Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 52: Không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch




Trong khoảng thời gian ngắn, hô hấp mọi người đều đình trệ, cả người không rét mà run.

Cố Tây Châu ngồi trên băng ghế cũng thực khiếp sợ: Thế giới này cũng đáng sợ quá đi, Ngô Kỳ chỉ là đồng ý giả quỷ chơi cùng các bạn nhỏ, liền xác cũng không còn!

Ở các thế giới khác, hắn cũng không phải chưa thấy qua cách chết cổ quái hiếm lạ, nhưng đáp ứng thành quỷ... liền chết?

Hắn khép hờ đôi mắt, nhìn về phía các bạn nhỏ đang học hát trong lớp học, Cố - ma tu – Tây Châu đột nhiên lại cảm thấy có chút hoảng hốt là sao chứ?

Hô hấp của hắn cứng lại giống như những người khác, nhịn không được dịch lại gần Tư Dư, động tác của Phương Chấp cũng không khác gì hắn, hai người đồng thời hướng tới cái đùi lớn của bọn họ.

Hai bên trái phải bị hai thằng đàn ông lớn đầu kẹp ở giữa, Tư Dư tức giận trừng mắt liếc hai người mỗi người một cái.

Trên mặt Phương Chấp viết đầy hai chữ hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Em sợ lắm!"

"Dựa vào tôi gần như vậy làm gì?" Tư Dư không nói Phương Chấp mà ngược lại nhướng mày nhìn về phía Cố Tây Châu đang túm lấy tay áo hắn, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Cố Tây Châu thản nhiên nói, "Đùi ơi, tôi cũng sợ lắm đó!"

"Cậu..." Tư Dư liếc mắt nhìn hắn muốn nói lại thôi, biểu cảm trên mặt nháy mắt tan vỡ, "Ngày hôm qua không phải cậu còn ghét bỏ tôi ư...."

Cố Tây Châu nhìn Tư Dư, lắc đầu như trống bỏi: "Anh nói điêu, tôi không hề, tôi không hề! Tôi không hề chê anh, tôi nguyện ý mỗi này còng tay lại ngủ cùng anh!"

Tư Dư: "....."

Cố Tây Châu nói tiếp: "Mỗi ngày ngủ, ngày ngày ngủ, hàng đêm ngủ!"

Tư Dư: ".......Cậu vẫn là nên im mồm đi."

Bốn cô gái bên cạnh thấy Cố Tây Châu gắt gao túm lấy Tư Dư, còn có Phương Chấp bên cạnh, nhất thời không thốt nên lời: Hai người đàn ông các anh so với con gái còn nhát gan hơn, các anh tuyệt thật đấy, vỗ tay cho các anh nhé....

Bốn cô gái thấy Tư Dư trái phái mỗi bên đèo bòng một người, thật sự không còn chỗ cho cho các nàng nằm, mấy chị em đành phải an ủi lẫn nhau.

"Kia... Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta có thể từ chối không?" Cô gái tóc ngắn tay trái nhéo tay phải, sắc mặt trắng bệch, tầm mắt dừng trên người đám trẻ trong phòng học, giọn run rẩy nói.

Tư Dư lắc đầu, nhẹ nhàng phun ra hai chữ - Không được.

"Cứ cho là mỗi ngày chúng chỉ mời một người, mỗi ngày một người, bảy ngày sau.... Mấy người chúng ra cũng chỉ có một người có thể sống sót trở ra!" Trương Diệu nhíu mày hạ giọng nói, "Hẳn là phải có phương pháp phá giải chứ?"

"Ờm, chúng ta chỉ có 8 người, tuy rằng đều không phải newbie nhưng số lượng thế giới mỗi người trải qua cũng không nhiều, điều kiện như vậy khác gì bắt buộc phải chết?" Cố Tây Châu do dự một chút, nói: "Tôi nghĩ có lẽ chúng ta không thể từ chối chươi cùng đám trẻ đó nhưng chúng ta có thể đưa ra một trò chơi khác ngoài trốn tìm."

Trương Diệu trầm mặc một lát, do dự nói: "Có thể thử xem."

Cố Tây Châu chú ý tới ánh mắt tán dương của Tư Dư bên cạnh....Không biết vì sao...hắn cảm thấy có chút tự hào nho nhỏ, đây là hắn đã tiến bộ đi?!

