Ông chú trung niên đánh nhau với Trâu Kỳ cũng chính là ba Lộ nhanh chóng thả tay ra, cười sang sảng vỗ vai anh: “Cậu trai trẻ, đánh đấm không tồi ha. Tốt lắm! tốt lắm!”
Ba Lộ vóc người tầm trung, đứng cạnh Lộ Dương còn thấp hơn vài cen-ti-mét, vậy mà đứng trước mặt Trâu Kỳ thân cao 1m9 ông còn lấy tay chụp bả vai đối phương biểu thị vô cùng hài lòng, nhìn thế nào cũng thật buồn cười.
Trâu Kỳ ban nãy bị Lộ Dương quát một câu “Đó là ba tôi” làm giật mình, sau khi lấy lại tinh thần trong đầu liên tục hện dòng chữ “Đánh nhau với cha vợ tương lai bên đường.”
Lộ Dương thấy Trâu Kỳ mặt không đổi sắc đứng đấy mặc cho ba mình vỗ vai, gấp gáp đi tới kéo tay ba xuống, “Ba, sao ba lại ở đây?”
“Ba đi mua ít đồ cho mẹ con thì thấy con từ trong công trường đằng kia đi ra.” Nói đến đây ba Lộ lắc đầu, có vẻ không hài lòng nhìn Lộ Dương, “Ba đi theo con một phút rồi, cảnh giác quá kém!”
“Hì hì, tại ban nãy con đang suy nghĩ thôi.” Lộ Dương cười hắc hắc, lúc nói chuyện với ba Lộ không tự chủ mang theo giọng điệu làm nũng, tiếp đó giới thiệu hai người lẫn nhau.
“Chào chú Lộ, con là Trâu Kỳ.” Trâu Kỳ chủ động đưa tay với ba Lộ. Giọng nói và thái độ của anh bấy giờ không phải lấy thân phận ông chủ của Lộ Dương chào hỏi ba Lộ, mà là một vãn bối.
Nghe Lộ Dương nói Trâu Kỳ là ông chủ cậu, mắt ba Lộ mang theo tán thưởng, vươn tay bắt tay anh, nói: “Trâu tổng phải không? Tôi luôn nghe Dương Dương nhắc tới ngài, quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Rất tốt!” Nói rồi còn vỗ bộp bộp mấy cái lên cánh tay Trâu Kỳ.
Lộ Dương thấy ba mình lại bệnh cũ tái phát, vội vàng kéo tay ông lại. Lấy sức lực ba ba nhà mình, lỡ vỗ quá mạnh vỗ rớt tay Trâu Kỳ thì làm sao?
Thực tế Lộ Dương chỉ lo bò trắng răng mà thôi, hiện tại Trâu Kỳ chỉ còn suy nghĩ: vị trước mặt đây là ba của Lộ Dương cũng chính là cha vợ tương lai, dù ông vỗ thêm vài cái anh cũng không để bụng.
Trải qua giao thủ vừa rồi, rốt cục anh cũng biết vì sao giá trị vũ lực Lộ Dương lại cao đến vậy, có một vị cha thế này, khó trách.
“Mấy đứa muốn đi đâu?” Ba Lộ hỏi.
“Dạ về khách sạn.” Lộ Dương đáp, bọn họ mới từ công trường ra, giầy và gấu quần ít nhiều đều dính bùn đất, đang định trở về thay đồ.
“Vẫn chưa ăn cơm phải không?” Ba Lộ lại hỏi, “Cũng sắp trưa rồi về nhà ăn cơm đi, làm việc thì làm việc vẫn phải ăn cơm đúng không? Trâu tổng nếu không chê thì ghé nhà tôi ăn bữa cơm thế nào?”
Ban nãy Lộ Dương còn lo nghĩ làm sao xin Trâu Kỳ nghỉ phép về nhà, sẵn tiện ba nhắc tới cậu cũng tiếp lời: “Boss, anh có muốn đến nhà tôi ăn cơm trưa không, mẹ tôi nấu đồ ăn ngon lắm.”
