Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Chương 8




Có một cái máy thế này,

Nó có thể cho bạn xem lại những hiểu nhầm đã xảy ra trong quá khứ.

Nhưng lại không có công cụ nào,

Có thể cho bạn cơ hội để sửa chữa những hiểu nhầm đó.

Lúc này, khi cậu cảm thấy vô cùng căm ghét bản thân, vô cùng tức giận bản thân,

Cũng có thể khiến cho điều bối tiếc trong lòng cậu biến thành một thứ đẹp vô cùng,

Vì mình luôn ở bên cậu,

Chính vào lúc này đây, mình chính là chỗ dựa của cậu.

Trời bỗng nhiên tối sầm lại, từng ngọn đèn trong khu vui chơi bắt đầu sáng dần lên.

Giống như tôi, nhờ có sự xuất hiện của Triệt Dã, mà những làn khói đen bao phủ trong lòng tôi bây lâu nay bỗng tan biến hết.

Trong không gian rực rỡ tràn ngập ánh đèn thế này, Triệt Dã âu yếm nhìn tôi, nụ cười của cậu không còn cô đơn nữa.

“Triệt Dã...”

“Gì vậy?”

“Mình rất buồn.” Tôi cúi đầu, đôi mắt đau nhức giống như có cát bay vào.

“Hy Nhã ngốc buồn gì vậy?”

“Những việc gì có liên quan đến cậu, mình đều muốn biết hết, nhưng mình sợ không đủ thời gian nữa.”

“Ngốc ạ.”

“Nếu mình hiểu hết về cậu, thì lần đó mình đã không để cho cậu đi rồi. Nếu như...” Tôi tự trách mình, vì tôi và Triệt Dã đã để lãng phí quá nhiều thời gian.

“Hy Nhã.” Triệt Dã mỉm cười, cắt ngang lời tôi. “Bây giờ cũng chưa muộn mà. Nguyên TriệtDã và Diệp Hy Nhã là bạn học của nhau, người mà mình thích nhất là Hy Nhã, người mà mình luôn muốn bảo vệ cũng là Hy Nhã. Gia đình của Triệt Dã có bố có mẹ, nếu như có thể, hy vọng sau này Triệt Dã và Hy Nhã có thể cùng nhau xây dựng một gia đình ấm áp và hạnh phúc.”

Nói xong, cậu dừng lại, trong giọng nói chứa đựng sự mâu thuẫn, hạnh phúc và cả nỗi đau thương.

Lúc này, khi nhắc đên bố mẹ của mình, dường như Nguyên Triệt Dã lại quay trở về với trạng thái trước đây, nhìn cậu ấy thật cô đơn và xa cách.

“Triệt Dã, cậu... nhớ họ à?”

“Họ?” Nguyên Triệt Dã thấy thái độ dè dặt của tôi, hiểu ngay ý tứ trong câu nói của tôi.

Có phải cậu ấy đang nhớ bố mẹ không?

Triệt Dã như đang nhìn về một nơi vô cùng xa xăm, cậu ấy nói: “Không, mình không nhớ bố mẹ. Họ... chắc cũng chẳng nhớ mình đâu nhỉ?”.

Cậu lặng lẽ quay đầu, nụ cười yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt trên môi cậu.

“Triệt Dã...”

“Hy Nhã... Điều mình muốn chỉ là hạnh phúc của cậu mà thôi.” Triệt Dã ôm chặt tôi vào lòng, cậu ấy đã nén chặt nỗi cô đơn trong lòng lại, không để tôi nhìn thấy.

Triệt Dã... Sao cậu cứ phải che giấu những tình cảm trong lòng? Tuy trong giọng nói của cậu luôn thể hiện thái độ thản nhiên, tuy nhìn cậu lúc nào cũng có điệu bộ bất cần, nhưng mình biết...

Cậu rất yêu bố mẹ cậu.

Vì cậu luôn quan tâm đến bố mẹ, nên cậu mới dễ bị tổn thương.

Vì cậu luôn yêu bố mẹ, nên cậu mới học cách che giấu tình cảm.

