Sáng sớm hôm sau Lộ Dương như hẹn đứng ở cổng tiểu khu chờ Trâu Kỳ, ước chừng tám giờ xe đối phương đỗ trước mặt cậu.
“Lên xe.” Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Trâu Kỳ.
“Vâng.” Theo phản xạ Lộ Dương mở cửa chỗ ngồi phía sau xe, thời điểm ngón tay chạm vào chốt cửa thì ngừng lại, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Trâu Kỳ lia qua lia lại trên người mình.
Ngồi ở phía sau cảm giác như đem ông chủ biến thành tài xế riêng thì phải. Nghĩ vậy mồ hôi Lộ Dương ứa ra, lên tiếng hỏi, “Chỉ hai người chúng ta thôi ạ?”
“Ừ.” Trâu Kỳ không mặn không nhạt trả lời.
Vì vậy Lộ Dương quyết đoán kéo cửa ngồi vào vị trí phó lái, Trâu Kỳ mới hài lòng thu hồi tầm mắt, khởi động xe chạy đi.
Lần đầu tiên đơn độc cùng ông chủ, hơn nữa còn là trong không gian xe nhỏ hẹp, Lộ Dương có hơi mất tự nhiên. Dựa theo kinh nghiệm xương máu những lần Trâu Kỳ trêu chọc trước đó, cậu chung quy luôn có cảm giác giây kế tiếp đối phương sẽ phun ra câu nào đó nghẹn chết người không đền mạng.
“Trâu tổng, trợ lý Trương không đi cùng sao?” Trong xe thật yên tĩnh, Lộ Dương đắn đo một lúc mới dám hỏi. Thông thường mỗi lần Trâu Kỳ ra ngoài xã giao, thị sát thị trường hoặc tiến độ công trình các loại đều mang Trương Vấn Dự theo. Liễu Sa và Trương Vấn Dự đều là trợ thủ đắc lực của anh, chỉ khác ở chổ một người chủ nội một người chủ ngoại mà thôi.
“Cậu ta có việc khác.” Trâu Kỳ cũng không nói thật, vốn dĩ hôm nay không có kế hoạch đi thăm công trình thi công nhưng vì Lộ Dương anh mới có quyết định lâm thời này.
Lộ Dương gật đầu, không nói gì thêm, hai người lại rơi vào trầm mặc. Qua mấy phút, Trâu Kỳ đột nhiên hỏi, “Công việc đã quen chưa?”
“Mọi thứ rất tốt, đồng nghiệp bộ Kế hoạch còn có chị Liễu Sa đều dạy tôi rất nhiều thứ.” Lộ Dương ngoan ngoãn đáp, bỏ qua việc phải đối mặt Trâu Kỳ kiệm chữ như vàng mỗi ngày mà nói mọi phương diện ở phòng thư ký kỳ thực không tệ.
“Vậy thì tốt.” Trâu Kỳ dừng một chút, “Từ hôm nay cậu bắt đầu đi theo Trương Vấn Dự chuẩn bị dự án khai thác thành lập công ty mới sắp tới, có cái gì không hiểu thì hỏi, nhớ chuẩn bị thật tốt.”
“!” Lộ Dương kinh hãi, không dám tin nhìn Trâu Kỳ.
“Có ý kiến?”
“Không, không có!” Lộ Dương vội vàng đáp, sao có thể có ý kiến chứ! Cậu vốn đinh ninh mấy tháng làm thực tập sinh này chỉ có thể làm chút chuyện vụn vặt đơn giản, không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với nghiệp vụ công ty. Trương Vấn Dự là trợ lý của Trâu Kỳ, cùng Liễu Sa chủ quản các hạng mục hồ sơ cơ mật khác nhau của công ty, rất nhiều việc đều giao cho anh ta lên kế hoạch hoặc hệ thống lại rồi báo cáo cho Trâu Kỳ, cậu có cơ hội theo người này học tập, không khác nào trúng số độc đắc!
