Edit: MOE (Thiên Ngọc)
5.
Nước trong thau tắm làm ướt đất một tảng lớn.
Rõ ràng y đã tắm gội, vì sao còn… Không, không phải, vì sao Văn Dữ cũng ở.
Tạ Lan Tinh thò lại gần muốn hỏi, nhưng không tự chủ được ôm cổ Văn Dữ.
Nam nhân mở mắt ra, ánh mắt đã không lạnh băng như khi mới gặp, trái lại mang theo dung túng. Hắn ôm eo Tạ Lan Tinh để ngồi y trên đùi, một tay bóp cằm hôn.
Miệng kéo ra chỉ bạc rơi vào nước, Tạ Lan Tinh nổi lên phản ứng, y biết nên dừng lại, nhưng thân thể không nghe khống chế tới gần người nọ.
Y không tiết tấu hôn mi cốt, mũi, khóe môi hắn, giống như như vậy là có thể giảm bớt cảm giác kỳ lạ.
Y lôi kéo tay Văn Dữ xuống phía dưới, y biết tay hắn có thể làm người thoải mái. Giữa mông lung y cảm giác được Văn Dữ cười, Tạ Lan Tinh che miệng hắn, hung ba ba: “Không cho cười.”
Văn Dữ liếm lòng bàn tay y, một bàn tay vòng hạ thân y xoa nắn.
Mặt tiểu công tử đỏ muốn lấy máu, không an phận vặn eo trên người nam nhân. Nước hơi lạnh, Văn Dữ dùng tay nâng mông bế người lên, cách mép giường, mới ra từ nước lạnh làm Tạ Lan Tinh ôm chặt nguồn nhiệt trước mặt. Mông bị đối phương nhân cơ hội rà qua rà lại y cũng không bận tâm.
Văn Dữ đặt y lên giường, lấy thuốc trên tủ đầu giường, Tạ Lan Tinh ôm eo hắn, y nghe thấy mình nói: “Bên trong không thể dùng như vậy.”
Vì thế nháy mắt đã bị kéo vào chăn.
Đồ vật thô trướng tiến vào làm xương cùng run rẩy, âm thanh kỳ quái cũng phát ra từ miệng.
Rèm trướng theo va chạm đong đưa, y bị làm không thành bộ dáng.
……(phía trên là thụ mơ)……
Tạ Lan Tinh uể oải xưa nay chưa từng có.
Y có ý niệm không nên có với người mình cứu.
Văn Dữ biết sẽ xa cách chán ghét mình sao.
Hôm nay không thể gặp hắn. Tạ Lan Tinh nghĩ như vậy.
Y rời giường liền theo lão phu nhân ở Phật đường một ngày, thành thật giãi bày ý nghĩ lớn mật hai đêm trước của mình cho tượng Phật, thành kính ăn năn.
Nhưng khi y trở về phòng, nhắm mắt liền nhớ tới thân ảnh cao lớn, trên vai dày rộng có vết thương sắp khép, cảm giác bị bàn tay ấm áp khô ráo mơn trớn cũng rõ ràng.
Y nhớ hắn.
Cho dù trong lòng đã nhắc mãi tên này cả ngày.
Tạ Lan Tinh ngồi yên trong bóng đêm, nhịn không được tới dược viên.
Văn Dữ đứng trước cửa sổ nhỏ, vuốt hắc kim phiến cốt trong tay không biết suy nghĩ cái gì, thấy y tới thu vào tay áo.
“Tay lành?”
“Ân.” Tạ Lan Tinh chủ động đưa tay ra trước mặt hắn.
Tay phải Văn Dữ ở phía sau âm thầm nắm thành quyền, thả con thỏ vào bàn tay y.
Tạ Lan Tinh ôm đến trước mặt nhìn kỹ, vui vẻ, “Nó nó nó quá đáng yêu!”
Văn Dữ nhìn thoáng qua tiểu báo tuyết ghé vào trúc ghế liếm móng vuốt, “Hôm nay ngươi đi đâu, nó ăn hoa của ngươi, bị ta vặn lông xuống vừa lúc không chỗ dùng.” (Thỏ là lông của báo hoá thành? Như Đại Thánh:3)
Tạ Lan Tinh không rảnh lo hoa bị ăn, càng không rảnh lo tiểu báo mất lông, vừa có tinh thần lại suy sụp, “Ta đi Phật đường.”
“Ân?” Văn Dữ không rõ nguyên do.
Tạ Lan Tinh rũ mắt, “Ta làm chuyện không tốt, muốn sám hối.”
Một bàn tay ấm áp sờ đầu y.
“Ngươi sẽ không làm chuyện không tốt.”
Giọng Văn Dữ thực lạnh, nhưng có thể làm Tạ Lan Tinh ấm áp, hốc mắt cũng ướt, muốn tiến thêm một thước, muốn càng nhiều cứu rỗi.
Trấn an như vậy sẽ làm người nghiện.
“Vậy về sau ngươi không cần chán ghét ta, được không…”
Y cũng thật tiện, có cảm tình với người nọ, lại muốn hắn cho liều thuốc giảm bớt.
Vì thế y nghe được Văn Dữ nói: “Lan Tinh còn đáng yêu hơn con thỏ, vì sao ta sẽ chán ghét.”
Một câu trả lời này, Tạ Lan Tinh cảm thấy thế gian tìm không ra người tốt hơn Văn Dữ.
Y không muốn sám hối, người y thích đứng ở chỗ này, y muốn mỗi ngày tới gặp.
Có mỹ ngọc châu bảo nào Tạ Lan Tinh chưa thấy qua, nhưng y không thấy qua thỏ con muốn phủng trong lòng như vậy.
Thậm chí ngủ phải đặt bên gối như bảo bối.
Y nằm trên giường nhắm mắt ngủ, không bao lâu lại mở, nghiêng người nhìn thỏ con.
Thật sự ta đáng yêu hơn thỏ con sao?