Có lẽ Triệt Dã không nhìn thấy được, khi cậu ấy nhắc đến bố mẹ mình, trong mắt cậu ấy hiện lên một nỗi buồn sâu sắc.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên người Triệt Dã, nhưng cậu ấy... lại như đang lẩn trốn trong màn đêm. Cậu ấy ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời, vẻ mặt rất kiên cường khiến tôi có cảm giác như trong mình đã xuất hiện ảo giác, thời gian dường như quay lại mười năm trước đây, tôi lại nhìn thấy cậu bé đang đứng trước nhà đu quay ngựa gỗ, vẻ mặt tràn đầy nỗi khao khát.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng, chắc cậu bé chỉ ao ước được ngồi chơi đu quay ngựa gỗ.

Lẽ nào, tôi đã nhầm? Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, còn thực chất, cậu bé có một niềm khao khát cháy bỏng khác.

Hóa ra ngay từ khi còn nhỏ, Triệt Dã đã học được cách che giấu lòng mình rồi sao?

Có điều lần này, mình không bị cậu lừa nữa đâu, Triệt Dã ạ.

Chỉ khi thiên sứ vui vẻ, thì người thiên sứ bảo vệ mới có thể vui vẻ được.

Cho nên Triệt Dã, cậu phải vui lên. Mình muốn cậu luôn vui vẻ!

“Triệt Dã.” Tôi cười rất tươi. “Cậu cùng mình đi đến nơi này nhé!”

Vừa ra khỏi khu vui chơi, cảnh vật xung quanh đã biến thành những đám sương mịt mù. Trong làn sương mù dày đặc, tôi và Triệt Dã tay trong tay chậm rãi tiến về phía trước.

Không biết có phải do tôi đã đi trong làn sương mù như thế này quá lâu, nên đã quen với cảm giác đi trong sương mù rồi không. Hơn nữa, đến bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên là, dường như tôi còn có khả năng nhận biết được phương hướng mà mình sẽ đi.

Chỉ khi biết phương hướng đi mới có thể tìm được nơi đó.

Nơi mà Cố Hạo Thần đã từng đưa tôi đến - Nhà từ trường thời gian.

Tôi không dám chắc có phải là Thần không muốn để cho tôi biết đường đến nhà từ trường thời gian hay không, lần đó anh ấy đã đưa tôi đi trong làn sương mù dày đặc rất lâu, nhưng sau đó, tôi cố gắng nhớ lại, thực ra chúng tôi chỉ đi đi lại lại trên đúng một con đường.

Chẳng lẽ Thần đoán được tôi sẽ quay lại nhà từ trường thời gian sao?

Triệt Dã không hề hỏi xem tôi đưa cậu đi đâu, chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi. Chúng tôi cứ đi trong làn sương mù, dường như có thể đi đến tận chân trời góc biển.

Cho dù là phải đi bao lâu cũng được.

Vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Đến một lối rẽ, tôi kéo Triệt Dã rẽ về bên phải, làn sương mù dày đặc bắt đầu tan dần, một ngôi nhà thấp thoáng hiện ra, sau đó dần trở nên rõ nét.

Toàn cảnh “Nhà từ trường thời gian” đã hoàn toàn hiện ra trước mắt chúng tôi.

Triệt Dã ngẩn người, đi theo tôi cùng bước vào nhà từ trường thời gian.

Tuy đã đến đây một lần, nhưng do lần trước quá vội, nên tôi cũng không kịp quan sát hết mọi thứ bên trong. Nhưng lần này, tôi thấy bất ngờ khi phát hiện ra những cuộn phim trong nhà từ trường thời gian, ngoài của cá nhân ra, còn có của cả gia đình.

Lúc đầu tôi chỉ định xem ký ức của bố Triệt Dã, nhưng bây giờ tôi đổi ý muốn xem ký ức của cả gia đình Triệt Dã.

“Đây là...” Sau khi phát hiện ra nhà từ trường thời gian có công năng này, Triệt Dã chợt sững người.

