Editdor: Tĩnh Du
Xuân Hồng nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng cùng với hầu kết chuyển động không ngừng của anh, vội vươn tay ra ngăn trước ngực của anh ngăn lại.
Dưới bàn tay của cô chính là trái tim đập mạnh mẽ, mặc dù cách một thân quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ có lực trong lòng ngực của anh, Xuân Hồng không khỏi nuốt nước miếng một cái, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Đủ, đủ rồi... Em lên nha!"
Nói xong vội vã thoát thoát khỏi cái nhìn chăm chú của anh, chạy vào trong nhà.
Dịch Hồi nhìn ánh đèn lầu thật lâu mới sáng lên, không khỏi cười nhẹ một tiếng, gương mặt thoả mãn giẫm lên bộ ly hợp, phảng phất ngay cả chiếc xe cũng nhẹ nhàng nhanh chóng chạy đi.
Thật ra trong lòng của Tạ Xuân Hồng có chút ảo não, lúc nằm trên giường không tự chủ sờ sờ môi của mình, hơi thở của Dịch Hồi vẫn phảng phất lưu ở đó.
Xuân Hồng hơi có phiền não trở mình, cô đoán được Dịch Hồi dùng tất cả tâm tư đế đối xử với cô, cũng hiểu sẽ không bao giờ... có thể tiếp tục duy trì sóng nước chẳng xao nữa, nhức đầu quá, cô đem đầu chôn vào trong chăn.
Nếu như Tạ Xuân Hồng có thể đóan trước được dư âm của một cái hôn có tác động mạnh mẽ đến thế nào, vậy thì cho dù đêm ánh trăng đêm đó có chói mắt đến đâm mù cặp mắt của cô, cô cũng sẽ không nhất thời đại não thiếu dưỡng khí mà hôn Dịch Hồi.
Kể từ khi chuyện sau hôn lễ của Cố Mạch diễn ra, Dịch Hồi tựa như một người đột nhập cuộc sống của Tạ Xuân Hồn, cơ hồ chỗ nào cũng có, luôn trờ thành một người bạn trai mẫu mực bên cạnh cô, hơn nữa làm cho không người nào có thể chịu được chính là, trước sau gì, Dịch Hồi giống như thực tủy tri vị ba năm, thỉnh thoảng lại đánh lén cô!
Tạ Xuân Hồng tương đối bất đắc dĩ, lại không có cách nào cự tuyệt.
Xuân Hồng ngồi cạnh bàn "Hắt xì hắt xì" cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm bóng lưng thoải mái trong nhà bếp của mình vui vẻ xào ra, có chút bực mình nhớ đến việc cho anh chút tin tức là sai lầm, thế nào mà anh tự cho phép chính mình có thể mỗi ngày chạy đến nhà của cô ăn ké thế kia?
Được rồi, mặc dù phần lớn thời gian đều là do Dịch Hồi nấu cơm.
"Cơm chín rồi, anh cố ý làm hai món em thích ăn, nếm thử đi!"
Tạ Xuân Hồng tức giận trong lòng, làm sao mà nuốt trôi: "Không muốn ăn, em no rồi!"
"No rồi?" Dịch Hồi không đồng ý nhìn trong tay cô còn dư lại một ít hạt dưa, "Anh đã nói trước khi ăn cơm không nên ăn những thứ này rồi mà, nếu không vừa không ăn cơm thật ngon..."
Tạ Xuân Hồng cười lạnh một tiếng: "Em vẫn sống được như vậy hơn hai mươi năm nay đấy thôi, thói quen rồi."
Dịch Hồi nhìn cái người ngang ngạnh kia tính tình cương nghị cũng bay mất, sắc mặt có chút cứng ngắc rồi lại nhu hòa trở lại trong nháy mắt.
"Sống có quy luật mới có thể khỏe mạnh... Được rồi, thức ăn còn nóng, em ăn một chút nha."
Tạ Xuân Hồng im lặng nhìn anh rồi đứng lên, trong bụng vừa nhịn không được áy náy, kéo anh ngồi xuống, buồn buồn nói: "Em sẽ ăn một chút!"
Dịch Hồi rõ ràng lần nữa cao hứng ngồi xuống, cầm lấy chiếc gắp thức ăn bỏ vào chén của cô, nhìn Xuân Hồng cúi đầu ăn cơm lộ ra một nụ cười không dễ dàng nhìn thấy.