Làm ma tu thật không dễ dàng mà! Mỗi ngày đều phải nỗ lực nâng cao năng lực quan sát của bản thân.

Đúng lúc này, cô Triệu trên bục giảng nói ra câu mà cô tây châu bọn họ không muốn nghe thấy nhất --- "Các bạn nhó, đến giờ tan học rồi, các con có thể hoạt động tự do nhé!"

Mấy bạn nhỏ hoan hô chạy ra ngoài, bọn họ cũng đi ra, đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Chúng ta đợi một chút, chọn chỗ mà mấy đứa nó không nhìn thấy thì sẽ không bị mời chơi trò chơi, như vậy sẽ không có vấn đề gì."

"Có thể."

"Tôi tán thành!"

Cố Tây Châu hướng mặt nhìn về phía sân thể dục, chỉ có mấy cột đá màu trắng bên trái có thể tránh mấy đứa trẻ đó, lại còn có thể quan sát mọi người.

"Ra kia." Cố Tây Châu chỉ vào cây cột phía trước, đúng lúc hắn nói, mấy cô gái bên cạnh đột nhiên dừng lại.

"Cô ơi! Cô ơi! Chơi trốn tìm cùng với chúng con đi!"

Mười mấy đứa trẻ vây quanh bốn cô gái, vươn tay níu lấy ống quần họ, mười mấy cánh tay nhỏ bụ bẫm trong mắt bốn cô gái dường như không phải là tay, mà là thứ gì đó vươn ra từ địa ngục.

Trong đó có hai cô gái sợ tới mức mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra, một người thậm chí còn lão đảo té ngã trên mặt đất.

"Cô giáo ngốc quá!" Mấy đứa bé chỉ vào cô gái té ngã, cười haha.

Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Trương Diệu cùng cô gái tóc ngắn có thể nói là khá bình tĩnh.

"Chơi trốn tìm?" môi Trương Diệu trắng bệch, cô lặp lại lần nữa, đối với trò chơi đã từng chơi không biết bao nhiêu lần hồi còn nhỏ này... hiện tại làm cô sinh ra bóng ma tâm lý.

Mấy đứa trẻ điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, "Đúng vậy, cô giáo cùng chơi trốn..."

Không đợi đứa bé nói xong, Trương Diệu bày ra gương mặt xin lỗi nói với các bạn nhỏ: "Nhưng mà cô không thích chơi trốm tìm nha! Chúng mình chơi trò khác đi!"

Đám trẻ: "......."

Trương Diệu tiếp tục nói: "Chơi dây, ném còn, đá cầu.... Cô đều biết!"

Mấy đứa trẻ kia nhìn nhau có vẻ như có chút lay động, chỉ là sau khi do dự một lát, tất cả nhất trí lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Không được..."

"Chúng con chỉ chơi trốn tìm!"

Lời vừa nói ra, gương mặt bốn cô gái lại càng thêm trắng.

"Cô giáo, rốt cuộc ai trong các cô sẽ làm quỷ nha!" Mấy đứa nhỏ túm lấy ống quần bốn cô gái, đáng thương hề hề phồng má tức giận như mấy chú cá vàng nhỏ, "Nhất định phải có một cô giáo chơi trốn tìm cùng bọn con!"

Một cô bé cực kì xinh đẹp nghiêng đầu: "Cô giáo nhanh lên nha! Chỉ có 10 giây thôi! Con đếm ngược đây!"

Mấy đứa trẻ khác lập tức hùa theo cô bé ồn ào.

"Mười!"

"Chín!"

....

Rõ ràng mấy đứa trẻ đều rất đang yêu, nhưng hiện tại bọn họ muốn yêu cũng yêu không nổi!

Cmn dọa người quá rồi!

"Năm!"

Trương Diệu vẫn luôn trấn định, sau khi xác định đề nghị của minh bị từ chối, cũng sợ hãi cả người phát run nhìn về phía ba người đàn ông Cố Tây Châu bọn họ, hai mắt đẫm lệ, miệng run run, cuối cùng lại không nói ra lời cầu cứu. Đáp ứng mấy đứa trẻ này thì sẽ chết, xưa nay làm gì có ai nguyện ý dùng sinh mệnh để trả giá cho một kẻ xa lạ không hề quen biết?