Tôi đứng trước màn hình chiếu về ký ức của gia đình Triệt Dã, sau đó giúp cậu ấy ấn nút. Khi trên màn hình hiện lên hình ảnh đầu tiên, tôi cảm nhận được cơ thể Triệt Dã đứng cạnh tôi như cứng đơ lại, còn bàn tay cậu ấy đang nắm tay tôi cũng vô tình bóp mạnh.

Trên màn hình bắt đầu hiện lên các hình ảnh...

Hóa ra bố mẹ của Triệt Dã đã yêu nhau từ hồi còn học đại học. Mẹ cậu ấy là một người phụ nữ thời trang, rất lương thiện, còn bố cậu ấy lại là một người hơi khô khan. Một điều ít ai ngờ tới, mẹ cậu ấy đã yêu bố cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa còn chủ động theo đuổi, chẳng bao lâu sau, họ đã chìm trong biển tình dào dạt.

Sau khi tốt nghiệp, bố cậu ấy bắt đầu lập nghiệp, và đã dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua một chiếc nhẫn cầu hôn mẹ cậu ấy.

Họ bắt đầu lên kế hoạch cho một tương lai tươi sáng, đã thương lượng với nhau và quyết định chờ sau khi sự nghiệp của bố cậu ấy thành công thì mới có con. Nhưng ngay năm sau, mẹ cậu ấy lại có mang. Tuy sự xuất hiện của đứa bé đã làm hỏng kế hoạch tương lai của bà, nhưng bà vẫn quyết định sinh Triệt Dã.

Mẹ Triệt Dã rất thích làm đẹp, thích mặc quần áo thật mốt. Nhưng vì Triệt Dã, mà ngày nào bà cũng ở nhà, bà bảo muốn dưỡng thai cho tốt để Triệt Dã sinh ra thật khỏe mạnh.

“Sau này con của vợ chồng mình nhất định sẽ rất thông minh.” Bà nói với chổng như vậy.

“Tất nhiên rồi, con chắc chắn sẽ đep như em.” Bố cậu ấy áp tai lên bụng bà.



Bà đã sinh ra Triệt Dã trong niềm hạnh phúc ngọt ngào như vậy. Nhưng sự nghiệp của bố cậu ấy càng lúc càng phát triển, thời gian đi công tác, làm thêm giờ cũng càng nhiều hơn, ông thường xuyên vắng nhà.

Mẹ cậu ấy bắt đầu phải đón sinh nhật một mình, một mình đưa Triệt Dã đi học, ăn cơm một mình...

Cho đến một ngày, khi mẹ cậu ấy nhìn thấy trên cổ áo của chồng có vết son, bà đã hoàn toàn sụp đổ...

“Sao anh lại làm như thế? Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Đừng ầm lên làm con tỉnh giấc, nó đang ngủ.”

“Anh có biết hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta không?”

“Cho nên anh mới cất công bay sang tận bên Nhật để mua tặng em một bộ vòng ngọc trai của nhà thiết kế Niarto, trên thế giới này chỉ có duy nhất một bộ này thôi đấy.”

“Em không cần!”

“Anh không muốn cãi nhau với em, chỉ mong là em hãy tin tưởng anh, từ trước tới giờ trái tim anh luôn dành cho em.”

“Anh... sao anh lại không thèm quan tâm đến em như vậy?”

“Em hãy tin anh, anh luôn quan tâm đến em.”



Tuy sóng gió đã đi qua, nhưng quan hệ giữa họ dần lạnh nhạt. Từ đó, mẹ cậu ấy lại bắt đầu đam mê mua sắm, chỉ cần bố cậu ấy không ở nhà, không có Triệt Dã bên cạnh, bà lại đi đến các khu thương mại lớn để mua đồ.

Dần dần, bà bắt đầu lơ là việc chăm sóc Triệt Dã lúc đó mới được mấy tuổi...

Còn bố cậu ấy đã mấy lần muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người, nhưng vì công việc quá bận rộn khiến cho ông không có thời gian thực hiện điều đó.

Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên lén quay lại nhìn Triệt Dã. Cậu ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình, môi mím chặt lại thành một đường thắng. Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì.

“Thực ra... bố cậu rất yêu mẹ cậu, đúng không?” Tôi dè dặt nói.

