Gặp Một Đoá Hoa Mới - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

7.

Lúc Tạ Lan Tinh tỉnh lại Văn Dữ còn ở phòng y chưa đi.

Trên người hắn thoải mái thơm mát, y phục ban ngày đã thay.

Văn Dữ nghe được động tĩnh, cất đồ vật trong tay nhìn y.

“Tỉnh? Đói bụng không?”

Tạ Lan Tinh lắc đầu, sờ bụng, nói với hắn: “Có một chút.”

Y tỉnh lại có thể thấy Văn Dữ ở chỗ này đã rất vui vẻ, ăn uống tự nhiên ném ra sau đầu.

Văn Dữ khoác áo ngoài cho y, “Thực hạp còn ấm, hay muốn ăn món khác?”

“Ăn cái này đi.”

Tạ Lan Tinh dụi dụi mắt, xác nhận không phải ở trong mộng, vì thế hồng lỗ tai hỏi:

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao?”

“Ân.”

Trong lòng Tạ Lan Tinh nở hoa.

“Vậy, vậy ngươi không mệt sao, ngươi có thể, có thể cùng ta… Nằm một lát.”

“Lúc trước Lan Tinh có thể canh ta mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, ta chỉ ở chỗ này chờ ngươi vài canh giờ, nói cái gì mệt.”

“Ngươi, ngươi đã biết… Nhất định là Liên Kiều lại nhiều lời.”

Tiểu công tử buồn rầu nhíu nhíu mày.

Văn Dữ cười, “Nếu có lần sau sẽ cùng Lan Tinh nằm chung.”

Tạ Lan Tinh mặt đỏ tim đập mạnh.

“Vậy, vậy tối mai có hội đèn lồng ngày của hoa, ngươi muốn cùng ta đi xem không?”

Y khẩn trương đến thẳng mũi chân dưới chăn, sợ hắn không đáp ứng, lại giải thích:

“Sẽ rất náo nhiệt, ta mang ngươi đi ăn bánh trôi, còn có… Múa rối bóng cũng rất đẹp.”

Văn Dữ xoa xoa đầu y, “Ta chưa đi qua, Lan Tinh cùng ta đi, có lẽ sẽ cảm thấy không thú vị.”

Tạ Lan Tinh mở to hai mắt, nghĩ đến hắn nói qua không có người nhà, đau lòng.

Y xốc lên chăn tiến tới trước mặt hắn, muốn duỗi tay ôm nam nhân nhưng không dám, nghiêm túc:

“Mới sẽ không, ta thích nhất cùng ngươi cùng nhau.”

Thích đến trong mộng cũng là ngươi.

Ngày của hoa ban ngày thuộc về các cô nương.

Chợ hoa từ sáng sớm bắt đầu nhộn nhịp rộn ràng, ngày thường các loại hoa quý hiếm không dễ thấy được đều có. Kênh đào như dòng máu lưu thông, các chủng loại hoa hiếm đại giang nam bắc giao dịch ở chỗ này mặc kệ hoa có thích hợp khí hậu hay không.

Tạ Lan Tinh tặng Văn Dữ một chậu hoa lan. Y giấu tư tâm, không nói cho hắn đưa hoa vào ngày của hoa là chỉ có thể đưa cho người trong lòng.

Văn Dữ đặt hoa lan cùng mẫu đơn cánh kép Tạ Lan Tinh bảo bối nhất cạnh nhau.

“Đẹp không? Ngươi thích sao?”

Khuỷu tay y chống ở lan can, hai tay nâng mặt nhìn hắn.

Văn Dữ gật đầu, “Vì sao là hoa lan?”

“Ta cảm thấy ngươi giống.”

Tạ Lan Tinh rất khẩn trương, “Có phải ngươi không quá thích, vậy ngươi nói cho ta ngươi thích cái gì được không?”