Bốn cô gái bị đám trẻ giữa chặt, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, ai cũng không dám mở miệng đồng ý yêu cầu của đám trẻ, cô gái tóc ngắn sắp hỏng mất, khóc lóc nói: "Tôi không muốn chết... Tôi không muốn chết... Buông ta ra đi, buông ra..."

"Ba!"

Hốc mắt các cô gái đỏ bừng, sợ hãi khóc nấc lên.

"Mịa," Cố Tây Châu nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ đó nửa ngày, hắn có thể xác định đám trẻ trước mặt đều là người, hắn quay đầu nhìn về phía Tư Dư, "Đùi à, nếu chơi chết NPC thì sẽ thế nào?"

Tư Dư liếc nhìn hắn: "Chẳng thế nào cả, cũng chính là không khác lắm so với giết người."

Cố Tây Châu: ".....Vậy anh mau nghĩ lại biện pháp đi! Bốn cô nương như hoa như ngọc sắp phải tàn đời rồi!"

Hắn ở trong lòng bổ sung một câu: Tàn thật... thì cũng đành vậy.

Tư Dư nghe vậy trầm mặc một lát, có vẻ có chủ ý.

Hắn đi về phía trước, ngồi xổm trước mặt cô bé xinh xắn nhất kia, dùng giọng trầm thấp ôn nhu nói: "Con vừa nói nhất thiết phải có người chơi trốn tìm với các con?"

Cô bé bị Tư – đèn flash – Dư tỏa sáng đến đau mắt, dừng lại ở hai con số cuối cùng, thẹn thùng "Vâng." một tiếng.

"Bốn cô giáo này hôm nay không khỏe, không thể chơi trốn tìm với các con được."

"Vậy thầy sẽ chơi cùng chúng con ư?" Cô bé níu lấy tay áo Tư Dư, dựa vào anh nhỏ giọng nói.

Tư Dư có chút ủy khuất, nhẹ giọng: "Được thôi, nhưng mà thầy không thích làm quỷ, con làm quỷ được không?"

"Uhm----" cô bé có chút khó xử, cái miệng dẩu lên, hiển nhiên không quá nguyện ý.

Tư Dư: "Được không?"

Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư đang ngồi đối diện cô bé NPC, gương mặt Tư Dư lực sát thương level max, cô bé tựa hồ khuất phục, gật đầu: "Vậy được thôi, lần này con làm quỷ!"

Cố Tây Châu: .....

Này mà cũng được luôn?!

Súc sinh a! Phóng điện với NPC! NPC nhỏ như vậy cũng không buông tha! Biến thái! Biến thái!

Bốn cô gái đi cùng bọn họ nhũn chân ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy một màn này quả thực không thể tưởng tượng nổi, nhao nhao cảm ơn Tư Dư.

"Không cần khách khí." Tư Dư lạnh nhạt nói, sau đó chơi trốn tìm cùng với bọn nhỏ, trước khi đi còn dặn dò Cố Tây Châu: "Quan sát kỹ cô bé giả quỷ kia."

Cố Tây Châu gật đầu, "Được."

Hắn nhìn về phía bóng dáng Tư Dư rời đi, mân mê cằm, tránh bốn cô gái, nói khẽ với Phương Chấp: "Cậu nói xem, đùi lớn nhà chúng ta là đã nghĩ ra từ lâu rồi hay vừa mới nãy tôi hỏi anh ấy mới nghĩ ra?"

Phương Chấp nghe Cố Tây Châu nói, vẻ mặt mông lung mờ mịt: "Gì cơ?"

Cố Tây Châu chỉ cần thoáng liếc qua cũng đã hiểu rõ, Phương Chấp hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Cả gương mặt Phương Chấp đều viết rõ: Ai cơ? Cố ca, anh đang nói cái gì cơ? Sao em nghe chả hiểu gì thế?

Sau khi Tư Dư tham gia vòng chơi trốn tìm đầu tiên xong, không có bị bắt được, rất nhanh đã quay trở về tìm mấy người Cố Tây Châu đang tránh nắng ở bên cạnh.