Ánh mắt Triệt Dã tỏ vẻ căng thẳng, nhưng cậu ấy không nói gì. Tôi đoán chắc cậu ấy không muốn bỏ qua bất cứ một “cảnh quay” nào, thế nên cũng quay đầu lại, tiếp tục xem.

Trên màn hình lúc này, Triệt Dã đã lớn hơn một chút.

Cuối cùng, cả gia đình đã có cơ hội cùng nhau đi dã ngoại ở vùng ngoại ô. Đúng vào lúc bố của Triệt Dã đang chuẩn bị sang đường đế mua trà sữa cho Triệt Dã, thì một chiếc xe ô tô con lao đến, khi ông quay sang và nhìn thấy chiếc xe thì đã không kịp tránh, lúc đó mẹ Triệt Dã đã không để ý đến sự an nguy của mình mà lao đến!

Những hình ảnh trên màn hình bỗng trở nên rất chậm.

Nét mặt hốt hoảng do lo sợ mất đi thứ vô cùng quý giá của mẹ Triệt Dã, cộng thêm hành động liều mình lao về phía trước để cứu chồng theo bản năng, và cả hành động bố Triệt Dã sau khi nhìn thấy chiếc xe lao tới, vội quay lại để nhìn vợ và con...

Trong tình huống này, có lẽ họ đã không kịp nhận ra rằng, cả hai đều vẫn rất yêu thương và quan tâm tới nhau.

Khi chiếc xe chỉ còn cách họ nửa mét, tài xế đã kịp phanh gấp.

Mẹ Triệt Dã vội dừng lại, sự hốt hoảng lo lắng hiện trên nét mặt của bà nhanh chóng chuyển sang vẻ lạnh lùng. Khi thấy chổng nhìn mình thiết tha, bà chỉ lạnh lùng liếc nhìn chồng một cái, rồi lặng lẽ quay người đi.

Bà đã không nhìn thấy nỗi thất vọng và hụt hẫng trong ánh mắt của chồng phía sau lưng.

Ông cũng không nhìn thấy được, sau khi quay lưng đi, bà đã thở phào nhẹ nhõm vì ông đã thoát khỏi nguy hiểm.

Họ... đều rất yêu thương nhau!

Họ rất yêu thương nhau, nhưng họ đều học được cách che giấu tình cảm của mình dưới sự tác động của những hiểu nhầm và cuộc chiến tranh lạnh.

“Mẹ cậu... cũng rất yêu bố cậu đấy.” Lần này, tôi nói thật nhỏ và cũng không quay đầu lại nhìn Triệt Dã.

Rõ ràng là yêu thương nhau như vậy, nhưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm đến nhau nên khoảng cách ngày càng xa dần. Trái tim họ... có lẽ đã rất nhiều lần nhói đau. Khoảng cách đó chính là sự xa cách gần gũi nhất trên thế giới thì phải. Rõ ràng là chỉ cần một ánh mắt yêu thương, một nụ cười thì mọi chuyện sẽ được hóa giải hết, nhưng vì ai cũng cố chấp nên đã tạo thành bức tường ngăn cách, khó mà vượt qua được.

Nhưng người vô tội nhất lại là Triệt Dã...

Khi cậu ấy lớn lên, dần hiểu ra được một số chuyện, ánh mắt cậu ấy cũng càng ngày càng trở nên cô độc. Do khúc mắc tình cảm giữa bố mẹ mà vô tình cậu ấy đã không nhận được sự quan tâm, chăm sóc, chính vì thế, khi lớn dần lên thì tính cách của cậu ấy cũng trở nên ngỗ ngược hơn.

Cãi lại thầy cô giáo, đánh nhau với bạn học, thi không đạt, dọa cho các bạn nữ sợ phát khóc... Khi mới là một học sinh cấp hai, tuy đã nhuộm tóc màu vàng để trông giống thiên sứ hơn, nhưng Triệt Dã lại làm rất nhiều việc khiến người khác phải buồn phiền.

