Gặp Lại Vui Vẻ

Gặp Lại Vui Vẻ - Chương 5-2: Mưa lạnh, gió muộn về (2)




Editor: Tĩnh Du



Mặt của Dịch Hồi bỗng dưng đanh lại, Xuân Hồng cũng thấy thái độ mình có chút vô cùng cường ngạnh, vội vàng giải thích: "Nhất định là ở đây có rất nhiều chuyện cần phải nhờ đến Dịch tổng... Tôi không dám làm phiền anh..."



"... Tối nay em rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?" Dịch Hồi quay lại nhìn cô một hồi lâu mới chậm rãi hỏi.



Xuân Hồng cả kinh, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh như cũ, trêu chọc lọn tóc nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn đi về một mình thôi."



Không đợi Dịch Hồi nói gì, Tạ Xuân Hồng vội vã bỏ đi: "Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, tôi đi trước!"



Trời tối đen, hoàn toàn bất đồng với cảnh nhảy múa vui vẻ bên trong phòng, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất lá rụng, lộ ra vẻ tiêu điều dị thường.



Tạ Xuân Hồng ngẩn đầu nhìn lên khoảng trời tối đen ấy, một vì sao cũng không có, sợ rằng trời sắp đổ mưa.



Mới vừa đến nhà liền nhận được điện thoại của Dịch Hồi, Tạ Xuân Hồng tùy tiện tiện ứng phó vài câu liền dập máy.



Ngâm mình trong làn nước ấm, mới làm xua tan đi một thân đầy khí lạnh, cả thể xác và tinh thần của Tạ Xuân Hồng đều mệt mỏi, ngã xuống giường không lâu liền ngủ thật say.



Không biết ngủ bao lâu, Xuân Hồng đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, phía ngoài thỉnh thoảng xuất hiện vài tia chớp làm cho bên trong phòng trong nháy mắt sáng ngời, sấm chớp ầm ầm giữa đêm khuya làm cho người ta thấy rợn người, tiếng mưa ào ào rơi lại càng thêm trống trãi.



Trong căn phòng lạnh lẽo bao trùm, bóng những vật dụng kia vùng vẫy trong đêm mưa đầy tịch mịch, hoang vu, không có bất cứ giới hạn nào, càn rỡ như một đóa hoa quyến rũ trong đêm khuya, giống như câu thuốc phiện đang sinh trưởng trong đêm u tối, muôn vàn dụ dỗ, nhưng lại có độc tính trí mạng.





Tạ Xuân Hồng cơ hồ là theo bản năng ngừng hô hấp, khắp nơi đều đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, thời gian dường như ngưng đọng trong đêm mưa xối xả, chỉ còn lại có một mình cô trống rỗng chết lặng khó khăn thở dốc. Những kí ức không thể gọi là hoài niệm ấy, được đóng băng dưới đáy lòng, toàn bộ ầm ầm ùa về.



Cơn buồn ngủ tiêu tan toàn bộ, Xuân Hồng từ từ ngồi dậy, lấy cái gối ở đầu giường ôm vào trong ngực, ngón tay không cẩn thận chạm đến bàn phím trên điện thoại di động.



Dịch Hồi mới vừa chợp mắt bỗng dưng nhận được điện thoại của Xuân Hồng, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh giật mình từ trên giường ngồi dậy.



"Alo?"



Dịch Hồi nghi ngờ nhìn điện thoại di động một chút, đúng là đang ở trạng thái trò chuyện, nhưng trừ tiếng mưa và sấm chớp ra thì cái gì cũng không nghe thấy.



Dịch Hồi nghĩ đến việc tinh thần của cô hôm nay vẫn không tốt, trong lòng không khỏi cả kinh, có chút bối rối kêu tên Xuân Hồng.



Tạ Xuân Hồng hoàn toàn không biết, ôm đầu gối không biết ngồi bao lâu mới xuống giường đi rót nước, kết quả đụng vào cái tủ đầu giường, giật mình buông ly nước trên tay, ly thủy tinh rơi xuống lăm lông lốc, Xuân Hồng thét kinh hãi một tiếng vì tiếng động dọa người ấy, âm thanh vỡ vụn trong đêm khuya yên tĩnh càng chói tai.



Dịch Hồi bỗng nhiên nghe được động tĩnh bên kia, tim đập lỡ một nhịp, một tay cầm điện thoại không dám cắt đứt, một tay luống cuống mặc quần áo, vội vàng cầm chìa khóa xe ra cửa.