Bốn cô gái cảm ơn Tư Dư một lần nữa. Bởi vì nóng nực, Tư Dư không nói gì, anh ngồi vào vị trí bên cạnh Cố Tây Châu.

"Nước."

Anh nhận lấy nước Cố Tây Châu đưa qua, uống ừng ực một ngụm, bởi vì động tác quá mạnh, nước tràn ra khóe miệng, theo hầu kết trượt xuống, rơi xuống nơi cổ áo.

Cố Tây Châu chú ý thấy đôi mắt bốn cô gái nhất trí nhìn chằm chằm Tư Dư, trên mặt cũng đồng thời ửng đỏ, mình nam sắc mỹ miều trước mặt, các cô lúc này như thiếu nữ hoài xuận, hận không thể biến thành bình nước trong tay Tư Dư.

"Tư ca, anh thật lợi hại," Trương Diệu cười nói, "Sao em lại không nghĩ ra cách đó chứ! Cô bé kia nói chính là 'nhất định cần một thầy cô chơi cùng' chứ không phải là 'nhất định phải có một người làm quỷ'!

"Xem ra chỉ cần tham gia trò chơi, không làm quỷ là có thể phá giải được kết cục!"

Cô gái tóc ngắn bị Trương Diệu đoạt mất lời thoại, chờ Trương Diệu nói xong, liền ríu rít nói: "Cảm ơn Tư ca ca, anh quả thực là một người tốt! Lúc anh lên tiếng, em đều bị dọa đến nhảy dựng, thật cảm ơn anh, hic hic hic, mới nãy hù chết em, bây giờ tim em vẫn còn đang đập thình thịch đây này."

"Phụt..." Cố Tây Châu phun ra một ngụm nước, điên cuồng "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ....khụ khụ...."

Câu Tư ca ca này gọi đến là êm tai, dọa được cả ma tu rồi!

Đối lập với hai người Trương Diệu, hai cô gái còn lại trầm mặc hơn rất nhiều, chỉ ngượng ngùng cúi đầu trộm ngắm Tư Dư.

Cô tây châu thấy hai cô gái cứ tôi một câu cô một câu tâng bốc Tư Dư, da đầu đều tê dại cả, đây đại khái chính là hiện thân của....nhóm thủy quân tâng bốc trong truyền thuyết?

Tư Dư tùy tiện ứng phá hai câu sau đó hỏi Cố Tây Châu: "Cô bé kia còn ở đó đi?"

Cố Tây Châu liếc mắt nhìn hắn, duổi tay chỉ một bóng dáng nhỏ bé trên sân thể dục.

Trên đường đi đến nhà ăn, Cố Tây Châu lôi kéo Tư Dư đi chậm lại, nhỏ giọng nói: "Anh xem, mấy cô ý quay đầu nhìn anh kìa!"

Tư Dư: "........"

"Anh biết đôi mắt họ nói gì không? Tôi có thể giúp họ phiên dịch." Cố Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư, nói.

"Cậu?" Tư Dư liếc nhìn hắn một cái, hỏi.

Cố Tây Châu dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào anh, nói: "Các cô ấy đang nói: Ân cứu mạng không có gì báo đáp được, em nguyện lấy thân báo đáp."

Tư Dư nghe vậy, vươn tay chỉ vào Cố Tây Châu, chọc chọc vài cái, cuối cùng buông xuống, tức mình bỏ đi.

"Tôi ăn ngay nói thật nhá," Cố Tây Châu bĩu môn, "Vẫn giận à?!"

Tư Dư vừa mới đi được hai bước lại đột nhiên vòng trở lại, Cố Tây Châu thấy anh trở lại, nhướng mày: "Sao nào? Có phải đột nhiên cảm thấy tôi nói rất có đạo lý không?"

"Tôi đây cứu cậu nhiều lần như vậy, sao cậu không lấy thân báo đáp?"

Cố Tây Châu vỗ vỗ mông mình, "Vậy anh nhẹ một chút nha! Sau này nhờ vào anh hết, đùi ạ!"

Tư Dư: "......"

Tư Dư: "....Cậu đúng là không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch."

Cố - mặt dày vô sỉ - Tây Châu chớp chớp mắt với Tư Dư: "Cảm ơn đùi lớn đã khích lệ!"