Tô Tố là một nhân viên không có cốt cách nhất đang làm việc dưới trướng của Bạch giám đốc Bạch cốt tinh, thế nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó cô lại được điều đến tổng bộ công ty ở Bắc Kinh để đào tạo. Thân là một người không tiền không vui, không ăn không sống, Tô Tố nào ngờ chỉ vì vài cái bánh bao chay mà cô có thể gây thù với sếp tổng. Dường như chê thù chưa đủ sâu, hận chưa đủ nặng, Tô Tố đã hạ cú knock out vị Tổng giám đốc cao quý với chỉ một câu châm ngôn tự phát: “Dùng đàn bà như dùng đàn ông, dùng đàn ông như dùng súc vật, dùng súc vật như dùng lãnh đạo.”
Không chỉ phúc hắc, nhà tư bản ấy còn lộng quyền trầm trọng, khiến cho Tô Tố dù biết anh cố ý chỉnh mình nhưng vẫn phải tươi cười mặc sức để anh sai khiến, cho dù bị bán đi mất cũng phải giúp anh đếm tiền. Chỉ qua vài ngày gặp gỡ nhưng ấn tượng của Phú Hắc với cô Tô cấp dưới đã thăng tiến từ khó phai vọt lên khó quên, không chỉ lần đầu gặp gỡ, mà “khó quên” còn dùng để chỉ về người con gái ấy. Tuy muốn ở gần bên để tiện đà quyến rũ trái tim cô thế nhưng vì điều kiện công việc chưa thể ổn định, Phú Hắc đành phải giấu giếm nỗi nhớ Tô Tố, truyền xuống lời vàng ngọc bắt cô phải ghi nhớ “Coi công ty là nhà, coi ông chủ là đối tượng theo đuổi!”
Vậy mà tiếc thay cho Phú Hắc, với nội công biến thái của anh, mắng chửi người thì nhanh chứ lời ngon tiếng ngọt thì không biết nói, nên công cuộc cách mạng còn dài, mong đồng chí tiếp tục phấn đấu để có thể lừa giai nhân về nhà vào một ngày không xa.