Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 56: Giảm án




Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Châu bị tiếng chuông đánh thức, quan trọng nhất chính là cái chăn trên người đã sớm không cánh mà bay.

Trong nháy mắt, hắn bật dậy khỏi giường, tuy rằng hai mắt vẫn nhắm tịt nhưng tay vẫn quờ quạng tắt chuông báo thức trên điện thoại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị đi làm.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần cuối cùng, nhưng vì cảnh sát hình sự không có cái gọi là cuối tuần nên đi làm đều là luân ca.

Mới vừa đi ra cửa tiểu khu, bời vì là cuối tuần nên khoảng thời gian buổi sáng này không có nhiều xe, đợi một lát, Cố Tây Châu mới gọi được một chiếc taxi, ngồi xe đến gần cục cảnh sát, mua sữa đậu nành với bánh quẩy, hắn chậm rãi đi về phía cục cảnh sát.

Người đi lại trên đường không nhiều lắm, đại đa số đều mang vẻ biếng nhác.

Một người mặc đồ nữ công sở đi phía trước Cố Tây Châu, khoảng chừng 50 tuổi, tay trái cầm túi, tay phải cầm di động, đi trên làn đường xe đạp, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.

Điện thoại của người phụ nữ liên lục vang lên tiếng nhạc "Lão tài xế chở tôi với" đầy hiếm lạ cổ quái, người phụ nữ vừa xem video vừa vui sướng ngoác miệng cười haha, Cố Tây Châu đi trên vỉa hè, nhìn chằm chằm người phụ nữ.

Ở trên con đường này, người vừa đi vừa xem điện thoại không ít, Cố Tây Châu cũng không để ý, tay nhét túi quần, hắn đang chuẩn bị rẽ vào cục cảnh sát, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú ở phía sau, một chiếc xe máy thình lình lao đến, vèo một cái lướt qua người hắn.

Cố Tây Châu khó chịu chưa kịp càu nhàu liền thấy chiếc xe máy chạy chậm lại, trên xe ngồi hai người, một người lái xe và một người ngồi phía sau, hai người đều đội tất chân màu đen.

Người đàn ông ngồi phía sau vươn tay giật túi xách của người phụ nữ, ra tay bất ngờ, nháy mắt đã đoạt được chiếc túi da.

Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, người phụ nữ bị kéo lê trên mặt đất, căn bản không kịp phản ứng, dưới tác động của ngoại lực liền ngã nhào trên mặt đất, buông lỏng túi xách trong tay.

Người phụ nữ lúc này mới phản ứng được mình bị cướp.

"Cứu với! Cướp! Có kẻ cướp túi của tôi!"

Lúc này trên đường cũng không có nhiều người, cho nên mọi người xung quanh nghe tiếng kêu cứu bốn mắt nhìn nhau, người bên cạnh chầm chậm chạy đến nâng người dậy.

"Bác không sao chứ?"

"Tôi không sao... Không sao, túi của tôi..." Tay chân người phụ nữ vì bị kéo lê mà xước xát rớm máu, "Túi tôi...có tiền!"

Người phụ nữ nhìn về phía chiếc xe máy trước mặt cách cả trăm mét, thân thẩy lung lay sắp đổ, phải nhờ mọi người đỡ mới đứng được lên.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này một cậu shipper đi xe điện hỏi.

"Cậu thấy không, xe máy đằng trước kia, cướp đồ của vị đại tỷ này!!!"

Cậu shipper kia nghe vậy lái xe điện đuổi theo, Cố Tây Châu thấy người phụ nữ không có vấn đề gì lớn liền đuổi theo, lúc hắn đến nơi, chiếc xe máy kia đã dừng lại, hai người bịt mặt xuống xe, đang uy hiếp vị tiểu ca kia.

"Bớt lo chuyện bao đồng, cẩn thận cái mạng mày!" Một kẻ cướp lấy một con dao nhỏ từ trong túi quần ra, uy hiếp, hắn cầm xoay xoay con dao trong tay, như thể sẽ thật sự ra tay.

Hai người động thủ, dao nhỏ xẹt qua cánh tay shipper tiểu ca ca, lúc này Cố Tây Châu đuổi đến nơi, hô một tiếng ---

"Dừng tay! Cảnh sát đây!"

Hai người nghe thấy Cố Tây Châu nói, nhanh như gió dựng xe máy bên cạnh lên, chiếc áo cộc tay màu xám còn bị tàn thuốc làm thủng mấy cái lỗ.