Vô tình trên đường gặp được cha vợ tương lai, còn được cha vợ mời tới nhà dùng cơm, cơ hội tốt thế này Trâu Kỳ sao lại từ chối. Anh gật đầu, nói “Vậy phiền cậu.” rồi quay sang nói với ba Lộ, “Chú Lộ không cần khách khí, con là vãn bối, người gọi con Trâu Kỳ là được.”
Ba Lộ thích nhất kiểu người trẻ tuổi tài cao nhưng không quên lễ giáo như Trâu Kỳ, lập tức cười to mấy tiếng, luôn miệng nói rất tốt. Theo thói quen muốn đưa tay vỗ vai Trâu Kỳ, nhưng bị Lộ Dương nhanh tay ngăn được.
Trên đường về ba Lộ gọi điện cho mẹ Lộ nói con trai và ông chủ của nó sẽ về ăn cơm, bảo bà làm thêm vài món sở trường. Không biết mẹ Lộ nói gì đó, ba Lộ nhất nhất gật đầu nói được, thỉnh thoảng trả lời một câu, nhìn bộ dáng tám phần là đang bị mẹ Lộ dạy dỗ.
Nghe ba Lộ nói chuyện, Trâu Kỳ nghĩ có lẽ mẹ Lộ Dương là một phụ nữ nội trợ bình thường, không nhất định là típ người công việc.
Lần đầu tiên đến nhà, Trâu Kỳ cảm thấy mình nên mang quà tới, nhưng thời gian gấp gáp anh cũng không kịp đi mua. Lộ Dương như tâm ý tương thông, không để ý nói lát nữa ra siêu thị bên cạnh mua chút trái cây là được, quá tốn kém mẹ lại không vui.
Cho nên bọn họ tạt ngang qua siêu thị mua ít trái cây tươi về, Trâu Kỳ vốn định mua thêm mấy hộp thuốc bổ lại bị Lộ Dương đặt trở về, nói cái gì ở địa bàn cậu thì phải nghe lời cậu chi chi đó, kiên quyết ngăn chặn hành động của anh. Trâu Kỳ đành phải thôi, tự nhủ về sau còn nhiều cơ hội.
Nhà Lộ Dương là một ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, theo lời kể của Lộ Dương thì căn nhà này là lúc đám cưới ông ngoại mua cho ba mẹ cậu. Mặc dù sau này phòng ở có cũ kĩ, nhưng bọn họ không nỡ bỏ nên vẫn ở đây.
Tuy là nhà kiểu cũ nhưng tường ngoài vẫn được sơn mới, trong vườn trồng vài cây xoài và lựu, còn có một giàn nho nho nhỏ. Dưới giàn nho bày một chiếc xích đu và một cái bàn đá nhỏ. Lộ Dương nói với Trâu Kỳ vào mùa hè nhà cậu ăn cơm xong thường cùng nhau ra đây uống trà hóng mát. Song, phần lớn thời gian là cậu và ba, mẹ Lộ thì vừa tối trời liền rủ bạn bè đi khiêu vũ.
Ba Lộ móc chìa khoá ra mở cửa, vừa vào cửa liền hô một tiếng, “Bà xã, bọn tôi về rồi này.”
“Mẹ.” Lộ Dương cũng gọi theo, từ trong tủ giày tìm dép lê cho Trâu Kỳ thay.
“Ai ya!” Trong phòng truyền đến tiếng trả lời, thanh âm rất to, “Mau mời khách vào ngồi, Dương Dương rót nước trò chuyện với ông chủ con đi, mẹ đang dở tay tí.”
“Dạ.” Lộ Dương đáp một tiếng, ngoảnh lại liền phát hiện Trâu Kỳ đang khom lưng xắn ống quần, không khỏi buồn cười, “Boss, anh làm gì vậy?”
“Ống quần có chút bẩn.” Trâu Kỳ xắn quần xong đứng thẳng dậy, một thân sơ mi phẳng phiu ống quần lại bị xắn lên cao thoạt nhìn rất khôi hài.