Đầu tiên thì bị nhà trường cảnh cáo, rồi hết lần này đến lần khác bị ghi vào sổ theo dõi học sinh cá biệt, và cuối cùng thì Triệt Dã bị nhà trường “đuổi học”.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh bố của Triệt Dã đã phải đến gặp hiệu trưởng không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lúc hiệu trưởng tức giận và lớn tiếng phê bình, ông vẫn cố gắng đứng ra bảo vệ đứa con trai thân yêu của mình...

“Triệt Dã nhà chúng tôi rất ngoan, vì khi mang thai cháu, mẹ cháu đã dưỡng thai rất tốt.”

“Triệt Dã nhà chúng tôi rất hiểu biết.”

“Triệt Dã nhà chúng tôi không bao giờ tùy tiện đánh bạn cả.”



Những hình ảnh như vậy, không chỉ xuất hiện một lần.

Những điều này, chắc Triệt Dã không biết đâu nhỉ? Vì mỗi lần từ phòng hiệu trưởng bước ra, sau khi thấy bóng cậu con trai đang đứng quay lưng về phía mình từ đằng xa, ông vội lấy lại vẻ nghiêm nghị thường ngày. Lưng thẳng đứng, môi mím chặt, đôi mắt lạnh lùng, khi đi ngang qua chỗ Triệt Dã, mắt cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ ném về phía Triệt Dã một câu lạnh lùng: “Về nhà với bố”.

Triệt Dã, với vẻ mặt lạnh lùng, đứng nguyên tại chỗ, chỉ chăm chú nhìn theo hình bóng của bố, và bố Triệt Dã vừa đi vừa do dự có nên dừng lại chờ con trai đi cùng. Cả hai đều không nhận ra rằng, giữa họ có rất nhiều điểm tương đồng.

Trong không gian yên lặng, tôi nắm chặt tay Triệt Dã.

Tôi có thể cảm nhận được rằng, giờ đây Triệt Dã rất cần một người bên cạnh, cho dù chẳng làm gì cả, đơn giản chỉ là đứng cùng cậu ấy mà thôi. Vì cậu ấy không có đủ dũng khí để đối mặt với những chuyện này, thực ra là cậu ấy đang rất sợ hãi...

Cậu ấy sợ phải nhìn thấy những hình ảnh mà bố mẹ ghét cậu.

“Mình luôn cho rằng... trong lòng bố mẹ không có chỗ dành cho mình. Hóa ra mẹ đã vì mình mà từ bỏ rất nhiều thứ, còn bố cũng yêu mình theo cách riêng của bố.”

Triệt Dã, vì có rất nhiều chuyện xảy ra sau khi chúng ta quay lưng đi, vì có rất nhiều việc chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt và cũng không thể nghe thấy bằng tai, cho nên chúng ta không hề biết được.

Chính vì thế mà bố mẹ cậu đã hiểu nhầm nhau, đã không nhận ra được tình cảm của nhau.

Còn Triệt Dã, cậu cũng vì vậy...

Mà đã hiểu nhầm tình yêu của bố mẹ dành cho cậu.

“Triệt Dã, cậu rất giống bố các nét trên khuôn mặt, ngay cả tình cảm cũng giống. Cậu không biết làm cách nào để bày tỏ tình cảm của mình với bố mẹ, cậu chỉ biết giấu trong lòng, khao khát được chú ý đến, nhưng lại dùng phương pháp cực đoan. Còn bố cậu, cũng không biết nên làm thế nào để bày tỏ tình cảm với cậu, chỉ có thể dùng bộ mặt nghiêm nghị để đối xử với cậu. Nhưng trước mặt mọi người, cậu luôn là cậu con trai xuất sắc nhất của bố cậu.”

Không biết có phải do màn hình gặp sự cố gì không, mà hình ảnh hiện lên bỗng nhiên quay lại thời gian rất lâu về trước.

Bố Triệt Dã lo lắng đứng ngoài phòng đẻ, cứ liên tục chặn các y tá lại để hỏi. Khi ông hay tin vợ ông đã sinh, mẹ tròn con vuông, từ khóe mắt ông tuôn trào những giọt nước mắt hạnh phúc.

