「Mộc Tinh và Tiểu Công Chúa: Vận mệnh xoay vần là nhân quả luân hồi, biết trước kết cục thì thế nào? Có thể thay đổi, hay là có thể chấp nhận?」
***
Ngân Khuynh không nghĩ tới sẽ gặp lại Diệp Hồng Thanh và Mộc Miên sớm như vậy.
Lúc mà nữ tử xông vào cung điện của y, bộ dạng như vừa bò ra từ trong địa ngục, thiếu chút nữa là chết rồi.
Nhưng nữ tử tuyệt nhiên không quan tâm đến sống chết của mình, túm lấy cổ tay y, run rẩy đặt vào lòng bàn tay của y một dải tua rua màu đỏ.
Trước khi ngất đi, nữ tử thều thào một câu: "Cứu nàng..."
Ngân Khuynh đỡ lấy Diệp Hồng Thanh trước khi nào ngã ra nền nhà, trong tay y dải tua rua màu đỏ lộ ra ngoài, hai viên lục lạc rướm máu. Y thở dài thật sâu, thứ này là lần trước y đưa cho nàng, đã nói hi vọng nàng không dùng đến nó.
Nàng đã dùng rồi, thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi!
.
Diệp Hồng Thanh mang theo Mộc Miên chạy trốn khỏi hoàng cung nước Nam, trước đó còn ra tay đánh ngất vị vua họ. Sau khi vị vua nọ tỉnh dậy, tức giận lắm, hạ lệnh đại quân đuổi theo, phải bắt bằng được hai người họ.
Dựa theo dấu vết tìm kiếm, vị đại tướng quân của nước Nam đã dẫn người vây khốn Phong Lâm, đuổi giết hai người.
Diệp Hồng Thanh và Mộc Miên đánh vừa chạy, bị thương khắp người, bảo bối mà Ngân Khuynh cho trước khi xuôi Nam cũng dùng hết.
Diệp Hồng Thanh đánh đến sức cùng lực kiệt, ở bên bờ Địa Vực suýt bị mũi tên bắn trúng. Mộc Miên ở phía sau được nữ tử bảo vệ đến kín kẽ, vào lúc nhìn thấy mũi tên từ xa lao đến, đã đột ngột chạy lên giúp nữ tử đỡ lấy mũi tên đó.
Mũi tên chuẩn xác vô cùng, cắm trên lưng của Mộc Miên ở vị trí trái tim. Nếu không phải là nàng vượt lên đỡ, thì mũi tên sẽ cắm vào lồng ngực của nữ tử.
Sau đó, hai người họ cùng rơi xuống Địa Vực.
.
Diệp Hồng Thanh dựa người vào gối, sắc mặt tiều tụy, đôi môi tái nhợt không chút sức sống.
Nữ tử nói: "Ta và Miên rơi xuống kết giới của Địa Vực, sau khi rơi xuống ta đã lập tức sử dụng Lục Lạc Hồn Quy. Ta vội vàng trở về đây tìm ngươi! Khuynh, nói cho ta biết, nàng có thể cứu hay không?"
Ngân Khuynh nói: "Địa Vực yêu khí nồng đậm, tuy rằng ngươi kịp thời dùng Lục Lạc Hồn Quy, nhưng linh hồn công chúa yếu ớt đã bị yêu khí xâm nhập. Phàm nhân có ba hồn bảy phách, ta đã xem qua linh hồn công chúa ở trong lục lạc, chỉ còn một hồn ba phách. Bây giờ muốn cứu nàng, có thể, nhưng phải tìm đủ hồn phách, thiếu một mảnh cũng không được!"
Linh hồn của phàm nhân một khi thoát xác sẽ ở trong trạng thái yếu ớt nhất, khi rơi xuống nơi tà khí ngập trời chẳng mấy chốc là bị cắn xé không chừa một mảnh. Lục Lạc Hồn Quy là pháp bảo thượng phẩm, bình thường nếu hồn vừa thoát ra có thể thu được toàn bộ. Nhưng linh hồn của công chúa vừa thoát ra đã bị yêu tà ám vào, cản trở lục lạc phát huy tác dụng.
Cho nên nói, biện pháp này không thể nào thực hiện được.
Nơi Địa Vực sâu thẳm, linh hồn trở thành món mồi ngon béo bở, đã rơi xuống là không có ngày đi lên.
Diệp Hồng Thanh như chết lặng: "Không còn cách khác sao?"
Ngân Khuynh gật đầu: "Có! Nhưng ta không nắm chắc!"
"Là gì?"
"Dưỡng hồn!"
Diệp Hồng Thanh nhắm mắt lại như đã tuyệt vọng, Ngân Khuynh thấy nàng như vậy im lặng thở dài.
Cái gọi là dưỡng hồn thật ra rất khó thực hiện, yêu cầu cũng rất phức tạp. Quan trọng nhất, là tình trạng lúc này của Mộc Miên không khả quan. Cho dù có thể thực hiện, khả năng thành công lại nhỏ đến quá đáng.
Biện pháp này, cũng không làm được!
Ngân Khuynh khuyên nhủ: "Thanh! Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, không nên xúc động. Yên tâm, công chúa ở trong lục lạc sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa trong lục lạc có linh khí. Chờ ngươi khỏe lại, hãy lại tính đến chuyện hồi sinh nàng!"
Diệp Hồng Thanh không đáp ứng, nhưng cũng không làm ra phản ứng thái quá nào, lúc y nói xong câu cuối cùng lại bỗng lên tiếng: "Khuynh! Thật ra không có cách nào hồi sinh Miên, đúng không?"
"…" Ngân Khuynh im lặng.
Nữ tử nhếch môi như muốn nói 'quả nhiên là thế!', nàng lại nói: "Thật ra ngươi đã biết trước chúng ta sẽ gặp nạn, nên mới đưa cho ta Lục Lạc Hồn Quy?"
"…"
"Xem ra là ta đoán đúng rồi! Ta không trách ngươi điều gì cả, chỉ là ta cảm thấy khó hiểu, vì sao ngươi lại không nói thẳng với ta? Cả chuyện ngươi nhìn thấy thứ gì trong lúc gieo quẻ, cũng như việc không thể hồi sinh Miên?"
"…" Ngân Khuynh im lặng rất lâu mới đáp một câu: "Xin lỗi Thanh!"
Diệp Hồng Thanh nhìn y, lắc đầu: "Không cần. Chẳng có lí do gì khiến ngươi phải xin lỗi ta cả!"
"Ta không nhìn thấy những chuyện phát sinh trong kiếp nạn của công chúa, quẻ tượng chỉ nói với ta một chuyện, vận mệnh của nàng đã tận." Ngân Khuynh đứng dậy, đi về phía cửa sổ, y ngồi lên bậu cửa, chậm rãi nói tiếp: "Chúng ta sống trên thế gian này, dù là người hay là yêu hay là vạn vật trên thế gian này đều có số phận riêng. Đó cũng là thứ duy nhất mà không ai có thể thay đổi được!"