Lộ Dương không nhịn được xoay quanh anh một vòng, cười cười: “Thoạt nhìn tổng tài như đi cấy mạ dưới quê ấy.” Nói rồi cũng bắt chước dáng vẻ anh đem gấu quần dính bùn đất xắn lên một chút.
Sau khi vào phòng khách, Lộ Dương rót cốc nước cho Trâu Kỳ mới về phòng thay quần áo, thay xong ra ngoài đã thấy ba mình và Trâu Kỳ ngồi trên sofa nói chuyện phiếm. Cậu tần ngần một hồi thấy không có chuyện của mình liền mang trái cây vào nhà bếp rửa.
“Hai người nói gì thế?” Lộ Dương cầm dĩa dâu tây đi ra, vừa đi vừa ăn, theo sau là mẹ Lộ trên tay cũng bưng một dĩa dưa hấu.
Trâu Kỳ thấy bà bưng trái cây lên nhanh từ sofa đứng dậy, lễ phép chào: “Chào dì Lộ, con là Trâu Kỳ.”
“Tốt, tốt.” Mẹ Lộ cười nói, đặt trái cây lên bàn trà, “Đừng ngại, tự nhiên ngồi đi.”
Mẹ Lộ ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, tóc ngắn ngang tai, khi cười vô cùng dịu dàng, thoạt nhìn rất hoà ái. Bà nói chuyện đôi câu với Trâu Kỳ lại kéo ba Lộ bên cạnh, “Ông đi giúp tôi rửa rau, Dương Dương tiếp đãi Trâu tổng, đừng cứ lo ăn một mình.”
“Dạ.” Lộ Dương đáp, cầm nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa cho Trâu Kỳ.
Ba Lộ cười ha ha nói Trâu Kỳ cứ coi đây như nhà mình rồi đi vô bếp với mẹ Lộ. Hai người vào trong liền nghe mẹ Lộ nói xì dầu ba Lộ mua không đúng, ướp thịt cần loại khác, ba Lộ không ngừng gật đầu nói lần sau sẽ mua.
“Tình cảm ba mẹ cậu thật tốt.” Trâu Kỳ nói.
“Tất nhiên rồi.” Lộ Dương vô cùng tự hào, “Tôi lớn vậy cũng chưa thấy ba mẹ cãi nhau lần nào, trong nhà đều do mẹ quyết định.”
Trâu Kỳ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi cậu, “Cậu còn có chị à?”
“Ừm, chị ấy lớn hơn tôi ba tuổi, đã kết hôn rồi.” Lộ Dương nói rồi đi tới tủ đựng TV cầm một khung ảnh qua cho anh xem.
Tướng mạo Lộ Dương phần lớn giống mẹ Lộ, ngược lại chị Lộ Dương lại mang nhiều nét giống ba Lộ hơn.
“Có album không?” Trâu Kỳ tự nhiên hỏi.
“Có chứ.”
“Của cậu kìa.” Trâu Kỳ nói thêm.
Lộ Dương kinh ngạc một chút mới kịp phản ứng ý Trâu Kỳ là muốn xem album của mình, gật đầu nói: “Có, nhưng để trong phòng rồi. Anh muốn xem à? Vậy tôi lấy cho anh.”
“Tôi đi với cậu.” Trâu Kỳ nói xong đứng dậy ra hiệu cậu dẫn đường.
Dù sao cùng là đàn ông với nhau cả nên Lộ Dương cũng không để ý anh xem phòng mình. Lúc dẫn anh lên lầu hai, đi ngang qua nhà bếp cậu ló đầu vào nói mẹ Lộ một tiếng rồi lên lầu. Thời điểm bước lên bậc thang, ống quần bị Trâu Kỳ xắn trước đó sẽ nhích lên một chút để lộ mắt cá, Lộ Dương đi đằng sau thấy mà không nhịn cười được.