Dù cho động tác của chúng xem ra cũng khá tốc độ nhưng Cố Tây Châu đã đuổi đến nơi, một chấn đá tên lái xe bay xa cả mét, tên còn lại lắc lư con dao nhỏ trong tay với Cố Tây Châu, gấp giọng hét với đồng bọn đang nằm trên đất: "Mau đứng lên, mẹ mày!"

Thế nhưng đồng bọn không trả lời hắn, tên kia dính một cú đá của Cố Tây Châu trực tiếp ngất.

"Cmn mày định nằm bao lâu?!" Tên cướp nhìn chằm chằm Cố Tây Châu rồi lại nhìn đồng bọn.

Hắn cầm dao nhỏ xông về phía Cố Tây Châu, Cố Tây Châu tránh dao, không cần đắn đo đạp một cước vào bụng tên cướp, một cước này rất mạnh, con dao trong tay tên cướp cũng rơi xuống đất, cã người vật ra, ôm bụng mặt trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.

Đúng lúc đó, các đồng nghiệp ở cục cảnh sát cũng chạy tới nơi, thấy Cố Tây Châu còn có hai người đang nằm trên mặt đất và tiểu ca ca shipper trên tay bị cứa một đường thì vô cùng sửng sốt.

"Cố đội, anh ở đây à!"

Cố Tây Châu gật đầu, nói: "Gọi 120 đi, cậu ấy bị thương."

Tiểu ca shipper lắc đầu: "Tôi không sao, vết thương nhẹ ấy mà, hai kẻ này không dám động thủ thật."

Vài vị cảnh sát bên cạnh kiểm tra tay cậu chàng, đều gật đầu đồng ý với những gì cậu nói.

Người phụ nữ trung niên bị cướp được quần chúng vây xem đỡ tới, một vị cảnh sát nhặt túi trên đất đưa cho người phụ nữ, nói: "Bác xem có thiếu thứ gì không."

"Cảm ơn, cảm ơn ngài cảnh sát!" Người phụ nữ trung niên nói, lại đi đến trước mặt tiểu ca shipper, nắm lấy tay cậu, "Cảm ơn cậu, tiểu huynh đệ, cậu bị thương thế này, tôi đi cùng cậu tới bệnh viện, không thể cứ để vết thương như này..."

"Vết thương của cháu không nghiêm trọng, không cần đi bệnh viện, cháu còn phải tiếp tục làm việc nữa!" Cậu trai gãi đầu nói.

"Thế này vậy, hai người trực tiếp đi về cục cảnh sát cùng chúng tôi, vết thương nhẹ này cục cảnh sát có thể xử lý được," Một vị cảnh sát già ôn hòa nói với hai người.

Tiểu ca do dự một lát, gật đầu: "Được ạ..."

Vị cảnh sát già nhướng mày nói với những người khác: "Bắt người mang về lấy lời khai, cướp bóc, cố ý gây thương tích, tra cẩn thận hai kẻ này, lại còn dám cướp ngay gần cục cảnh sát, chúng ta không cần mặt mũi sao? Thẩm tra tử tế cho tôi!"

"Rõ!"

Hai kẻ cướp cuộn tròn trên mặt đất không chịu đứng dậy, ồn ào kêu đau bụng.

"Đau... Đau thật đấy, đồng chí cảnh sát, anh cho tôi nằm một chút...."

Cố Tây Châu trợn trắng mắt liếc tên cướp, hắn có khống chế lực độ, kẻ này không đến nỗi bị hắn đá chết, hắn nói: "Đứng lên cho tôi, giả vờ cái gì?"

"Thật sự không giả vờ," Tên vừa mới cầm dao dọa người đột nhiên bật khóc, "Thật sự đau mà, tôi cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi! Anh xuống tay quá độc ác!"

Cố Tây Châu: "......."

"Lại còn nói lý à? Trách cảnh sát xuống tay tàn nhẫn?" Phương Chấp hôm nay cũng phải đi làm giống Cố Tây Châu trừng mắt liếc tên cướp một cái, "Trước khi cướp của không nghĩ tới sẽ bị người ta bắt được à? Hừ."

Mọi người xung quanh cũng mắng bọn cướp kia một hồi, cảnh sát liền đem người áp giải về cục.

Lúc này trong phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu ngồi bên cạnh hắt xì, Phương Chấp ngồi nhìn tên tội phạm cướp bóc đang ôm bụng khóc lóc trước mặt.

"Khóc đủ chưa? Cướp của bị đánh một trận thì có gì to tát, dám cướp của lại còn sợ bị đánh à?"