Hai người cách lan can, Tạ Lan Tinh không nghi ngờ ngưỡng mặt xinh đẹp nhìn hắn. Ánh mắt Văn Dữ khẽ động, nhéo chóp mũi y.

“Ta thích, đoá hoa xinh đẹp quý báu nhất nhân gian.”

Trăng lên đầu cành liễu người cũng không có dấu hiệu giảm xuống. Không giống ban ngày chiêng trống vang trời, có rất nhiều tình nhân khe khẽ nói nhỏ.

Không phải Văn Dữ không biết cảnh này ở nhân gian. Cha hắn cùng mẫu thân tương ngộ, đúng lúc là khi bọn họ gieo nên quả đắng.

Hắn từ trước đến nay không có hứng thú, thậm chí ở sâu trong nội tâm có chút mâu thuẫn.

Nhưng khi Tạ Lan Tinh dắt hắn chen đi, mua bánh mới ra lò cùng đồ chơi thoạt nhìn không dùng được cho hắn, nháy đôi mắt hạnh năn nỉ hắn nếm một ngụm bánh trôi mới mua, mang mặt nạ đố chữ có được ấu trĩ chọc hắn cười, hắn bắt đầu hâm mộ nhân gian này.

Du khách như dệt, tiểu thương dày đặc, thỉnh thoảng có hài đồng tóc để chỏm cầm đèn hoa đùa giỡn trên phố, bé gái mặc tiểu áo váy hiếu động đụng phải Tạ Lan Tinh.

Y không tránh kịp, thẳng tắp đánh vào ngực Văn Dữ.

Người sau không có việc gì, y kêu lên một tiếng.

Văn Dữ vỗ nhẹ lưng y, che chở y đến bờ sông.

“Đau?”

Tiểu công tử thực sĩ diện lắc đầu.

Khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại. Văn Dữ cũng không chọc thủng, mua đường nhân cho y dời lực chú ý.

Đoá hoa xinh đẹp quý báu nhất nhân gian mảnh mai như vậy, nên được cẩn thận phủng trong lòng bàn tay.

Thành bờ sông cũng có những người bán hoa đăng, thả hoa đăng, trên mặt nước trôi nổi nhiều ánh nến, bầu trời cũng không ít đèn Khổng Minh. Ánh sáng yếu ớt dễ dàng bị ngoại lực làm tắt, nhưng sự vui vẻ của mọi người là bất diệt.

Tạ Lan Tinh ăn đường nhân Văn Dữ mua, trong lòng ngọt đến mặc kệ trản đèn nào bị tắt.

Văn Dữ nhìn y đáng yêu gạt đi quy củ, đưa tay về phía sau làm ra hai ngọn đèn cho y.

Mắt Tạ Lan Tinh sáng lên, nhìn hoa đăng trong tay hắn không dám lấy, sợ sờ sẽ hỏng.

“Đây là hoa đăng đẹp nhất ta từng thấy!”

Hai ngọn hoa đăng hình mẫu đơn, tầng tầng lớp lớp cánh hoa bao vây nhuỵ hoa, mang theo ánh sáng nhỏ vụn như ẩn như hiện, đẹp đến không giống vật phàm.

Văn Dữ đặt hai đóa vào tay y, “Lan Tinh, thả vào sông thử xem.”

Tạ Lan Tinh thật cẩn thận làm theo, hai đóa mẫu đơn vào mặt nước liền phát ra ánh sáng trắng lung linh, thong thả trôi xa theo dòng nước.

Y cùng Văn Dữ sóng vai đứng, phát giác vui vẻ hôm nay sắp dừng lại ở đây, trong lòng luyến tiếc.

“Chúng nó sẽ tách ra sao?”

“Sẽ không.”

Văn Dữ dắt nắm tay y tiếp tục đi, “Chúng nó sẽ không tách ra.”

——————————–

Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng vẽ thành hình người, chim thú,… có thể chơi và cũng có thể ăn.