Gặp Một Đoá Hoa Mới - Nặc Danh Hàm Ngư

Chương 15




Edit: MOE (Thiên Ngọc)

15.

Thần ma chi chiến nổi lên, lúc này đây, không phải Văn Dữ lẻ loi một mình.

Ngoài điện Thái Hàm mây mù quay cuồng, hắc bạch kịch liệt tương giao. Hồng Kỳ tránh khỏi dây trói yêu bay lên chín tầng mây. Kinh Trập lấy một chắn trăm, cổ kiếm xuất thế, Thần giới đều chưa từng nghĩ sẽ tự tay gây hoạ.

Thần ma hỗn chiến, kiếm kích nhiễm huyết, răng nanh dữ tợn, Văn Dữ lại chỉ an ổn ôm Tạ Lan Tinh, ôn nhu hôn giữa mày y, “Tinh Tinh, ngươi ngủ tiếp một lát, ta mang ngươi về nhà.”

Trong loạn chiến, ánh sáng vàng lóe lên trên đường chân trời tăm tối.

Một vài chùm ánh sáng nhỏ tách ra lớp sương mù đen đặc, chậm rãi, có phật quang đại thịnh chiếu khắp ――

Kim thân Phật Tổ hiện ra.

Siêu thoát ngoài tam giới, Phật đến từ Tây Thiên cũng muốn nhúng tay, không thể nghi ngờ cho Thần giới một vị thuốc an thần.

Văn Dữ ngước mặt, trong mắt không hề sợ hãi.

“Thí chủ, Tạ Lan Tinh còn sống sẽ không muốn nhìn cảnh tượng như vậy. Ngã phật từ bi, mong rằng thí chủ cho tam giới an bình.”

Chúng thần đều sửng sốt, Kinh Trập chụp bay trở ngại trước mặt, dựng cái đuôi nhìn Phật.

“Ngươi lặp lại lần nữa.”

Văn Dữ trầm giọng, tay nắm chặt khung kiếm, như chỉ cần không nghe được lời muốn nghe, lập tức sẽ rút kiếm tiến lên.

Phật Tổ vẫn mang theo ý cười ôn hòa, hướng lòng bàn tay về phía trước, mọi người không rõ nguyên do, Văn Dữ lại muốn điên rồi ―― người trong ngực không đã còn trọng lượng.

Chỉ thấy Tạ Lan Tinh dần dần hóa thành điểm điểm kim quang, cuối cùng thành một viên mộc châu, hạ xuống trong tay Phật Tổ.

“Tinh Tinh…”

Kinh Trập sốt ruột gầm rú.

“Tạ Lan Tinh vốn là viên phật châu đầu tiên trong 108 viên của ta, ngày ấy vô tình lăn xuống thế gian, nhập bụng phụ nhân, dựng dục mấy tháng xuất thế.”

Chư thần hai mặt nhìn nhau, Thượng thần Vi Sinh thu hồi Xuyên Vân Kích, “Lúc trước Thần giới khổ tìm Ma Vương không có kết quả, thì ra là vì Phật khí trên người Tạ công tử che giấu.”

Phật Tổ nhìn Văn Dữ bằng ánh mắt ôn hòa, “Hiện giờ linh lực thí chủ tăng vọt, sợ rằng cũng có công lao của phật châu ta.”

“Trả y lại cho ta…” Văn Dữ thống khổ mở miệng.

“Ngưng chiến.” Phật nói, “Dù Tạ Lan Tinh ở thế gian là ta gieo nhân, can thiệp tam giới không phải ý của ta, mong thí chủ buông cừu hận, trả lại an bình Thần giới.”

“Làm y sống lại.” Văn Dữ nói.

“81 ngày sau, Tạ Lan Tinh sẽ tự tới Mặc Sơn.” Phật giữ mộc châu trong tay không an phận lăn hai cái.

Văn Dữ đương nhiên cũng thấy, tay nắm Thương Khung khẽ run.

“Ma và thú đều có thể lui, Thương Khung uống thần huyết mới ngừng lại.”

“Này cùng Phật không quan hệ.” Phật Tổ mặt không đổi sắc, thân hình thật lớn dần biến mất.

Này đó là ý tứ mặc kệ.

Phật quang hoàn toàn biến mất, Vi Sinh phục hồi tinh thần lại, “Văn Dữ, sát thần là trọng tội!”

“Thần sát không được, ma liền giết được?”

Dứt lời, Văn Dữ nâng cằm với Hồng Kỳ.

Hai tấm lụa đỏ xẹt qua bầu trời nhấc bổng võ thần đã chết nửa sống. Sau đó, Văn Dữ chưa động Thương Khung đã rung lên, đâm vào, xuyên qua tim võ thần trở về tay Văn Dữ chỉ trong giây lát.

“Nỗi đau Thương Khung kiếm xuyên tim, nhưng có nửa phần đau bằng Lan Tinh của ta chịu Xạ Nhật Cung?”