi cùng các anh không phải tôi! Không phải tôi!"

Bạch Đông Dương đang đứng sát phía bên trái lối đi phảng phất thực sợ hãi, thân thể cứng đờ nói: "Không phải.... Không phải, các anh tin tôi đi, tôi mới là Bạch Đông Dương!"

Cố Tây Châu và Tư Dư liếc hắn một cái, không nói gì trực tiếp túm lấy Phương Chấp đang đứng một bên rẽ sang trái.

"Các anh thật sự tin tưởng tôi ư?" Nó có chút kinh ngạc.

Cố Tây Châu lại liếc nhìn hắn, "........." Làm quỷ là phải diễn nhiều thế à? Không làm diễn viên thì đúng là phí cho mi, hoàn toàn không có một chút dấu vết diễn kịch nào.

Tư Dư: "......."

Đi được nửa đường, lần này Bạch Đông Dương giả đi ở phía sau, Cố Tây Châu bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống, thứ kia có vẻ rất mềm mại, âm thanh rơi xuống đất thực nhẹ.

Cố Tây Châu quay lại nhìn vào mặt Bạch Đông Dương giả, Bạch Đông Dương giả lộ ra một nụ cười âm lạnh, "Các ngươi có muốn nhìn xem ta làm rơi cái gì không nào?" Nó nói rồi dịch bàn tay đang che trên mặt đất ra.

Phương Chấp nhìn qua một chút, nhận ra ngay đó là một lá phổi người, thoắt cái mặt cắt không còn giọt máu.

Cùng lúc đó, Cố Tây Châu tiến về phía trước, đạp lên hơn nửa lá phổi làm cho bàn tay giữa không trung của Bạch Đông Dương giả trong chốc lát không biết nên đặt ở đâu.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Đông Dương giả, Cố Tây Châu ngồi xổm xuống đất nhặt lá phổi đã bị giẫm nát tri kỉ đặt vào tay nó, "Thứ quan trong thì phải giữ kĩ, đừng tùy tiện để rơi xuống đất, bị người khác giẫm hỏng như vậy là không ổn đâu."

Nó: "......."

Trầm mặt một lát, nó nghi hoặc hỏi: "Các người đã sớm biết ta không phải là người?"

Cố Tây Châu và Tư Dư đồng thời gật đầu, Phương Chấp thấy hai người gật đầu bình tĩnh như vậy, chột dạ lắc đầu với Bạch Đông Dương giả.

"Vì sao không chạy?" Nó hỏi.

Phương Chấp tay trái nhéo tay phải, chua xót nói: "Hic hic hic, chân ta mềm nhũn cả rồi...."

Cố Tây Châu: "Kỳ thật ta không sợ quỷ."

Thấy nó nhìn mình, Tư Dư nghĩ, quyết định đại phát từ bi mà giải thích cho nó: "Hạ Hàng chính là bởi vì bị ngươi dọa đến hoảng hồn mới kích phải quy tắc lối tắt tử vong, nếu như ngươi phải dùng lối tắt tử vong để giết người, vậy chứng tỏ phương thức tử vong của người còn chưa xuất hiện, hoặc có thể nói là điều kiện quá mức hà khắc, thậm chí không giết được người."

Máu nhanh chóng từ trong cơ thể nó chảy ra, cả người nháy mắt biến thành một cái huyết thi.

"A-------" Nó tức giận điên cuồng hét lên, dùng hết sức lực toàn thân hung tợn trừng mắt nhìn ba người, giống như một con rắn độc âm lãnh chăm chú nhìn bọn họ.

"Có đổ bao nhiêu máu cũng vô dụng," Cố Tây Châu xua xua tay, có chút khinh bỉ con quỷ này, "Cũng chẳng phải chết thảm máu me là có thể dọa người."

Phương Chấp nghe Tư Dư giải thích xong hiểu ra con quỷ này không thể động vào bọn họ, tiếp nối mở đầu của Cố Tây Châu, cực kì khách quan mà nói: "Thật ra nó chết cũng không tính là thảm, cái lần trước tìm thấy ở núi Phượng Hoàng kia tương đối thảm.... Phanh thây mà, lúc ấy em còn nôn cơ, nó ấy à, tuy cả người lỗ chỗ nhưng tốt xấu gì vẫn hoàn chỉnh."

Nó sửng sốt, rõ ràng chỉ có người trước mặt này bị nó dọa, sao giờ gia hỏa này còn nghiêm trang nói cho nó... nó chết không không đủ thảm?

Dường như là bị chọc tức, nó khiêu khích nói: "Hy vọng đến lúc phương thức tử vong của ta xuất hiện, các ngươi còn có thể nói chuyện nhàn nhã như vậy với ta."

Cố Tây Châu đứng ở bên cạnh, lạnh nhát nhìn nó rời đi.

"Nó bị người ta loạn đao chém chết." Tư Dư đột nhiên thấp giọng nói.