“Buồn cười lắm sao?” Trâu Kỳ đương nhiên biết bộ dáng hiện tại của bản thân có chút khôi hài, liếc mắt nhìn ý nói cậu thử cười thêm một tiếng nữa xem.
Có lẽ vì đang ở trên địa bàn của mình, cộng thêm có ba mẹ hậu thuẫn khiến gan Lộ Dương mập không ít, cậu nghiêm túc gật đầu, “Thật sự trông rất buồn cười. Boss, anh xắn cao hơn mười lớp nữa đi, ăn cơm xong tôi dẫn anh đi cấy mạ, không chừng còn được lên trang nhất, tiêu đề là tổng tài cấy mạ đẹp trai nhất trong lịch sử, ha ha ha.”, nói rồi lại phá lên cười.
Hai người làm việc chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trâu Kỳ thấy cậu cười sảng khoái thế, trầm mặt hai giây, vươn tay xoa xoa tóc của cậu.
Lộ Dương đang cười cũng vì hành động này của anh mà khựng lại, ngốc ngốc nhìn Trâu Kỳ, thấy anh cứ mãi nhìn mình, theo phản xạ hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Trâu Kỳ như không có chuyện gì xảy ra rút tay về, “Chỉ muốn sờ xem não tàn còn cứu được không thôi.”
“….” Lộ Dương nhìn bóng lưng anh mà nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi thấy ôn nhu trong mắt Trâu Kỳ chắc chắn là mắt mình mù rồi. Cậu bước nhanh đuổi theo, “Này anh trai cấy mạ, có bản lĩnh thì đừng đi!!”
Lộ Dương dẫn Trâu Kỳ vào phòng mình, lục trong ngăn kéo ra cuốn album từ khi cậu học nhà trẻ đến trung học đưa cho anh, rồi cả hai cùng nhau ngồi lật xem.
Trong album, ngoài ảnh chụp Lộ Dương thời đi học cũng có không ít ảnh cậu theo ba Lộ tới đạo quán luyện võ thuật. Lộ Dương vừa lật album vừa kể anh nghe từng kỉ niệm trong ảnh, chẳng hạn như năm cậu bốn tuổi bắt đầu theo các sư huynh trong đạo quán trung bình tấn, lớn thêm chút nữa thì bắt đầu tập chạy bộ, ngoại trừ thời gian đi học phần lớn đều theo ba Lộ lăn lộn ở đạo quán.
Lúc bé mặt Lộ Dương rất phúng phính, nhìn tròn vo, cả người bé xíu mặc cái áo tập võ màu trắng lại càng thêm đáng yêu.
Có hình cậu lăn lộn trên sân võ, có tấm cưỡi trên cổ sư huynh ở đạo quán, được các sư huynh tung lên cao, còn có tấm cậu chụp cùng bạn tại cổng trường. Những bức ảnh này tuy không nhiều nhưng lưu giữ đầy đủ quá trình Lộ Dương trưởng thành.
Trâu Kỳ xem bộ dạng Lộ Dương bì bõm bò trên đất cho đến khi trở thành một thanh niên ưu tú, đáy lòng có chút kích động.
“Mới nhỏ đã đẹp trai ngời ngời vầy, áp lực lắm.” Lộ Dương nhìn hình chính mình, không biết ngượng mà tự sướng.
Trâu Kỳ cười cười cũng không đả kích cậu. Cả hai tiếp tục xem ảnh chụp, lật tới tấm Lộ Dương ngồi bệt dưới đất vén ống quần lên lộ ra đầu gối xanh tím, bên cạnh có một người thiếu niên ngồi xổm xuống thoa thuốc giúp cậu, tay Trâu Kỳ dừng lại, ngón tay theo bản năng đặt vào đầu gối bị thương của Lộ Dương.
“Này là bị thương khi tập luyện, hình như lúc đó tôi bảy tám tuổi thì phải.” Lộ Dương hồi tưởng lại nói. Năm đó tuổi còn nhỏ, cậu vẫn chưa thành thạo kỹ xảo luyện tập để bản thân ít bị thương, trên tay trên đùi đều có vết xanh tím, cũng vì chuyện này mà mẹ Lộ oán trách ba Lộ không ít lần, nhưng vì Lộ Dương thích nên đành chiều cậu.
