Sau khi buổi tụ hội kết thúc, nhóm người Lộ Dương rời club ra về. Hồng Uý uống không ít nhưng chưa đến mức say bí tỉ, Trâu Kỳ và Quan Cảnh Luật chỉ uống mấy chén nên vẫn còn thanh tỉnh. Nhưng ‘uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu’, nguyên tắc này tất cả mọi người đều hiểu và tuân thủ, mỗi người tự đón xe ai về nhà nấy, mà Lộ Dương không uống rượu đương nhiên trách nhiệm lái xe chở Trâu Kỳ về liền giao cho cậu.
Tuy bình thường Lộ Dương ít cầm lái, nhưng chí ích cậu cũng có mấy năm kinh nghiệm, tốc độ xe chạy trên đường vững vàng, cửa sổ xe hơi mở, đón từng luồng gió đêm mát lạnh ùa vào khiến người ta khoan khoái không ít.
“Còn muốn đi đâu không?” Lộ Dương hỏi.
Trâu Kỳ nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ khuya, liền nói: “Về nhà anh đi.”
Nếu xe do cậu lái vậy chắc chắn phải đưa Trâu Kỳ về nhà trước, Lộ Dương gật đầu đạp chân ga hướng về nhà mà đi.
Về đến nơi thời gian cũng xấp xỉ như hôm qua, cửa vừa mở Mã Đại Cáp đã từ trong chạy ra đón hai người. Cáp ngốc không nghĩ ‘bạn mới’ hôm nay cũng tới, sau vài giây ngây ngốc thì ba chân bốn cẳng chạy tới dùng đầu ủi ủi cậu và Trâu Kỳ.
Bắp chân của Lộ Dương bị lông của nó chà xát có chút nhồn nhột, chịu không nổi cười thành tiếng, khom lưng ôm đầu Mã Đại Cáp rồi nắm chân trước tha nó vào trong. Mã Đại Cáp sảng khoái giả liệt mặc bạn mới kéo lê trên sàn, còn không quên thè lưỡi vểnh mông giả chết, chỉ kém không la câu “Bớ làng nước ơi giết chó!!” nữa thôi.
Lộ Dương trông bộ dạng nó mà cười chảy cả nước mắt, kéo tới nửa đường liền bỏ con giữa chợ, Mã Đại Cáp nhắm tịt hai mắt nằm đợi hơn một phút phát hiện không ai để ý nó, xoay người ngồi dậy thì thấy bạn mới đang nằm vật trên sô pha, nhanh chóng chạy tới.
“Nhị hoá.” Lộ Dương né tránh tuyệt chiêu ‘bổ nhào’ của Mã Đại Cáp, trở mình đè nó dưới thân, nhéo nhéo hai tai nó, “Hôm nay ở nhà chơi cái gì?”
“Ô ∼” Mã Đại Cáp giật giật cái mông.
“Nhảy đầm à?”
“Ô ∼”
“Lần sau tao dắt mày chạy bộ ha ∼”
“Uông ∼”
Lộ Dương chơi cùng Mã Đại Cáp một lúc quay sang nói với Trâu Kỳ ngồi cạnh đó: “Muộn rồi, em về đây.”
Trâu Kỳ cũng đoán được cậu sẽ không qua đêm ở nhà mình, chẳng nói gì, đưa chìa khoá để cậu tự lái xe về, vừa khéo hai ngày cuối tuần có thể cho cậu mượn dùng.
“Em đón xe về được rồi.” Lộ Dương không có ý nhận lấy.
“À, vậy anh tìm bộ đồ ngủ cho em.” Trâu Kỳ nói rồi cầm chìa khoá về, Lộ Dương nghe vậy gấp gáp đoạt chìa khoá lại, nói nhanh, “Cảm ơn sư huynh, người tốt cả đời bình an.”
Trâu Kỳ xuỳ cười một tiếng, đứng dậy tiễn cậu ra cửa, “Đi đường cẩn thận, về tới nơi gọi cho anh.”
“Ừm, sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lộ Dương nói, khom lưng sờ sờ đầu Mã Đại Cáp, “Lần sau gặp nha Mã đại soái.” nói xong hôn đầu nó, Mã Đại Cáp hạnh phúc sủa mấy tiếng.
Người không bằng chó. Trâu Kỳ lúc này chỉ có duy nhất một cảm giác như vậy, nào ngờ sau khi Lộ Dương ngồi dậy lại kề sát vào mặt anh hôn một cái, “Sư huynh, ngủ ngon.”
“…. miệng em hôn qua chó.”
“Ahihi!” Lộ Dương vui vẻ, lấy tay chà chà mặt Trâu Kỳ, “Rồi rồi, lau sạch sẽ cho anh, em đi đây.”
“Ừm.” Trâu Kỳ gật đầu, nhìn bóng cậu khuất hẳn mới xoay người vào nhà, Mã Đại Cáp chạy theo sau anh đong đưa cái đuôi, bộ dáng vừa được sủng hạnh, làm người ta không đành lòng nhìn thẳng, Trâu Kỳ khinh bỉ liếc nó một cái rồi lên lầu.