Ông ôm Triệt Dã trong lòng và không ngừng nựng con, còn nói chuyện với mẹ Triệt Dã đang nằm trên giường bệnh: “Vợ yêu à, nếu như con dám không nghe lời em, anh sẽ để râu lởm chởm rồi châm vào con cho em hả giận”.

Mẹ Triệt Dã nghe chồng nói như vậy thì không hài lòng, đánh yêu chồng một cái.

“Không ai được phép bắt nạt con trai em.”

Lúc này, tuy Triệt Dã mới là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng dường như đã nghe thấy bố nói định bắt nạt cậu, nên cậu đã gào khóc. Bố Triệt Dã vừa hát vừa nhẹ nhàng dỗ cậu, nhìn bố cậu lúc đó thực sự rất gần gũi, đáng yêu.

Trên màn hình, những hồi ức về gia đình Triệt Dã vẫn tiếp tục hiện lên...

Nửa đêm, bố Triệt Dã nhẹ nhàng thức dậy, kéo chăn cho Triệt Dã, sau đó cứ ngồi ngắm cậu đang chìm sâu trong giấc ngủ. Cũng có lúc, bố cậu đã lén xem vở bài tập và bảng điểm của Triệt Dã...

Có một ngày, Triệt Dã về nhà rất muộn, vừa mới đóng cửa lại, liền bị bố nghiêm nghị hỏi: “Tan học xong không về nhà mà còn đi đâu?”.

Cậu thiếu niên, lưng đeo ba lô, quay mặt ra cửa khi nghe bố nói vậy, nhưng không quay lại.

Bố Triệt Dã đứng bật dậy khỏi sofa.

“Bố đang nói chuyện với con đấy! Ai dạy con thói vô lễ như thế hả?”

Triệt Dã không trả lời, quay người, cúi đầu đi thẳng về phòng mình.

“Đứng lại! Đến khi nào bố mới có thể bớt lo lắng cho con hả? Con nói thử xem bây giờ con đang làm những gì? Con nhìn con xem có giống với dáng dấp của học sinh không? Bố tốn tiền nuôi con là để cho con đi gây sự đấy à?”

“Hừ.” Triệt Dã lạnh lùng hừ một tiếng, rồi tiếp tục đi về phòng mình.

“Nguyên Triệt Dã!”

Tiêhg gọi đó dường như đã nhắc nhở cậu, cậu là con trai ông!

Mãi mãi là như vậy!

Triệt Dã đứng quay lưng về phía bố, cười giễu cợt.

“Sao vậy? Hôm nay không bận làm việc, nên mới nhớ ra phải quản lý tôi sao, ông bố thân yêu.”

Khi nói câu “ông bố thân yêu”, giọng điệu của cậu chứa đầy vẻ giễu cợt. Bố Triệt Dã nghe con nói như vậy, trên mặt ông thoáng lộ ra vẻ đau thương.

Nhưng Triệt Dã lại không nhìn thấy.

Tại sao rõ ràng là người mà mình quan tâm, nhưng lại dùng cách làm tổn thương lẫn nhau để tiếp tục cuộc sống?

Vì sao rõ ràng chỉ cần quay người lại là có thể nắm được hạnh phúc trong tay, nhưng lại vẫn cố chấp bước đi?

Nhìn tất cả những hình ảnh này, trái tim tôi lại nhói đau.

Tôi thấy xót xa cho bố của Triệt Dã, và cũng xót xa cho mẹ của Triệt Dã.

Tôi còn thấy đau đớn thay cho thiên sứ của tôi, Triệt Dã.

“Sao từ trước tới giờ gia đình cậu không cố gắng thử trò chuyện với nhau? Tại sao mọi người trong gia đình cậu luôn cố gắng che giấu nỗi đau của mình không cho người khác nhìn thấy?” Tôi nhẹ nhàng nói.

Bây giờ, với tư cách là người ngoài cuộc, xem lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, mới cảm thấy lúc đó sao mình lại xử sự ngốc nghếch đến vậy!

Đã bỏ qua không biết bao nhiêu cơ hội có được hạnh phúc, phải làm thế nào mới có thể lấy lại được đây?