“Đau không?” Trâu Kỳ chăm chú nhìn cậu.
“Ổn rồi. Sau đó tập quen dần, lớn lên cũng không bị thương lần nào nữa.” Lộ Dương cười nói, chợt nhớ cảnh tượng ba mình so chiêu với Trâu Kỳ hôm nay, không khỏi trầm trồ: “Phải rồi boss, thì ra anh lợi hại như vậy, người bình thường đấu với ba tôi đều không chịu nỗi mấy chiếu đâu.”
“Trước đây có học qua một chút mà thôi.” Trâu Kỳ đáp, kỳ thực anh học Taekwondo và không thủ đạo rất nhiều năm.
“Hôm nào đó chúng ta cũng giãn gân giãn cốt một lần đi.” Lộ Dương hào hứng không thôi, tay chân bắt đầu có chút ngứa ngáy.
“Vô cùng hoan nghênh.”
Một lát sau dưới lầu vọng lên tiếng mẹ Lộ gọi hai người xuống ăn cơm.
“Con xuống liền!” Lộ Dương quay đầu về phía cửa nói to, cất album, cùng Trâu Kỳ đi xuống.
Mẹ Lộ vì bọn họ chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, rau trộn các thứ gộp lại cũng chừng mười ba món, đĩa lớn đĩa nhỏ bày đầy bàn. Hai người Lộ Dương bước vào đã ngửi được mùi đồ ăn thơm lừng.
“Tôm rang muối tiêu, sườn xào chua ngọt, thịt băm kho tương.” Lộ Dương nhẩm nhẩm một chuỗi tên món ăn, thấy toàn món mình thích không kiềm được ôm mẹ Lộ thắm thiết, “Mẹ, mẹ đúng là quá toẹt vời!!”
Mẹ Lộ mỉm cười làm bộ đánh cậu một cái, nói: “Đều làm theo con nói, hài lòng chưa?”
“Rất, rất hài lòng ạ! Đại mỹ nhân, mẹ là bà mẹ số một thế giới.” Miệng Lộ Dương như ăn đường, chân chó nói: “Mắt ba con đúng là tinh thật!”
“Đời này chuyện ba kiêu ngạo nhất chính là cưới mẹ con đấy!” Ba Lộ sảng khoái cười to.
“Đương nhiên.” Mẹ Lộ ngạo kiều đáp, kế đến nói với Trâu Kỳ đứng đối diện, “Ngồi đây ngồi đây, Trâu tổng nhanh ngồi xuống, mùi vị mấy món này tôi đều dựa theo Dương Dương nói làm cho cậu đấy, cậu nếm thử xem có vừa miệng không.”
“Dạ được, cảm ơn dì. Ngài và chú là trưởng bối, gọi con Trâu Kỳ là được rồi.” Trâu Kỳ nói, đợi bà và ba Lộ ngồi rồi mới ngồi xuống. Lộ Dương thì tự động cầm giá múc canh cho mọi người, mùi thơm từ canh gà khi cậu khuấy khuếch tán trong không khí kích thích vị giác của từng người.
“Vậy dì không khách sáo nữa.” Tính cách mẹ Lộ khá thẳng thắn, hơn nữa nhà bà cũng không nhiều quy củ như vậy, nghe anh nói thế liền trực tiếp xưng tên.
Một khi ăn cơm với trưởng bối đương nhiên không thể thiếu đề tài liên quan tới “thành gia lập nghiệp”. Ở phương diện ‘lập nghiệp’, mỗi lần Lộ Dương gọi điện về nhà đều đề cập một ít với ba mẹ, Trâu Kỳ thành công ra sao mọi người đều biết nên không hỏi nhiều, cuối cùng chỉ còn lại ‘thành gia‘.