*
Lộ Dương chạy xe về vòng vo hai vòng mới tìm được chỗ đậu bên dưới tiểu khu, lúc xuống xe cậu còn cẩn thận chú ý xem có cản lối đi hay không, tránh cho người khác ra vào quẹt trúng xe.
Xe Trâu Kỳ là màu đen thuần khiết, đường nét gảy gọn, tính năng lại tốt, cho dù là lần đầu tiên lái cũng không cảm thấy khó khăn khi sử dụng, ngược lại có cảm giác rất thuận tay. Đàn ông yêu xe là bản tính, tự nhiên Lộ Dương cũng không ngoại lệ, cậu vừa xoay xoay chìa khoá trên tay vừa đi vào tiểu khu, trong lúc đi còn mấy lần ngoái đầu nhìn lại.
Về đến nhà Lộ Dương gọi báo Trâu Kỳ một tiếng mới đi tắm, sau khi tắm xong ra cơn buồn ngủ vốn đè bẹp mí mắt cũng biến mất. Cậu cầm di động chơi mấy ván rắn săn mồi, thấy vẫn chưa muốn ngủ liền lên QQ, phát hiện Sở Tô và Tần Chiêu đều đang onl, đầu óc cậu thoáng chốc tỉnh táo, cùng lúc gửi tin nhắn cho cả hai người.
Tần Chiêu chưa trả lời, Sở Tô thì rất nhanh đã phản hồi lại, hỏi Lộ Dương sao còn chưa ngủ.
Cậu gõ chữ gõ đến nửa câu rồi xoá, cầm điện thoại lên gọi qua cho Sở Tô.
“Sao vậy?” Sở Tô cho rằng cậu có chuyện gấp.
“Tiểu quai cậu đang làm gì vậy?” Lộ Dương tựa lưng vào đầu giường.
“Gõ chữ.”
“Vất vả nhỉ.” Lộ Dương nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, “Đã hơn một giờ rồi, sao ban ngày cậu không gõ?”
“Sáng ngủ nhiều rồi, giờ ngủ không được.” Lúc Sở Tô nói chuyện bên kia đầu dây vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn phím lách cách, phỏng chừng là vừa nghe cậu nói vừa gõ chữ rồi, “Còn cậu sao chưa ngủ?”
“Tớ vừa về, có chuyện muốn nói với cậu.” Lộ Dương đáp, “Chính là chuyện trước đây tớ kể với cậu, tớ thích Quân Lâm đó.”
Âm thanh gõ phím vẫn không nghỉ, Sở Tô hỏi, “Bị từ chối?”
“Cậu nói mò cái gì thế.” Lộ Dương cười gian nói, “Bọn tớ là lưỡng tình tương duyệt, chúng tớ cùng một chỗ rồiiiii ∼”
“À ∼ ∼ ∼.” Sở Tô không mấy bất ngờ với kết quả này, cứ xem Quân Lâm ngày thường Lộ Dương miêu tả, người như vậy mà thẳng mới là kỳ tích, chỉ là…. Nghĩ tới đây, Sở Tô không khỏi nhớ đến Trâu Kỳ gặp mấy ngày trước, cảm thấy tiếc thay cho anh ta.
“Tớ nói, chuyện thật trùng hợp, Quân Lâm lại chính là ông chủ của tớ, là cái người lần trước cậu gặp ở làng du lịch đó, cậu nói có khéo hay không?!”
Sở Tô: “... .” Đáng tiếc của mình một chút cũng không cần thiết.
“Phải rồi, tiểu quai, tớ hỏi cậu chuyện này.” Lộ Dương nói rõ mục đích của mình, “Sắp tới sinh nhật sư huynh của tớ rồi, cậu thấy tớ nên tặng quà gì cho anh ấy thì tốt?”
“Quà à?” Sở Tô hỏi.
“Ừm, phải tương đối có giá trị kỷ niệm và đặc biệt một chút.”
Sở Tô nghe vậy trầm ngâm nghĩ một lúc, nói: “Cậu hỏi anh ta có ăn thịt dê không, tặng một cái lẩu dê nhúng đi.”
“Thịt dê?” Lộ Dương sửng sốt, “Tớ nói quà, không phải ăn.”
“À ∼ ∼ ∼” Sở Tô lại rơi vào trầm ngâm, “Vậy thì tặng một con dê đi.”
“...” Lộ Dương toát mồ hôi hột, “Bảo bối, chúng ta có thể nghiêm túc một chút không?”
Sở Tô hết sức nghiêm túc đáp, “Vừa độc lại có thể chế biến thành đủ các món.”
Lộ Dương: “….”
Cả hai trò chuyện thêm một hồi, Lộ Dương sợ làm chậm thời gian gõ chữ của Sở Tô liền cúp máy. Sau khi tắt điện thoại phát hiện Tần Chiêu cũng đã trả lời tin nhắn, giải thích vừa nãy đang trong game, hỏi cậu sao vẫn còn thức.