Cố Tây Châu nhướng mày nhìn vè phía hắn, dựa vào tường, tay cắm vào túi quần, "Có mắt đều biết, trông cái dáng đấy có vẻ nó bỏ học xong, học phim Hongkong làm dân anh chị, kết quả bị người ta loạn đao chém chết."

Phương Chấp đã bình tĩnh lại, đi tới, vô cùng tủi thân trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Hai anh..... Sao lại không nói cho em chứ! Hic hic hic!"

Cố Tây Châu nhoẻn miệng nhìn cậu cười, nói với cậu: "Nếu anh nói cho cậu, có khi cậu sợ tới mức rống lên từ lâu rồi."

Ngược lại Cố Tây Châu nói với Tư Dư: "Nó xuất hiện vội vã như vậy khẳng định có nguyên nhân, tôi đoán là có quan hệ với Tô Tiểu Miên thật kia."

"Tề Phi không biết chính mình phải đói chết, Lý Giai hẳn là đã chết từ lâu, cô ta biết mình sao lại chết, chỉ có NPC Tô Tiểu Miên tìm chúng ta tới không phải trực tiếp tử vong, ngược lại chúng ta lại có được.... nhắc nhở của người kia," Tư Dư trầm giọng nói, "Chúng nó hẳn không ở trên cùng một chiến tuyến."

"Mục đích của người phụ nữ tóc ngắn kia không giống chúng." Cố Tây Châu tự hỏi một lát, nói: "Trước khi thay thể Tô Tiểu Miên đã nhắc nhở cô ấy."

Sau đó Cố Tây Châu nhìn về phía chiếc ô vẫn luôn cầm trong tay, nói: "Cô ấy chết chìm, hẳn là đúng ngày hôm nay, đưa ô cho chúng ta là nói trước cho chúng ta biết không thể gặp mưa."

Tư Dư ừ một tiếng, "Hẳn là vậy."

"Vậy cửa ở trên người ai trong số chúng?" Cố Tây Châu càng quan tâm vấn đề này hơn.

Tư Dư nói: "Hẳn là người phụ nữ tóc ngắn, thế giới nhiệm vụ sẽ không đưa ra nhiệm vụ buộc phải chết."

Mấy người đang nói chuyện thì gặp được ba người Trình Dược, sắc mặt ba người trắng bệch, nói rằng trên đường đi thấy thi thể Hạ Hàng, cả người đều phát run, mắt thấy trời ngày một tối dần, bọn họ đi một vòng dãy phòng học mới tìm được Tiểu Nguyệt sợ với mức trốn ở góc phòng, một nữ sinh đỡ Tiểu Nguyệt, mấy người đi đến phòng học ở tầng 1.

Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, Cố Tây Châu chỉ vào cửa phòng vệ sinh nói: "Tôi vào toilet, mọi người ở bên ngoài chờ tôi."

Phương Chấp nhìn thoáng qua ngách nhỏ trống rỗng, gật đầu nói: "Được, anh cần bọn em đi cùng không?"

"Không cần," Cố Tây Châu xua tay, "Anh cũng đâu phải là học sinh tiểu học."

Tư Dư chỉ nhàn nhạt dặn dò hắn nhanh một chút, còn lại hai nữ sinh cũng cũng nhau vào WC nữ.

Đi vào WC, Cố Tây Châu vừa mới giải quyết xong, đang rửa tay thì bỗng nhiên một gian WC đóng cửa phía sau lưng phát ra tiếng "Cộc cộc cộc" "Cộc cộc cộc" rất có tiết tấu.

Cố Tây Châu nhướng mày quay đầu nhìn cánh cửa bị đóng kia, không ngoài dự đoán, từ phía trong cánh cửa đóng máu tươi chảy ra lênh láng đầy sàn, chảy tới gót chân Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu liếc qua cánh cửa đóng, đi qua.

"Cộc cộc cộc --------"

"Cộc cộc cộc --------"

Trong hoàn cảnh âm u nơi nhà vệ sinh ẩm ướt này, quả thực âm thanh đó dễ dàng làm người ta cảm thấy áp lực, dọa người ở nơi như thế này thật là một lựa chọn không tồi, chỉ tiếc....gặp không đúng người.

Cố Tây Châu đi đến, một chân đá văng cửa, nó ở bên trong vọt cái bay đến trước mặt Cố Tây Châu, dùng gương mặt kia dán lên mặt hắn, Cố Tây Châu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người nó.

"Có phải sợ đến mức không nói nên lời không?" Khóe miệng nó nhếch lên, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm miệng mình.

"Đúng vậy, ta cực kì sợ hãi." Cố Tây Châu liếc mắt nhìn nó, thầm nghĩ: Ầy, cho mi một chút màu sắc là mi nhổ hết cả ra đấy à.

Ngoài dự đoán chính là người đàn ông nói sợ hãi này không hề xoay người chạy trốn, ngược lại còn tiến vào trong gian phòng, trở tay đóng cửa lại....

Cố Tây Châu vén tay áo lên, cười cười với nó: Thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới.

Nó: "..." Tình huống này có chút không đúng ha.