Trâu Kỳ dùng dư quang khoé mắt nhìn vẻ mặt sáng lạng của Lộ Dương thì biết cậu vô cùng vui vẻ với sự sắp xếp này, tự thấy bản thân quyết định không sai, khoé miệng Trâu Kỳ không kiềm được khẽ cong.
Xe dừng lại tại nhà hàng điểm tâm “La Ký”, Lộ Dương bước xuống xe theo sau.
“Cậu ăn gì?” Trâu Kỳ giở thực đơn hỏi cậu, vừa cùng phục vụ chọn món.
Lộ Dương cầm một cuốn thực đơn khác, không dám nói đã ăn sáng cùng Sở Tô rồi, ngẫm nghĩ ông chủ sáng sớm vất vả đến đón cậu, bồi ông chủ ăn bữa sáng cũng là điều nên làm, vì vậy nói, “Tôi không kén ăn, ngài chọn là được.”
Ngón tay Trâu Kỳ khẽ dừng lại, sau đó gọi nhiều thêm mấy phần điểm tâm.
Điểm tâm “La Ký” là một trong các hệ thống nhà hàng điểm tâm nổi tiếng ở C thị, hương vị thức ăn nơi đây thuộc hàng số một số hai, mặc dù đã ăn một chút trước đó Lộ Dương vẫn không nhịn được ăn thêm vài miếng bánh ngọt.
Có lẽ là mùi vị điểm tâm quá tốt, cũng có lẽ do không gian trong tiệm kết hợp với hương trà thoang thoảng khiến bầu không khí giữa hai người không còn sượng sùng như trước. Tuy không xem là trò chuyện vui vẻ nhưng chí ít không lúng túng, Lộ Dương cũng bớt đi vài phần kiêng dè với Trâu Kỳ.
Sau khi ăn sáng xong, cả hai khởi hành đến công trình. Công ty mới thành lập ở khu Đông Giang, vừa quy hoạch được khu phố thương mại, toàn bộ đều trong quá trình xây mới. Công trường này đã được công ty khởi công xây dựng từ năm ngoái, sắp tới sẽ hoàn thành bộ phận chính của cao ốc.
Hai người trang bị kĩ đồ bảo hộ công nhân công trường đưa tới, liền tiến vào khu vực thi công. Lộ Dương nhìn Trâu Kỳ một thân quần tây áo sơ mi phẳng phiu, khắp người luôn toả ra hơi thở cao lãnh bây giờ bị một cái nón bảo hộ vàng choé áp tới không còn mảnh giáp, nhịn không được phụt cười.
Trâu Kỳ quét mắt nhìn cậu, “Buồn cười lắm à?”
“Đâu có.” Lộ Dương lắc đầu nguầy nguậy, “Boss đại nhân anh tuấn tiêu sái, một thân chính khí, làm sao có thể bị cái mũ nhỏ bé làm biến chất được, tuyệt đối không buồn cười.”
“Ha.” Trâu Kỳ chỉ nhếch miệng cười, không nói gì, theo người phụ trách công trường vào trong, Lộ Dương thấy anh không giống như mất hứng, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Nhóm người đứng trước toà cao ốc, Trâu Kỳ cầm bản vẽ kiến trúc trong tay, nghe phụ trách bên thi công báo cáo tiến độ thi công công trình mấy ngày vừa qua.
“Hiện tại công trình đã tiến vào giai đoạn kết thúc, nếu không gì ngoài ý muốn giữa tháng sau là có thể khánh thành.” Phụ trách bên thi công nói.
“Tốt.” Trâu Kỳ gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, hỏi một người bên cạnh, “Trần phó đâu?”
Trần phó là người phụ trách liên hệ công ty kiến trúc và phía thi công. Người nọ trả lời, “Bên nhà cung ứng vật liệu có việc cần trao đổi nên Trần phó đi giải quyết rồi ạ, có cần gọi ông ấy về không?”
“Không cần.” Trâu Kỳ giao bản vẽ cho cậu, tỏ ý Lộ Dương theo anh vào trong nhìn một chút, Lộ Dương ngoan ngoãn theo sau.