Nhất Lộ Du Dương
Sao trễ thế này vẫn còn chơi game?
Tần Chiêu Chiêu
Xoát một cái ngọc bội, thế nào chưa ngủ?
Nhất Lộ Du Dương
Cùng Sách Mã Trường Ca?
Tần Chiêu Chiêu
Ừm.
Lộ Dương thấy bản thân đoán không sai, đối với việc Sách Mã Trường Ca kia dám rủ rê Tần Chiêu chơi đêm âm thầm ghi sổ.
Nhất Lộ Du Dương
Ngày mai cậu rảnh không? Tớ qua chỗ cậu.
Tần Chiêu Chiêu
Rảnh, tớ ở phòng nhạc, qua thì gọi tớ.
Nhất Lộ Du Dương
Ok, cậu nhanh đi ngủ đi.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lộ Dương lái xe Trâu Kỳ đi, dọc đường thuận tiện mua một phần ăn sáng cho Tần Chiêu và một túi đồ ăn vặt cho đám nhóc ở phòng âm nhạc.
Phòng nhạc Tần Chiêu ở là một trường đào tạo âm nhạc bạn cậu ta mở, thu nhận những đứa trẻ từ năm tuổi trở lên, thỉnh thoảng Tần Chiêu cũng sẽ tới hỗ trợ dạy dương cầm cho lũ nhỏ. Lộ Dương cũng có một hai lần đến đây chơi, nên mấy cô gái trên sân khấu trông thấy cậu liền nhanh chóng để cậu vào.
Lộ Dương lên lầu đến phòng nhạc Tần Chiêu dạy, vừa tới hành lang đã nghe được tiếng đàn dương cầm trầm bổng, cậu không tự chủ được thả nhẹ cước bộ, chậm rãi đi tới cửa phòng, thấy Tần Chiêu ngồi ở trước dương cầm mười ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên phím đàn.
Vị trí chiếc đàn được đặt rất gần cửa sổ, ánh nắng từ phía ngoài chiếu vào rãi rác trên sàn, hắt lên sườn mặt ôn nhu tinh tế của Tần Chiêu có chút không thật, đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng đánh vỡ hình ảnh này.
Tần Chiêu kết thúc một bản nhạc, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, sau khi trông thấy Lộ Dương thì môi khẽ mỉm cười.
Lộ Dương cũng kiềm không được mỉm cười, đi vào.
*
Cuộc sống sau khi hai người quen biết nhau cơ hồ không có gì thay đổi, từ ngày xác định quan hệ Trâu Kỳ bắt đầu mỗi ngày cùng Lộ Dương đi làm, có đôi khi chạm mặt Khương Duyệt, Lộ Dương từ lúc mới đầu không quen cũng biến thành quen thuộc. Liễu Sa ở văn phòng cũng đánh hơi được chuyện hai người bọn họ, dù sao cùng vào cùng ra quá mức thường xuyên như vậy, nói không nghi ngờ là việc không thể nào. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Liễu Sa, Trương Vấn Dự khuyên cô coi như cái gì cũng không biết mới là thiên đạo, Liễu Sa có thể làm thư ký của Trâu Kỳ lâu như vậy, chút tâm tư đó vẫn hiểu nên không tiếp tục tìm hiểu nữa.
Sau khi cùng một chỗ cả hai ngoại trừ cùng đi làm và chơi game ra thì chính là hẹn hò, nhắc đến hẹn hò Lộ Dương lại thấy buồn cười, nhìn boss đại nhân ngày thường mạnh mẽ vang dội xếp hàng trong dòng người mua vé xem phim, bỏ tiền chơi đồ con nít đúng là vi diệu tới cực điểm.
Quan hệ giữa Lộ Dương và Trâu Kỳ trở nên thân mật kéo theo quan hệ của Thất Sát và Anh Hùng Liên Manh cũng ngày càng gắn bó, cơ hội cùng hạ bản xoát mê cung bí cảnh ngày một nhiều, rất nhiều người chơi vì có thể chơi chung với Thất Sát mà cố ý gia nhập Anh Hùng Liên Manh, chẳng mấy chốc bang phái lại phát triển càng lớn.
Từ khi thành viên bang phái mở rộng, nhiệm vụ bang phái có nhiều người làm, cống hiến và kinh nghiệm nhanh chóng tăng vọt cấp bậc cũng từ đó tăng lên, chỉ một thời gian ngắn Anh Hùng Liên Manh từng bước trở thành bang phái đứng đầu Đế Thích. Về sau Triệu Bằng thấy con số người gia nhập tăng đột ngột sợ đông quản lý bất tiện liền dứt khoát ngưng nhận người, dù sao bọn họ cũng không quan trọng đẳng cấp cao thấp, chỉ cần mọi người chơi vui vẻ là được.