Ba người ra khỏi thang máy, tùy tiện tìm một nơi dùng bữa, Cố Tây Châu những tưởng Tư Dư sẽ ghét bỏ quán ven đường, không ngờ rằng gia hỏa này ngược lại không hề để ý, ăn đến là ngon miệng.
"Tìm được thi thể Từ Vĩ rồi à?"
Cố Tây Châu và Phương Chấp đến điều tra cái gì, giám đốc dưới quyền Tư Dư kia nhất định sẽ báo cáo cho anh đầu tiên, Cố Tây Châu cũng chẳng có gì phải giấu, lời ít ý nhiều nói: "Tìm được đầu thôi, thân thể vẫn chưa tìm được."
"Ồ, có nghi ngờ ai chưa?"
Cố Tây Châu gật đầu, nhưng không nói là ai, cũng may Tư Dư cũng không phải loại người thích bát quái, không tiếp tục truy vấn.
Ăn cơm xong, Cố Tây Châu liền nhận được điện thoại của giám đốc công ty kiến trúc, "Xin chào đồng chí cảnh sát, bây giờ các vị đang ở đâu? Tôi cho người đến đón các vị!"
Cố Tây Châu: "Không cần phiền toái vậy đâu, chúng tôi tự đi là được."
"Không không không, nên làm mà, các vị cứ nói địa chỉ cụ thể, tôi dẫn người các vị cần đến!"
Cố Tây Châu đùn đẩy không xong, đành gửi định vị cho giám đốc, nói: "Vậy được, phiền anh rồi."
Ba người ngồi chờ ở quán ven đường, chưa đầu 5 phút sau, Cố Tây Châu liền thấy cái đầu hói của giám đốc từ bên đường chạy lại gần, bên người có một người đàn ông trẻ tuổi khoảng chừng 30 và một cô gái.
"Các vị ăn ở đây ư?" Giám đốc nhìn ba chiếc bát trống rỗng trên bàn, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Vị cảnh sát này....mời lão tổng của bọn họ dùng bữa hóa ra lại là ăn quán ven đường...
Ánh mắt ông theo bản năng dừng lại ở trên người Tư Dư, Tư Dư ngồi bên cạnh, cũng không có vẻ gì gọi là gượng gạo.
Cố Tây Châu cười cười nói: "Chúng tôi đến đây là vì công chuyện, thật gấp gáp, không thể kịp mời tổng tài của các anh sang quán cơm Tây cách vách dùng bữa đi?"
"Tôi không có ý đó...." Giám đốc muốn gãi đầu nhưng đỉnh đầu đã chả còn tí tóc nào, đành phải xoa xoa da dầu, nói tránh đi : "Đây là Tưởng Quân, Thiển Thủy hoa viên là hạng mục trước kia cậu ấy phụ trách trông coi, rất quen thuộc với bên đó, năm ngoái lúc cảnh sát đến cũng là cậu ấy phối hợp đưa cảnh sát đi xem xét hiện trường."
"Được." Cố Tây Châu nhìn Tưởng Quân, "Vậy phiền cậu rồi."
"Việc nên làm!" Tưởng Quân gật đầu với Cố Tây Châu, thập phần khách khí nói.
Cô gái đến cùng giám đốc vẫn đứng ở phía sau, tay trái nhéo tay phải, tầm mắt vẫn luôn đảo qua đảo lại giữa Cố Tây Châu và Tư Dư, hắn nhìn thoáng qua phía cô, cô gái kia đối diện với ánh mắt của Cố Tây Châu vội vã cúi đầu, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Cố Tây Châu liếc mắt một cái đã nhận ra cô chính là một trong bốn cô gái nói chuyện trong nhà vệ sinh kia, Cố Tây Châu tiến về phía trước một bước, tới gần cô gái, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, tôi không nói cho anh ấy đâu."
Cô gái cảm kích nhìn Cố Tây Châu, ngay sau đó cô lại nghe thấy nam nhân bên cạnh nhỏ giọng: "Tôi thấy các cô nói rất có lý, anh ấy chính là đồ mỡ heo chuyên gia đùa bỡn trái tim người khác."