Mưa bên ngoài càng ngày càng nặng hạt, Tạ Xuân Hồng mở đèn lên quét sạch sẽ những mảnh thủy tinh đầy trên mặt đất, trong tiếng sấm ầm ầm vang lên tiếng gõ cửa.



Tạ Xuân Hồng lóng tai nghe ngóng, quả nhiên có tiếng gõ cửa.




"Ai vậy?"



"Là tôi, Xuân Hồng, mở cửa!"



Tạ Xuân Hồng cả kinh, vội vàng mở cửa, Dịch Hồi toàn thân ướt nhẹp liền xông vào, nắm bả vai của cô lo lắng hỏi: "Thế nào, em không có sao chứ?"



Tạ Xuân Hồng chóng mặt, cô có thể có chuyện gì?



Dịch Hồi quét mắt cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cô thật sự không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.



"Đã trễ thế này, anh làm sao lại đến đây?"



Dịch Hồi cau mày, tay giơ lên chiếc điện thoại vẫn còn trạng thái trò chuyện: "Không phải là em gọi điện thoại cho tôi à? Xong vẫn không nói lời nào, làm tôi nghĩ em xảy ra chuyện gì, dọa chết tôi rồi!"




Tạ Xuân Hồng bộ mặt kinh ngạc: "Tôi không có..." Đợi đến khi nhìn vào di động của chính mình, mới phát hiện từ lúc nào bản thân đã ấn mở danh bạ, chọn người trò chuyện là Dịch Hồi, sau đó không biết từ gọi điện cho anh từ lúc nào.



Tạ Xuân Hồng rất cảm động, đau lòng nhìn một thân ướt dầm ướt dề của anh, tóc vẫn còn nhỏ nước, bởi vì gấp gáp chạy đến, trên người chỉ choàng một áo khoác, trong đêm muộn như vậy, người nhất định lạnh cóng.



"Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận..."




Hiện tại Dịch Hồi cũng hiểu được, cả người cũng bình tĩnh lại: "Không sao, em không có chuyện gì là tốt rồi!"



Tạ Xuân Hồng thuê một phòng ở rất nhỏ, lúc này Dịch Hồi đứng trong phòng khách liền lộ ra vẻ càng thêm chật chội. Xuân Hồng có chút không được tự nhiên, nhìn một chút bên ngoài trời mưa như trút nước, do dự mà nói: "Anh... Có muốn tắm nước nóng hay không, thay quần áo khác đi, trời lạnh như vậy sẽ cảm mạo."



Dịch Hồi cũng cảm thấy quần áo ướt sũng dán ở trên người rất khó chịu, liền gật đầu: "Được!"



Tạ Xuân Hồng tìm ra một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới, giúp anh xả nước nóng.



Dịch Hồi cũng không khách khí, ném di động xuống liền vào phòng tắm.



Tạ Xuân Hồng nghe trong phòng tắm ào ào tiếng nước chảy, đột nhiên nhớ tới mình xem rất nhiều tình tiết như vậy trong tiểu thuyết, vai nữ chính đang tắm, vai nam chính ở bên ngoài nghe tiếng nước chảy miên man bất định, tâm viên ý mãn, nhìn lại trước mắt tình cảnh của mình, không khỏi khúc khích cười một tiếng.



Bất quá rất nhanh Tạ Xuân Hồng liền không cười được nữa, tiếng nước chảy dừng lại, Dịch Hồi quấn chiếc khắn tắm màu trắng của cô đi ra.



Giờ này khắc này mới thấy Dịch Hồi xuất thân từ lính đặc chủng cường hãn khí lực, da màu đồng, lồng ngực cường tráng, cơ bụng bến chắc tinh xảo, không chỗ nào không chất chứa khí lực cường đại của đàn ông, giống như một con báo nguy hiểm và kiện mỹ, có loại dụ dỗ trí mạng.



Tạ Xuân Hồng muốn dời hai mắt đi chỗ khác, rồi lại nhịn không được để ánh mắt chậm rãi dời xuống, cái khăn tắm kia đối với Dịch Hồi mà nói quá mức nhỏ hẹp, run run rẩy rẩy đeo bên hông, hai chân có lực từ trong khăn tắm vươn ra, lại làm cho Xuân Hồng cảm thấy càng gợi cảm.



Đáng chết! Tại sao cô thể quên mất căn bản lúc này Dịch Hồi không mặc gì bên trong cơ chứ!