Tên mặt khỉ tai nhọn khóc lóc, càng khóc càng thương tâm: "Đây là bị đánh sao? Lục phủ ngũ tạng đều suýt bị đá tan thành từng mảnh! Tôi, tôi muốn gặp bác sĩ, khám một chút, xem có phải sắp chết rồi không! Tôi phải bắt các người đền tiền!"

Phương Chấp: "......"

"Câm mồm, nói chuyện tử tế," Cố Tây Châu nói, "Đừng có lèo nhèo nọ kia! Trước tiên nói chuyện cướp của đi, còn nếu cậu bị tôi đá hỏng thật, tôi nhận, nhưng bây giờ nói chuyện cướp của trước."

Cố Tây Châu nói: "Nói cho cậu biết, không biết nên nói vận may của các người quá tốt hay quá tồi nữa, trong túi bị cướp kia có 5 vạn tiền mặt."

"Bước đầu cướp giật tài sản thời hạn thi hành án là 3 năm, giá trị tài sản bị cướp lớn thì mỗi 1500 tệ sẽ tăng 6 tháng thi hành án, cậu tính xem mình phải ngồi tù bao lâu."

Người đàn ông nghe Cố Tây Châu nói, biểu cảm trên mặt đều cứng lại, hiển nhiên là bị dọa ngốc.

"Đồng chỉ cảnh sát, tôi là lần đầu tiên, thật mà.... Lần đầu cướp của! Bà ta không có việc gì cần gì mang nhiều tiền ra ngoài thế cơ chứ?"

"Đừng khóc với tôi, vô dụng, muốn khóc thì khóc với tòa." Cố Tây Châu nhướng mày nói, "Cậu lại dám mặt dày nhiếc móc trong túi người ta có bao nhiêu tiền à?"

"Nếu mà vụ cướp thành oongm không bắt được hai người các ngươi, chắc chắm hai người vui đến phát điên rồi đi?"

Người đàn ông hoàn toàn không tức giận, cũng không có khí thế như vừa nãy cầm dao chĩa vào người khác nữa, đáng thương vô cùng, "Nhưng mà tôi xem trên TV... không phải TV nói là có thể giảm án sao?"

Phương Chấp nghe vậy sửa lại: "Khung chế định giảm án kia là để các người cung cấp manh mối, trợ giúp chúng tôi phá án, mới có thể giảm án."

"Đừng có lèo nhèo mấy cái đấy, trước tiên nói xong chuyện hôm nay," Cố Tây Châu nói, "Cậu muốn tố giác ai, chờ ghi xong khẩu cung lại nói."

Người đàn ông có chút sợ Cố Tây Châu, nhanh chóng khai: "Đêm qua tôi cãi nhua với vợ, lúc ra khỏi cửa liền gặp Lại Lực cùng tiểu khu.... Chính là đồng lõa của tôi, Lại Lực cũng bị mẹ hắn mắng.

"Chúng tôi không nghề ngỗng, không bản lĩnh gì, hai người uống chút rượu vào thì máu nóng lên đầu, liền đi mua tất chân, lái cái motor kia của Lại Lực định đi cướp của, vừa mới giật đã bị bắt.

"Đồng chí cảnh sát, xin các cậu hãy tin tôi, thật sự là lần đầu tiên tôi phạm tội!"

Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nói với Phương Chấp: "Cậu tiếp tục thẩm vấn, tôi về văn phòng trước."

"Tên còn lại thẩm vấn xong rồi?" Sau khi rời khỏi đó, Cố Tây Châu nhướng mày hỏi.

"Chào Cố đội, đã thẩm vấn xong, hắn đã khai toàn bộ, còn đang ồn ào muốn tố giác để giảm án, nói một đống chuyện bắt gà trộm chó này nọ." Một vị hình cảnh báo cáo, "Toàn là mấy cái vô dụng."

Cố Tây Châu gật gật đầu, đi vào văn phòng nghỉ ngơi.

Ăn cơm trưa xong, hai người kia vẫn bị tạm giam quan sát, Cố Tây Châu đang định ngủ, đột nhiên cửa văn phòng bị ai đó gõ vang.

"Cố đội, một trong hai người hôm nay anh bắt được vừa nói muốn tố giác có người giết người."

Cố Tây Châu ngồi trên ghế nhíu mày.

Không phải chứ, án này mà cũng có liên hệ với giết người?

Cố Tây Châu gật đầu: "Được, tôi tới ngay."

