Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao

Chương 67




“Anh đó, một tên đàn ông thẳng như thép còn đi trêu chọc lão tử?!!” Lộ Dương túm lấy quần áo Trâu Kỳ, đem anh đè lên ván cửa, cả giận nói. Mấy ngày nay vội vàng cùng Trâu Kỳ chạy khắp nơi, cậu suýt chút nữa quên bẵng chuyện Khương Duyệt và Trâu Kỳ, hôm nay chạm mặt Khương Duyệt mới chợt nhớ tới, trong lòng không khỏi tức giận.

Trâu Kỳ tùy ý để Lộ Dương đè ép mình, đối diện ánh mắt rực lửa giận của người nào đó, mày không khỏi nhíu lại, “Em lại nói bậy bạ gì nữa vậy?” Ngay cả có là thẳng như thép thật cũng không thể nhịn được nữa.

“Em nói anh nghe không hiểu à?” Lộ Dương thấy anh vờ như không hiểu, lửa giận lại càng vượng, “Em nói, nếu anh đã là thẳng tại sao còn nói những lời kia với em?”

“Thẳng?”

“Đúng! Thẳng như thép!”

Nếu như muốn hỏi hiện tại Trâu Kỳ ghét nhất từ gì, thì không hề nghi ngờ chính là ‘thép’! Anh không tài nào hiểu được sao Lộ Dương cứ ví anh như thép, lại càng không biết tại sao cậu đột nhiên tức giận, rõ ràng tối hôm qua vẫn còn rất tốt mà.

“Không có gì ngụy biện sao?” Lộ Dương xem sự trầm mặc của anh là ngầm thừa nhận.

“Chẳng qua là anh cảm thấy với em thì không nên dùng lời nói để trả lời.” Trâu Kỳ từ tốn đáp.

“Là sao?”

Ngay khi Lộ Dương còn đang tự hỏi, Trâu Kỳ đột nhiên ra tay, túm lấy tay cậu đè lên trên ngực anh, ngay cả cúc áo sơ mi vì vậy mà đứt mất một cái cũng không hề để ý, thừa dịp Lộ Dương còn ngây ngốc chế trụ tay cậu, khom lưng vác người lên vai.

Lộ Dương bị động tác bất thình lình của anh làm cho choáng váng, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được nhưng cũng đã muộn, bị Trâu Kỳ ghìm ở sau lưng khiêng trên vai, cậu cố sức giãy giụa sau đó liền bị anh ném xuống ghế sô pha.

Lực đàn hồi cái ghế này cực tốt, nên khi bị quăng xuống cũng không làm Lộ Dương đau đớn gì, cậu vừa bật người ngồi dậy, ngẩng đầu liền thấy Trâu Kỳ đang tháo nút trên ống tay áo anh, vội bật thốt: “Anh muốn làm gì? Đừng ép em động chân động tay nha!!”

“Muốn làm gì?” Trâu Kỳ lặp lại, một chân quỳ trên sô pha, lấn người tới, một tay chống xuống chỗ tựa lưng cạnh mặt Lộ Dương, nhẹ nhàng nói, “Không phải em luôn nói anh thẳng sao, bây giờ anh cho em biết cái gì gọi là cong.”

Trong lúc nói một cánh tay còn lại bắt đầu mở nút áo, doạ Lộ Dương cả kinh chỉ biết cứng đờ ngồi thẳng tắp, mắt thấy nút áo tiếp theo sắp bị cởi, lộ ra hơn nửa khuôn ngực rắn chắc, cậu cuống quýt lấy tay ngăn anh lại, “Vị đại hiệp này đừng manh động chúng ta có chuyện gì từ từ nói!”

Trâu Kỳ liếc nhìn bàn tay đang ngăn cản anh, động tác dừng lại. Anh vốn cũng không có ý định cưỡng ép thật, chỉ muốn dọa con dê nhị hoá chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này một tí mà thôi, “Nói đi.”