Tổng thể phố thương mại không tính là lớn, nhưng bao quanh đều là đất đai mới khai phá, đồng thời phần lớn đều được xây mới. Trong hai năm qua chính phủ đều đặt trọng điểm tại khu vực Đông Giang này, chờ tất cả hoàn thành, bên này nhất định vô cùng phồn hoa đông đúc, có thể giành được miếng đất ở đây còn xây một toà bách hóa, chắc hẳn Trâu Kỳ hao phí không ít khí lực.
Trước đây Lộ Dương từng nghe nhóm Tiểu Trầm nói, vì nắm được miếng đất này trên dưới công ty đều bận tối mắt tối mũi một đoạn thời gian dài, nhất là Trâu Kỳ và bộ Nghiệp vụ bên đó có tăng ca cũng là chuyện bình thường, phương diện kinh phí càng tốn hao không nhỏ, cũng may là giành được. Hiện tại cao ốc cũng đã sắp hoàn thành, đợi sau khi khu vực này trở nên sầm uất, khổ cực mọi người bỏ ra đều sẽ được đền đáp.
Cao ốc mới xây tổng cộng có bảy tầng, kết cấu bên trong không khác biệt mấy so với các toà nhà hiện tại, điều khác biệt duy nhất chính là tầng thứ bảy được dự tính giữ lại làm thành nhà hàng, hơn nữa không phải cho người ngoài thuê, mà là do cá nhân Trâu Kỳ bỏ vốn làm.
Hai người Lộ Dương và Trâu Kỳ theo người phụ trách thi công vào xem xét mỗi một tầng, người nọ tỉ mỉ nói về việc xây dựng cao ốc, còn có vấn đề khánh thành sau khi hoàn tất.
Những trung tâm mua sắm Lộ Dương đi dạo trước đây đều là thành phẩm, bên ngoài to lớn bên trong tráng lệ. Đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Dương quan sát một toà nhà trong giai đoạn xây dựng thế này, trên mặt đất vẫn còn từng mảng xi măng thô, trên tường và bệ cửa sổ đều có thật nhiều bụi xi măng, phía ngoài còn phủ một tấm bạt chưa tháo xuống. Cậu đứng giữa đại sảnh, cầm trong tay bản vẽ xây dựng, còn có tập ảnh chụp bên thi công chụp lại, nhìn hình dạng toà nhà trong bản vẽ, lại tưởng tượng vẻ hào nhoáng sau này của nó, không kiềm được có chút chờ mong.
Vì còn phải đi xem xây dựng phía sau cao ốc và thảo luận một chút hậu kỳ công trình nữa nên bọn họ không lên tới tầng cao nhất, đến tầng thứ tư liền xuống lầu.
“Cảm thấy thế nào?” Lúc lên xe Trâu Kỳ bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Không tệ, cảm giác như nhìn thấy đứa con của mình trưởng thành.” Lộ Dương vừa cười vừa nói. Đúng là loại cảm giác này, bắt đầu là một bản vẽ, một mảnh đất trống hoang vu, đến khi đặt móng, xếp lên từng viên gạch mái ngói, để đến giờ có một toà cao ốc sắp hoàn thành. Mặc dù chỉ vỏn vẹn bảy tầng, nhưng vì có diện tích không nhỏ, nên nhìn tổng thể vẫn thấy hết sức đồ sộ.
Trâu Kỳ khẽ mỉm cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, “Trở về viết báo cáo tiến độ công trình cho tôi, bao gồm cái nhìn và kiến nghị của cậu đối với nó, trước khi tan việc giao cho tôi.”
NANI? Lộ Dương chớp mắt mấy cái, quay sang nhìn anh, “…”
“Có vấn đề gì à?” Trâu Kỳ nhìn cậu, trong mắt không tí gợn sóng.
“Tất nhiên.” Lộ Dương cố gượng cười, “Không vấn đề gì, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt.” Trâu Kỳ hài lòng gật đầu, khởi động xe rời đi.