Nhìn thấy Cố Tây Châu, Phương Chấp nói: "Hai người này biết mức thi hành án cướp tài sản này rất lớn, thời gian bản thân phải chấp hành án rất dàu, cho nên muốn tố cáo một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, chúng ta không cần để ý hắn ta."

"Vừa rồi hắn đột nhiên nói biết có kẻ giết người, nhất quyết đòi gặp anh...."

Lúc này Cố Tây Châu thập phần hoài nghi tính chân thực trong những lời người đàn ông đó nói thế nhưng vẫn đi vào phòng thẩm vấn.

Người đàn ông nhìn thấy Cố Tây Châu lập tức hô lên: "Đồng chí cảnh sát, anh đến rồi! Tôi muốn tố cáo, tố cáo kẻ giết người!"

"Nói, ai giết người, đừng có vì giảm án mà nói hươu nói vượn, " Cố Tây Châu lạnh nhạt nói. "Chúng tôi sẽ điều tra!"

Người đàn ông nghe vậy, rụt cổ vội vàng nói, "...Kỳ thật tôi cũng không biết người nọ rốt cuộc có giết người hay không, nhung mà sau khi Chu Nhất Quang uống say xong có nói...hắn từng giết người, Lại Lực cũng biết, hắn cũng cùng uống rượu ngày hôm đó!

Người đàn ông nhớ lại: "Chu Nhất Quang và Lại Lực là hàng xóm, mở một quán chè trong tiểu khu, tôi với Lại Lực chơi bời lêu lổng, thích đánh bạc nên thường xuyên đến chỗ hắn....

"Ngày hôm đó tôi đến đấy như mọi lần, đại khái có khoảng hai bàn chơi mạt chược, trong đó có tôi với Lại Lực, đánh mạt chược xong, chúng tôi dứt khoát ở lại chỗ Chu Nhất Quang ăn cơm, lúc ăn cơm uống rượu nhiều quá.... Đàn ông đều thích khoác lác nên nói chính mình trước kia trải qua chuyện gì lợi hại.

"Hôm đó Chu Nhất Quang uống say, hắn nói hắn từng giết người, chúng tôi không tin, kết quả Chu Nhất Quang liền cười chỉ vào cái gò xi măng để cắm ô che nắng trong sân nói...."

Cố Tây Châu liếc hắn, lạnh nhạt nói: "Nói cái gì?"

"Hắn nói cái đầu ở trong tảng xi măng kia! Lúc ấy chúng tôi giật nảy mình, bởi vì ánh mắt kia... đặc biệt dọa người." Người đàn ông nói.

"Tuy rằng sau đó hắn nói chỉ là đùa thôi, nhưng mà từ đó mỗi lần thấy tảng xi măng kia tôi liền sợ hãi, lạnh hết cả người."

Cố Tây Châu lại hỏi: "Cho nên có thể nói cậu không chắc chắn hắn đang nói đùa hay thật?"

"Chuyện này...tôi không biết," Người đàn ông chột dạ nói: "Có thể là không phải, có thể là phải! Dù sao lúc ấy tôi thấy ánh mắt hắn rất đáng sợ, hôm đó cơm nước chưa xong liền lấy cớ né đi."

Cố Tây Châu gật đầu, cho người dò hỏi Lại Lực - kẻ bị bắt cùng kia, Lại Lực cũng nhớ lại, quả thực có chuyện này, kể lại không khác lắm so với khẩu cung của người đàn ông, hai người như thể túm được cọng rơm cứu mạng, sống chết cắn chặt nói hàng xóm của họ - Chu Nhất Quang - giết người, hy vọng bản thân được giảm án.

"Bây giờ phải làm sao?" Một vị hình cảnh do dự hỏi.

"Đã có người tố giác, vậy cứ tra thôi, mở tảng xi măng đó ra xem xem, cũng không có gì phiền toái."

"Vậy tra thôi."

Mấy người thương lượng một chút, Cố Tây Châu và Phương Chấp mang theo hay vị hình cảnh khác, còn có tên tội phạm cướp của Ngụy Trung, cũng chính là tên vừa mới bị Cố Tây Châu đá một cái đã khóc lóc kia, dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Trung lái xe tới tiểu khu hắn đang ở.

Ngụy Trung vừa từ xe cảnh sát bước xuống, mấy người phụ nữ đứng nói chuyện phiếm ở cổng tiểu khu đều sửng sốt, chỉ chỉ trỏ trỏ Ngụy Trung.

"Lại là cái thằng Ngụy lão tam này, không biết phạm phải cái gì! Cảnh sát cũng tới rồi!"