Lộ Dương nhân lúc người nào đó dừng tay vội trở mình từ bên kia lách người ra, cách Trâu Kỳ khoảng 1m mới dám lên tiếng, “Anh không thẳng vậy chuyện giữa anh và Khương quản lý là thế nào? Không phải trước đây hai người là quan hệ kia với nhau sao? Chia tay rồi à?!”

“...” Trâu Kỳ nghe xong lời cậu nói mà mặt đen như đít nồi, “Em lặp lại xem.”

Lộ Dương nhìn sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, bất giác rụt cổ lại, nhưng vẫn mạnh miệng, “Bị em nói trúng rồi chứ gì? Anh thay đổi xoành xoạch như vậy, thật làm cho người ta phải nghi ngờ.”

Hiện tại Trâu Kỳ cực kỳ hối hận khi buông tha con dê này, đối phó với loại lợn chết không sợ nước sôi như Lộ Dương, anh không nên cho cậu thời gian hoà hoãn mà phải trực tiếp đem người làm trước rồi nói mới đúng.

“Em nói anh và Khương Duyệt?” Trâu Kỳ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Lộ Dương, “Ai nói chuyện này với em?”

“Không ai nói với em hết, người sáng suốt đều thấy được.” Lộ Dương hùng hồn phản bác, “Trước đây, mỗi lần nghỉ trưa anh đều gọi giúp quản lý Khương một phần. Bình thường quản lý Khương cũng mua đồ ăn cho Quả Quả, lần trước nữa em còn thấy hai người hẹn gặp nhau, anh tặng hoa cho Khương quản lý, còn nữa em rất nhiều lần bắt gặp cả hai cùng nhau ra về…”

Càng nói âm thanh Lộ Dương càng nhỏ, thốt xong lời cuối cùng tim cậu cũng lạnh lẽo, khó khăn lắm mới thích một người, đối phương lại còn thẳng, thật vất vả bẻ thẳng thành cong lại phát hiện trước khi cùng mình đối phương từng có quan hệ mập mờ với cấp trên mình. Nghĩ tới đây lòng như tro nguội, nhìn cũng không muốn nhìn Trâu Kỳ nữa.

Nghe xong lời cậu kể, Trâu Kỳ hồi tưởng lại chuyện mình tặng hoa cho Khương Duyệt. Kỳ thật mọi việc không phải như Lộ Dương nghĩ, hôm đó là sinh nhật mẹ Trâu, nên anh mới đi mua hoa và quà cùng Khương Duyệt tặng mẹ, mà bản thân là một thằng đàn ông trưởng thành đương nhiên anh không thể nào ôm bó hoa nghênh ngang trên đường được, đành đưa cho Khương Duyệt cầm giúp, nào ngờ lại bị Lộ Dương trông thấy còn gây ra hiểu lầm lớn nhường này. Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lộ Dương thì biết chắc tên nhóc nhị hoá này lại chui rút vào góc nào đó não bổ mấy chuyện không tươi sáng gì, Trâu Kỳ không khỏi thở dài trong lòng.

“Rốt cuộc đầu em suy nghĩ cái gì vậy?” Trâu Kỳ đứng lên, đến trước mặt Lộ Dương, “Có thể tín nhiệm anh một chút không?”

“Em chỗ nào không tín nhiệm?” Lộ Dương bày tỏ không phục, “Bây giờ em rất tức giận, anh đừng nói chuyện với em, em sợ em không khống chế được ra tay đánh anh, đến lúc đó anh…”

“Khương Duyệt là dì út của anh.” Trâu Kỳ đánh gãy lời cậu, “Ruột.”

“….cũng đừng có sao cá mực em…” Lộ Dương sững sờ nói hết câu, “Anh mới nói cái gì? Sao em nghe không hiểu?”

“Anh nói, Khương Duyệt là em gái của mẹ anh, cũng chính là dì út sau này của em.” Trâu Kỳ lập lại lần nữa, “Nói vậy em đã rõ chưa?”