Thực tế thì trong lòng Lộ Dương là thế này, “Tôi XXX!! Hôm nay là lần đầu tiên tới công trường, cái gì cũng nghe không hiểu anh lại kêu tôi trở về viết báo cáo, ý kiến đề xuất gì gì đó! Lạy anh, tôi không phải kiến trúc công trình chuyên nghiệp! Quả nhiên mình bị hoang tưởng mới cho rằng ông chủ là người tốt!”
Lộ Dương trong lòng lệ tuôn, đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, im lặng theo boss đại nhân đến điểm kế tiếp. Trong vòng một buổi sáng Lộ Dương và Trâu Kỳ đã vòng vo mấy nơi, còn gặp một công ty hợp tác làm ăn. Lộ Dương vốn tưởng Trâu Kỳ chỉ là tâm huyết dâng trào mang mình đi công trường tản bộ một chút mới không mang Trương Vấn Dự, không nghĩ anh lại đi xã giao, may mắn hồi ở trường bản thân từng đảm nhiệm thư ký các loại hội nghị, tạm thời đảm đương chức trợ lý cũng không gây ra sai lầm quá lớn.
Gần trưa, Trâu Kỳ nhận được điện thoại của Trâu Trữ, đối phương vừa vặn ở công ty phụ cận, hai người nói chưa tới hai câu đã ngắt máy, Trâu Kỳ lái xe đi về hướng một công ty gần đó.
Đến nhà hàng “Lai Nhân Trang Viên” gần công ty nọ, ghép nối với đối thoại của boss và anh trai, Lộ Dương đoán họ hẹn nhau cùng ăn trưa, lo ngại bản thân là người ngoài không muốn làm phiền liền nói, “Vậy, Trâu tổng tôi về trước đây, ngài thong thả.”
Nào ngờ Trâu Kỳ lại nói, “Không sao, cùng vào đi.”
“Không được, tôi không quấy rầy ngài…”
“Xuống xe.” Trâu Kỳ đánh gãy lời cậu, đỗ xe tắt máy, xuống xe trước.
Lộ Dương thấy anh đứng ở bên cạnh cửa xe, bộ dáng giống như đang đợi mình, bất đắc dĩ phải xuống theo cùng nhau vào nhà hàng.
Cùng ông chủ đi ăn với người người nhà anh ta gì gì đó thật làm người ta thấp thỏm không yên. Lộ Dương không ngừng đánh trống ngực* đi theo anh và người phục vụ vào phòng bao.
*hồi hộp, tim đập nhanh
Phục vụ viên gõ hai cái vào cửa, tiếp đó mới đẩy cửa mời họ vào.
Người ở bên trong ngẩng đầu nhìn hai người, “Đến rồi à.” nhưng thời điểm nhìn đến Lộ Dương thì dừng lại một chút, hơi ngạc nhiên. Lộ Dương cùng người nọ ánh mắt chạm nhau, cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào.
“Anh hai.” Trâu Kỳ chào Trâu Trữ một tiếng, dẫn Lộ Dương ngồi xuống ghế trống bên cạnh, Lộ Dương đứng đối diện Trâu Trữ lễ phép nói, “Chào ngài, tôi là Lộ Dương, thư ký của Trâu tổng.”
“Lộ Dương, chào cậu. Tôi là Trâu Trữ, ngồi đi.” Trâu Trữ lộ ra nụ cười ấm áp, biểu tình nghi hoặc vừa nãy biến thành bừng tỉnh đại ngộ, cười nói, “Còn nhớ tôi không.”
Lộ Dương cuối cùng cũng nhớ ra, “Nhớ ạ, ngài là ba của Quả Quả, chào ngài Trâu tiên sinh.”
Trâu Kỳ không ngờ hai người lại biết nhau, đang muốn mở miệng hỏi thật hư thế nào, đột nhiên bên cạnh nhảy ra một thân ảnh nho nhỏ, nằm úp sấp trên đùi Lộ Dương, vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn gọi, “Anh ơi!”