Bây giờ, khi Triệt Dã nhìn thấy những chuyện này, và khi chính cậu trải qua lúc đó, chắc sẽ có cảm giác hoàn toàn khác biệt nhỉ?

Mỗi khi xem đến cảnh bố Triệt Dã làm mọi việc vì Triệt Dã, tôi đều cảm nhận được Triệt Dã nắm tay tôi càng chặt hơn, những ngón tay cậu run run chứng tỏ cậu rất quan tâm và cảm động...

Trên màn hình vẫn cứ hiện lên hết cảnh này đến cảnh khác, giống như thời gian, không có cách nào ngăn cản được, cũng không thể thay đổi đươc...

Bố mẹ Triệt Dã lại cãi nhau, càng ngày càng nhiều hơn.

“Sao lại như vậy? Tôi sắp điên lên mất. Tôi đã bắt đầu tự hỏi sao hồi đó tôi lại đồng ý lấy anh!” Mẹ Triệt Dã ném vỡ lọ hoa, vừa khóc vừa nói.

Cuối cùng, bà đã bị những ngày tháng cô đơn đánh gục, bà đã quyết định không thể tiếp tục sống trong tình trạng thế này nữa, bà không muốn tranh cãi nữa, không muốn...

“Anh có biết không? Ngày nào tôi cũng nấu cơm cho cả ba người chúng ta, rồi ngóng anh về nhà ăn cơm. Ngày nào tôi cũng ngồi chờ anh về, để mở cửa cho anh. Nhưng anh thì sao? Thời gian anh về nhà ngày càng muộn, thời gian ở nhà cũng ngày càng ít! Có phải anh không cần tôi nữa đúng không? Cái mà anh cần mãi mãi chỉ là sự nghiệp của anh mà thôi. Tôi đã cho anh bao nhiêu cơ hội, vì Triệt Dã, thậm chí tôi còn định sẽ cố gắng tiếp tục sống như thế này... nhưng bây giờ tôi không muốn cho anh thêm cơ hội nào nữa.” Mẹ Triệt Dã nói từng câu từng chữ, bà đã nói ra hết những nỗi đau khổ trong lòng.

Không còn phải chờ một người nữa...

Có lẽ sẽ không còn cô đơn nữa, không còn cảm thấy chỉ có một mình mình nữa, không còn phát điên vì nỗi cô đơn.

Nhưng từ đầu đến cuối bố Triệt Dã chỉ im lặng. Ông sợ nếu ông nói, nếu ông lên tiếng sẽ làm cho mẹ Triệt Dã tức giận hơn, sợ bà sẽ càng ghét ông.

Cuối cùng mẹ Triệt Dã cũng đã lấy lại được bình tĩnh, sự im lặng của thời gian khiến khoảnh khắc này càng trở nên căng thẳng đến đáng sợ.

Một lúc sau, mẹ Triệt Dã lên tiếng: “Chúng ta ly hôn nhé”.

Ly hôn nhé.

Ly hôn nhé.

Câu nói này cứ văng vẳng bên tai bố Triệt Dã, mặc dù mẹ Triệt Dã chỉ nói một lần. Người ông run lên, nhưng ông nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, nhanh đến mức khiến người ta có cảm giác như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Bà vẫn quyết định nói ra câu nói này, vẫn...

Quyết định ra đi.

Sau khi Triệt Dã tan học trở về nhà, vừa mở cửa thì cảnh tượng mà cậu nhìn thấy được chính là cảnh này, cậu có cảm giác bất an, trong giây phút đang hoảng loạn, có giọng nói vọng đến.

“Nếu chia tay có thể làm cho em cảm thấy hạnh phúc, vậy thì anh tôn trọng quyết định của em.”

Chính câu nói này đã hoàn toàn làm tan vỡ tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng Triệt Dã, cậu như ngưòi mất hồn, ngay lập tức quay lưng bỏ đi giống như vừa vào nhầm lớp học.

Còn khi câu nói đó vừa vang lên, không ai nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong đáy mắt mẹ Triệt Dã.