Sau khi ăn xong Tạ Xuân Hồng giúp đỡ Dịch Hồi dọn dẹp mọi thứ trong nhà bếp, Dịch Hồi lắc lắc nước trên tay, dường như lơ đãng nhắc đến: "Đúng rồi, cuối tuần có một cuộc họp mặt nhỏ, mấy người bạn của anh đến chơi, em đi cùng anh nha."
"Không đi!" Tạ Xuân Hồng khẩu khí không thân thiện nói, "Cuối tuần buồn ngủ, một mình anh đi đi!"
Rốt cuộc trong miệng vừa nói không đi, cuối tuần thời điểm Dịch Hồi chạy đến đón cô, Xuân Hồng vẫn là theo chân anh đi xuống lầu.
Quả nhiên như Dịch Hồi nói là một buổi họp mặt nhỏ, ở đây đều là bạn bè cùng anh lớn lên hoặc cùng nhau ở trong quân ngũ, thời điểm Xuân Hồng xuất hiện cùng anh trong mắt mọi người lộ ra tia kinh ngạc, rồi lại rất nhanh biến mất, cười chào hỏi cô.
Đám người kia đều là cao thủ đùa giỡn, cùng nhau đi nông viện.
Thức ăn là vừa mới từ trong viện hái xuống nên rất tươi, đến thịt cũng là do các bác nông dân tự mình chăm sóc nuôi dưỡng, rất ngon, còn có một đống lớn những thứ đồ khác, một nhóm người hăng hái dạt dào tự mình động thủ.
Dịch Hồi ngồi ở bên cạnh Xuân Hồng, bưng cái mâm thật cẩn thận giúp cô nướng đồ, mặc khác hỏi cô có khát không có muốn uống nước hay không.
Đám người kia đều là cùng nhau lớn lên, trong ngày thường vui đùa thành quen, mắt thấy hầu như không có ai mang bạn gái hay vợ cùng đến đây mà Dịch Hồi là người có địa vị cao như vậy lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn hòng lấy lòng một cô gái, không khỏi bắt đầu trêu ghẹo.
"Ơ, tôi thấy hôm nay mọi người xem như mở rộng tầm mắt rồi, đến lúc nào mà tên khó trị nhất trong nhóm lại trở thành một tiểu tướng dưới tay cô gái nhỏ thế kia nha!"
Mọi người cũng ồn ào hùa theo, nhìn Xuân Hồng lơ đễnh cười không ngớt, ngược lại đem mũi tên nhắm ngay cô: "Thế nào Tạ tiểu thư, trở thành sủng phi của Dịch tiểu tướng nhà chúng tôi thì ân trạch như thế nào?"
Tạ Xuân Hồng trêu chọc lọn tóc cười cười mà không nói gì, quay mặt lại nhìn Dịch Hồi.
Dịch Hồi mặt đen lại lạnh giọng quát lớn: "Nói cái gì đó lão nhị! Đừng cả ngày từ sáng đến tối trong miệng không có một câu nào nghiêm chỉnh!"
Mọi người ai cũng cười to, Dịch Hồi mạn bất kinh tâm quét mắt nhìn quanh, khinh thường nói: "Cái gì "Sủng phi", rõ ràng là "Cưng chìu vợ" mới đúng!"
Một câu nói ra miệng, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, tính cách của Dịch Hồi bọn họ tự nhiên rõ ràng, nếu không phải quan tâm tuyệt đối sẽ không mang đến đây, lại không nghĩ rằng là như thế nhận định con nhà người ta rồi, trong lúc nhất thời không khỏi khiếp sợ.
Một hồi lâu một người thập phần có nhãn lực địa cầm ly hướng Xuân Hồng lung lay nâng ly, sửa lại giọng trêu đùa nói: "Được, tôi kính chị dâu một ly trước!"
Những người khác trong nháy mắt bừng tỉnh, vội vàng sửa lại miệng gọi "Chị dâu", thái độ trêu chọc lúc đầu cũng thay đổi.
Trong lòng của Tạ Xuân Hồng cũng chấn động, không thể tin nhìn Dịch Hồi, cô cho là Dịch Hồi nhiều lắm là chính là nhất thời tâm huyết dâng trào, lại không nghĩ rằng anh trinh trọng đem cô giới thiệu với bạn bè của anh.
Dịch Hồi quăng cho cô một nụ cười trấn an, đem đồ nướng ngon bỏ vào tay cô nói: "Không có chuyện gì, bọn tiểu tử này ngày thường cứ như vậy, không cần để ý đến bọn họ."
Tạ Xuân Hồng nhận lấy, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải cười cười nói cảm ơn.