"Phù..." Nghe Cố Tây Châu nói, cô gái lặng lẽ nhìn thoáng qua Tư Dư, nhịn không được mà phì cười ra tiếng.
Cố Tây Châu nói: "Tôi nói có đúng không nào?"
"Có!" Cô gái cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
Tư Dư sững lại một chút, quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu rồi lại tiếp tục bước về phía trước, sau đó ghét sát bên tai Cố Tây Châu, có vẻ có lời muốn nói với riêng mình hắn, Cố Tây Châu cũng tự nhiên nghiêng tai qua, "Cậu nói gì với cô ta thế?"
Cố Tây Châu nghiêng đầu nói: "Anh đoán xem."
Tư Dư: Không, tôi mới không thèm đoán!
Hiện trường mất tích thứ nhất - Thiển Thủy hoa viên.
Dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm trong Thiển Thủy hoa viên, Cố Tây Châu vừa xuống nghe đã ngửi thấy một mùi hương kinh khủng, hắn nhăn mày hỏi: "Mùi quái quỷ gì vậy?"
Cố Tây Châu nhíu mày, Phương Chấp bên kia dùng tay phẩy phẩy.
Tưởng Quân ngửi thấy mùi này cũng nhíu mày, dùng tay che mũi, gấp giọng nói: "Trước tiên chúng ta ra ngoài đi!"
Ba người vừa vào thang máy thì thấy hai cư dân chạy đến, "Đợi đã!"
Phương Chấp ấn nút giữ thang chờ hai người tiến vào.
"Cảm ơn." Cô gái trẻ tuổi sau khi tiến vào nói lời cảm tạ với Phương Chấp xong liền oán giận nói chuyện với người đàn ông bên cạnh: "Rốt cuộc là mèo nhà ai cứ bắt chuột chết để ở trong bãi đỗ xe thế? Ngày nào cũng có mùi chuột chết!"
"Bên quản lý tòa nhà chỉ biết thu tiền chứ chả làm được cái gì ra hồn cả!" Người đàn ông đi cùng cô cũng bất mãn, "Phải đề xuất với chủ đầu tư đổi một người khác mới được!"
Tương quân bên cạnh có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng, hắng hắng giọng hỏi, dù sao nơi này cũng là kiến trúc thuộc công ty bọn họ: "Tình huống kiểu này đã xảy ra lâu rồi à?"
Cô gái trẻ tuổi kia gật đầu nói: "Đúng vậy, một khoảng thời gian dài, lúc mới đầu phát hiện ra mất con chuột chết, sau khi dọn dẹp thông gió xong thì cũng ổn được một thời gian, gần đây không hiểu sao lại bắt đầu!"
"Các anh là tới đây mua nhà ư? Hình như căn hộ ở đây đều bán gần hết rồi!"
Tưởng Quân lắc đầu nói: "Không phải, chúng tôi đến đây có chút việc."
.....
Thiển Thủy hoa viên vừa mới xây dựng chưa đến một năm, vì là một tiểu khu xa hoa, khuôn viên đẹp, lại ở đoạn vành đai hai, số hộ chuyển vào ở rất nhiều, chớp mắt một cái hầu như nhà nào cũng có người sinh sống.
Sau khi rời khỏi bãi đỗ xe, Tưởng Quân đưa Cố Tây Châu và Phương Chấp đi dạo toàn bộ tiểu khu.
"Chỗ này chính là chỗ lúc ấy Từ tổng đỗ xe, lúc đó chúng tôi mới chỉ xây được hai tòa nhà, chính là tòa số 1 và tòa số 2 hiện tại, là ở khoảng này, lúc ấy cảnh sát tới hiện trường điều tra rồi, không phát hiện gì."
Cố Tây Châu nghe vậy gật đầu, quan sát khoảng không mà Tưởng Quân chỉ cho bọn họ, trầm mặc một lát.