"Thằng này chẳng làm ăn gì, toàn dựa vào vợ nuôi, không phải là giết người rồi chứ?"

"Giết người? Hắn mà có cái gan này á? Cho hắn hai trăm lá gan cũng không dám..."

Sau khi Ngụy Trung xuống xe liền hung tợn trừng mắt nhìn mấy bác gái ở cổng, mắng: "Cút mẹ đi... Toàn mấy bà già tụ tập ba hoa."

"Ngụy lão tam, bọn tôi nói lại không phải thật?"

"Loại ăn bám vợ đúng là quang vinh ghê."

Mấy bác gái cũng không làm gì, chỉ là trình độ khua môi múa mép cực nhanh, thầm thì rồi lại mắng chửi vài câu, còn có người ngó qua dò hỏi tình hình, hỏi Ngụy Trung dính vào chuyện gì.

"Trước tiên nói chính sự đi, chỉ đường, đừng có lằng nhằng," Cố Tây Châu nghe hắn đấu khẩu với mấy bác gái, bắt đầu văng tục liền nhướng mày nói, "Cậu còn muốn giảm án không?"

"Muốn! Đồng chí cảnh sát, ở ngay bên trong..." Người đàn ông chỉ vào trong tiểu khu, Phương Chấp và một cảnh sát khác đứng một bên, cùng hắn đi vào trong tiểu khu.

Đi vào tiểu khu, chưa đến 50m chính là quán chè trong lời Ngụy Trung, quán chè là một công trình cải tạo ở lầu 1, chiếm dụng không gian xanh hóa trong tiểu khu, vi phạm quy định xây dựng, thế nhưng đây cũng là khu chung cư cũ, toàn là hàng xóm láng giềng lâu năm nên không ai tố cáo, biểu chiều quán chè này còn mở 3 bàn mạt chược, thấy cảnh sát đến, tất cả đều ngây ra.

"Chính là tảng xi măng này." Ngụy Trung chỉ vào tảng xi măng cắm ô che nắng, nói.

Chủ quán chè nghe thấy liền từ trong phòng đi ra, đứng trên cầu thang hỏi: "Này, các người làm gì đấy?"

"Ồ, Ngụy Trung đây phạm phải tội gì sao?" Chủ quán chè mặt một chiếc áo ngắn tay màu café và một chiếc quần jeans bạc phếch, trong tay cầm điếu thuốc.

Cố Tây Châu không để ý ông chủ quán này mà nhìn về phía Ngụy Trung nói: "Chắc chắn là tảng xi măng này?"

"Chắc chắn!" Ngụy Trung gật đầu.

"Ông chủ, cậu ta chỉ điểm trong tảng xi măng này giấu đầu người, cảnh sát chúng tôi có nghĩa vụ phải kiểm tra." Cố Tây Châu nói.

Chủ quán chè tươi cười hớn hở nhìn về phía Ngụy Trung, "À, chắc là cậu ta nhắc chuyện hôm ấy tôi uống say hở? Tôi chỉ đùa một chút thôi, không ngờ cậu ta lại nghĩ là thật! Đồng chí cảnh sát, các anh đừng tin, chỉ là nói đùa thôi, tảng đi măng này tôi dùng phải 4-5 năm rồi! Sao có thể có đàu người bên trong chứ!"

Cố Tây Châu nghe vậy, nói: "Đương nhiên chúng tôi tin tưởng anh, nhưng đã có người tố cáo, chúng tôi nhất định phải kiểm chứng, anh yên tâm, tảng xi măng này chúng tôi sẽ bồi thường cho anh."

"Phá vỡ tảng xi măng này."

Cố Tây Châu vừa dứt lời, chủ quán chè đi đến ngăn lại: "Thật sự không có gì, các anh đừng tin tên Ngụy Trung vô lại này, tôi..."

Hắn chưa nói xong đã bị Cố Tây Châu ngắt lời: "Mở ra xem là biết, làm đi."

"Thật sự không có, các anh đừng tin hắn!" Chủ quán chè gấp giọng.

"Anh càng ngăn cản, tôi càng cần phải xem." Cố Tây Châu lạnh lùng đánh giá chủ quán, để ý thấy trên trán người đàn ông này đã lấm tấm mồ hôi lạnh, lòng hắn cũn trầm xuống.

Bộp bộp bộp.

Từng mảng xi măng văng ra, một lát sau ----

"Có! Có đầu người! Thật sự có đầu người!" Ngụy Trung vui vẻ ra mặt, "Đồng chí cảnh sát, là sự thật! Là thật! Có phải tôi sẽ được giảm án không?!"