“...” Lộ Dương lắc đầu, cậu không chỉ không rõ mà càng thêm u mê, bối rối nói: “Anh nói giỡn phải không? Quản lý Khương còn trẻ như vậy mà!!”

“Là cùng cha khác mẹ, dì ấy là con gái của mẹ kế mẹ anh, chỉ lớn hơn anh năm tuổi.” Trâu Kỳ kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, “Có vấn để gì em một lần hỏi hết đi, tránh em lại nghĩ ngợi lung tung, em vốn đã chẳng thông minh mấy rồi.”

“Này, ai không thông minh? Mẹ em bảo em là đứa trẻ thông minh nhất xóm đó nhé!!!” Lộ Dương vừa nghe anh câu trước an ủi câu sau xiên xỏ liền xù lông: “Do anh không chịu giải thích rõ ràng, người ta làm sao biết được dì út lại trẻ như vậy.”

“Não em là hắc động sao?”

“Não anh mới hắc động ấy.” Lộ Dương phản bác lại, nói ra mọi chuyện cảm thấy trong lòng thật vui vẻ, nhưng vẫn không quá tin vào sự thật bất ngờ này, hỏi lại: “Đó là dì út anh à? Là dì út của anh thật sao? Anh không gạt em đó chứ?”

“Anh có thể bảo dì ấy qua đây xác thực cho em.” Trâu Kỳ nói liền làm bộ như muốn lấy di động ra gọi điện.

Lộ Dương vội vàng ngăn cản anh, “Đừng mà, gọi rồi em sẽ bị cười nhạo a, quan hệ của hai người vụt cái nhảy xa như vậy, hại em xoắn xuýt thật lâu.”

“A?”

“Trước đây em vẫn tưởng hai người là loại quan hệ kia, gần đây bận rộn mà quên mất việc này, sáng nay thấy quản lý Khương mới sực nhớ ra.” Lộ Dương sờ sờ mũi, cũng tự biết xấu hổ.

“Vậy bây giờ em tin anh cong chưa?” Trâu Kỳ hiếm thấy trêu chọc nói.

“Cong!” Lộ Dương đáp, “Nghe nói xong thì biết không ai cong hơn anh được!! Anh không phải thép! Anh căn bản chính là thép vòng a!”

“Câm miệng!” Sắc mặt Trâu Kỳ lại đen thui, hôm nay anh không muốn nghe thêm bất kì từ thép nào nữa, “Quấy rối ông chủ trong giờ làm việc, về viết kiểm điểm 1500 từ, nửa tiếng sau nộp.”

“Anh đặc biệt đùa em hả?!!” Lộ Dương vừa nghe nói đến viết kiểm điểm, cả người liền bùng nổ.

“Nói năng thô tục, thêm 500.”

“Anh…” Lộ Dương chạm phải gợn sóng trong đáy mắt Trâu Kỳ liền khựng lại, cắn răng nói: “Không phải nói 1500 từ sao, viết thì viết!”

Trâu Kỳ cười nhếch môi, “Còn 29 phút.”

Lộ Dương từ trên ghế bật dậy chạy ra ngoài, Trâu Kỳ cũng đứng lên đến phòng nghỉ định thay cái áo sơ mi khác. Anh mới đi được mấy bước liền nghe Lộ Dương gọi anh, vừa quay đầu lại đã bị Lộ Dương ôm chầm lấy, sau đó thấp giọng nói: “Sư huynh”

Trâu Kỳ có chút sửng sốt, đây xem như là thừa nhận quan hệ của cả hai phải không? Anh vươn tay muốn ôm lấy Lộ Dương, giây tiếp theo cậu lại đẩy anh ra xoay người bỏ đi, trong miệng còn nói, “Thôi, em đi viết kiểm điểm đây.”

... Đúng là con dê thiếu đánh. Trâu Kỳ nhìn cánh cửa bị cậu đóng sầm lại, tự hứa với lòng lần sau không thể lại nhẫn nhịn buông tha cậu nữa.