Không có phát hiện gì cũng là bình thường, ngay từ đầu đã không xác định được thời gian Từ Vĩ mất tích, trước khi báo mất tích có khả năng đã tử vong nhiều ngày, căn cứ theo những gì Cố Chi Chi nói với hắn, kì nghỉ đông năm ngoài vì dòng áp thấp mà Ninh Khánh mưa rất nhiều, cho dù có vết máu hay dấu vết vật lộn cũng đều bị nước mưa rửa trôi hết.
"Được, cảm ơn."
"Tôi đến chỗ quản lý tòa nhà một chút." Tưởng Quân nhíu mày nói.
"Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi đang có một vài suy đoán." Cố Tây Châu nhìn thoáng qua vị trí tòa 1 và tòa 2.
Ba người vừa đến ban quản lý tòa nhà liền thấy phòng quản lý bị mấy chủ hộ vây quanh: "Tôi muốn khiếu nại các người! Mùi hôi thối ở bãi đỗ xe định để đến bao giờ mới chịu giải quyết đây?"
Nhân viên quản lý nhà đấy giải thích: "Mong mọi người đừng nóng, về việc bãi đỗ xe có chuột chết, mấy con chuột chết mà mèo hoang vứt ở bãi đỗ xe chúng tôi đã xử lý hết rồi, chúng tôi cũng đang kiểm tra nguyên nhân, hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi một chút thời gian."
"Còn muốn thêm bao lâu nữa? Chúng tôi phải đợi ngày này qua tháng nọ à?!"
"Thật sự chúng tôi đã kiểm tra nhiều lần, bãi đỗ xe ngầm không còn chuột chết, cũng không có cái gì khác!"
Cố Tây Châu lặng lẽ gõ bàn, ngắt lời bọn họ, hỏi nhân viên quản lý nhà đất: "Cô chắc chắn hầm ngầm không có chuột chết?"
"Không có!" Cô gái nói không chút do dự.
Cố Tây Châu quay đầu lại hỏi mấy chủ hộ tới khiếu nại: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, mùi hôi thối các vị nói bắt đầu xuất hiện từ khi nào? Mùi bắt đầu từ đâu?"
"Mấy tháng trước mưa to, mưa dầm làm hầm ngầm trở nên cực kì ẩm ướt, sau đó bắt đầu có mùi!"
"Đúng vậy, tôi cũng nhớ là như thế!"
"Hình như là vậy đi? Anh hỏi cái này làm gì?"
Cố Tây Châu và Phương Chấp liếc nhau, có lẽ bọn họ đã tìm được thi thể rồi, Cố Tây Châu quay đầu nói với Tưởng Quân: "Tìm giúp tôi một cái rìu, chúng tôi muốn xuống tầng hầm một chuyến."
Tưởng Quân nhíu mày, nói với nhân viên quản lý nhà đất: "Tôi là quản lý giám sát bên tổng công ty - Tưởng Quân, tìm rìu đem đến đây."
Có được rìu, Cố Tây Châu áng áng trọng lượng, gật đầu, nói với mấy chủ hộ bên cạnh: "Có thể phiền một người nam trong các vị đưa tôi đến chỗ mùi nặng nhất không?"
"Có thể, anh định làm gì?" Một người đàn ông trong đó gật đầu hỏi.
"Giúp các vị tìm được ngọn nguồn mùi hôi thối."
Cố Tây Châu cười cười nói.
Đi cùng người đàn ông quay trở lại bãi đỗ xe ngầm, sau khi đi đến nơi nặng mùi nhất, Cố Tây Châu lại gần các trụ xi măng và tường cẩn thận tìm kiếm.
"Anh ta đang làm gì vậy?" Người đàn ông vẻ mặt mời mịt hỏi hai người còn lại.
Sắc mặt Tưởng Quân trắng bệch, ý thực được chuyện gì sắp xảy ra, còn Phương Chấp thì đến giúp Cố Tây Châu tìm vị trí thi thể.
"Chính là chỗ này, thối quá!"
Người đàn ông nghe được Cố Tây Châu nói vừa dứt lời liền thấy hắn vung rìu bổ vào tường, "lạch cạch", một khối xi măng rơi xuống!"
Một cánh tay người ẩn hiện dưới lớp xi măng.