Thời điểm nghe Trâu Kỳ nói vẫn còn độc thân, mẹ Lộ có vẻ hơi mất bình tĩnh bởi một người trẻ tuổi tốt như vậy sao có thể độc thân.
Lại hỏi tiếp mới biết Trâu Kỳ từ đó đến nay vẫn cô độc một mình!! Điều này khiến mẹ Lộ càng thêm kinh hãi.
“Trước đây duyên phận chưa tới ạ.” Trâu Kỳ giải thích, còn câu hiện tại đã đến thì không nói ra.
“Kỳ thực duyên phận a, nhắc đến là một loại bí ẩn, có lẽ gặp được chính là một loại duyên phận.” Mẹ Lộ biểu tình của người từng trải truyền dạy kinh nghiệm cho hai tên đàn ông độc thân Trâu Kỳ và Lộ Dương, “Hồi dì gặp chú Lộ con dì chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho một người như vậy, lớn lên không đẹp trai còn lùn, nào ngờ cuối cùng vẫn nằm trong tay ổng, đây gọi là duyên phận.”
“Là tôi nằm trong tay bà chứ, trong nhà đều giao bà định đoạt còn gì.” Ba Lộ sửa lời bà, “Còn nữa tôi không lùn, 1m73 rồi mẹ nó à.”
“Nói như 1m73 cao lắm.” Mẹ Lộ ghét bỏ nhìn chồng mình.
Lộ Dương không nhịn cười được, trong mắt Trâu Kỳ cũng loang loáng ý cười.
Mẹ Lộ đấu võ mồm vài câu với ba Lộ xong mới tiếp tục nói với hai người trẻ tuổi, “Cho nên nói duyên phận nói đến là đến, ngày nào đó bất ngờ gặp được các thanh niên đừng có hoảng loạn, phải mạnh mẽ lên!! Dì và chú Lộ làm hậu phương vững mạnh cho tụi con!”
“Hậu phương vững mạnh!” Ba Lộ gật đầu.
Lộ Dương và Trâu Kỳ gật gù nghe chỉ dạy.
Mẹ nói đúng, không được hoảng loạn, mạnh mẽ lên nào! Lộ Dương hạ quyết tâm, đợi công tác kết thúc sẽ về tóm lấy sư huynh nhà mình.
Mẹ vợ nói đúng, không được hoảng loạn, phải mạnh mẽ! Trâu Kỳ thầm nghĩ, chờ trở về thì ăn con dê này.
Lúc này mẹ Lộ hoàn toàn không hay biết lời nói của mình thúc đẩy quyết tâm trong lòng hai người trước mắt lớn nhường nào, đợi bà kịp phản ứng chắc chắn nát tâm!!!!!
Dùng cơm xong lại trò chuyện một hồi, ba Lộ nghe nói ba Trâu Kỳ là quân nhân tự nhiên tâm huyết dâng trào muốn kéo anh ra sân so hai chiêu, nhưng bị mẹ Lộ ngăn cản. Mặc dù Trâu Kỳ là vãn bối, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là ông chủ con trai mình, nhỡ ông quá tay làm bị thương người ta, con trai mình mất việc thì tính sao đây?!
Trâu Kỳ nhìn thấu ba Lộ chưa thỏa mãn, liền chủ động hứa về sau có cơ hội sẽ so hai chiêu với ông. Thấy ba Lộ có vẻ không tin anh còn đặc biệt đảm bảo nhất định sau này có cơ hội, ba Lộ mới yên lòng.
Đương nhiên là có cơ hội, chờ chú biết con muốn dụ dỗ con trai chú, chỉ sợ chú hận không thể đánh con đến chết đấy chứ. Trâu Kỳ im lặng thắp cây nến cho chính mình.
Nghỉ ngơi một lát, Trâu Kỳ liền xin phép ra về, còn có lòng cho phép Lộ Dương thăm nhà một ngày, hôm sau sẽ đến đón cậu về. Hành động quan tâm cấp dưới như vậy quả nhiên tăng thêm vài phần hảo cảm trong lòng ba mẹ Lộ.