Gặp Lại Vui Vẻ

Gặp Lại Vui Vẻ - Chương 41: Chạy không thoát sự an bài của định mệnh




Mùa hè năm nay ở thành phố N nóng bức lạ thường, nhưng cũng nhanh chóng đi qua, hai trận mưa mùa thu ập đến, khí trời liền nhanh chóng mát mẻ, thậm chí sáng sớm hay tối muộn nhiệt độ xuống rất thấp đến nỗi phải khoác thêm áo ấm.

Đêm hôm đó, Dịch Hồi và Tạ Xuân Hồng sau khi ăn cơm ở nhà họ Dịch xong ra ngoài đi dạo, gió mát thổi hiu hiu, trời đầy sao, hết sức dễ chịu, hai người cũng không đi xe, dắt tay nhau đi bộ trở về nhà.

Dịch Hồi hưởng thị không khi an lành bình yêu khó có được giữa hai người, trong khoảng thời gian này Tạ Xuân Hồng thường hay đi thăm Tô Văn, anh bận rộn công việc, cho nên cuộc sống của hai người cũng không thể nói là tốt đẹp được, vào lúc này nghe Xuân Hồng nói luyên thuyên câu được câu mất, thấy khuôn mặt cô tươi như hoa, không tránh khỏi hy vọng đoạn đường này có thể dài ra thêm chút nữa. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Tâm trí vừa nghĩ đến, Dịch Hồi lặng thinh hồi lâu rồi mới nói.

“Xuân Hồng, ba mẹ anh đã hỏi rất nhiều lần, bọn họ muốn tìm một thời điểm thích hợp để thăm viếng mẹ em một chút.”

Tạ Xuân Hồng đang nói đến chỗ thú vị, nghe những lời này không khỏi ngây ngốc cả người: “Thăm viếng mẹ em làm gì?”

“Tất nhiên là nói chuyện của hai chúng ta!” Dịch Hồi nhìn dáng vẻ lo sợ choáng váng của cô, bất đắc dĩ nhéo mũi cô hỏi, “Chừng nào em mới bằng lòng để mẹ em gặp mặt bên nhà anh?”

Ánh mắt Tạ Xuân Hồng không tự chủ liền rủ xuống, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Nhà bên anh … Có ghét bỏ em không?”

“Tại sao?” Dịch Hồi không hiểu nâng khuôn mặt cô lên hỏi: “Ghét bỏ em vì cái gì chứ?”

“Gia đình anh ở thành phố N có địa vị cao như vậy, mà em chỉ là đứa trẻ không cha ở một gia đình bình thường, em sợ người nhà anh biết được em là đứa con ngoài giá thú sẽ rất thất vọng …”

Dịch Hồi dở khóc dở cười trợn mắt nhìn cô một cái, tức giận nói: “Em đến nhà anh đã nhiều lần như vậy, cũng nên hiểu rõ nhà anh không phải là loại gia đình mang tư tưởng đó, làm sao có thể ghét bỏ em? Yên tâm đi, người nhà anh rất sáng suốt, cũng vô cùng thích em, tuyệt đối không xem thường em, không để em phải chịu uất ức!”

“Thật sao?” Tạ Xuân Hồng vẫn chưa tin, “Em cũng cảm thấy Lý Lily là cô gái hợp với gia đình anh hơn, cô ta thích hợp làm con dâu nhà họ Dịch, lại còn là quân nhân, hơn nữa thoải mái hào phóng lại có tài, cô ta cùng với anh sẽ rất xứng đôi.”

Dịch Hồi ôm trán thở dài, kể từ chuyến nghỉ ngơi ở bờ biển trở về, thái độ thù địch của Tạ Xuân Hồng đối với Lý Lily mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay, mặc dù anh không thấy ngại khi Xuân Hồng cho anh ăn dấm chua, nhưng mỗi lần ăn dấm xong lại trừng phạt anh thì anh thật sự không thích chút nào.

“Em yên tâm, so với tính tình giảo hoạt thất thường của Lý Lily, người nhà anh hoàn toàn thích em hơn! So với cô ta em ôn hòa, lại biết cách lo cho gia đình, người lớn trong nhà anh cũng hi vọng con trai mình cưới được người vợ hiền hậu như em.”

Tạ Xuân Hồng hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Dịch Hồi chưa có câu trả lời chắc chắn từ cô, trong lòng không yên, lôi kéo cô hỏi: “Rốt cuộc em tính lúc nào thì để cho người lớn hai nhà chính thức gặp mặt nhau?”

Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ thở dài: “Anh cũng biết mà, mẹ em không thể nào rời khỏi thị trấn nhỏ.”

“Điều này không hề gì, anh sẽ sắp xếp cho ba mẹ anh đến thị trấn nhỏ.”

Tạ Xuân Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được, anh thấy Tết Trung Thu được không? Dịp ấy vừa đúng lúc mẹ em được nghỉ.”

Dịch Hồi nghe xong, vui mừng ôm chầm lấy cô, không quan tâm đến người đi đường, hung hăng hôn lên môi cô.

Tạ Xuân Hồng đỏ mặt đẩy anh ra, tức giận xoa lên chỗ vừa bị hôn, nhìn chằm chằm vào anh mắng: “Anh không nhìn thấy mình đang ở chỗ à, trước mặt mọi người, chú ý hình tượng một chút!”

Dịch Hồi nào có để ý được nhiều như vậy, vui vẻ ôm vai cô đi về phía trước, vừa đi vừa liếng thoáng hỏi: “Em nói xem mẹ em thích gì? Lần trước đến thăm vội vàng quá không mua được gì cả, lần này nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt …”

Ngày thứ hai Tạ Xuân Hồng đi thăm Tô Văn, liền đem chuyện gia đình Dịch Hồi sẽ về thị trấn nhỏ kể cho cô ấy biết.

Tô Văn rất vui mừng, khuôn mặt tràn ngập sự hâm mộ nói: “Anh Dịch đối với em thật tốt, em và anh ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc … À, có thể trở về thị trấn nhỏ thì là tốt, chị rất lâu không về đó, thật sự muốn trở về thăm một chút.”

Đường Sơ mỉm cười đưa cho cô quả táo vừa gọt xong: “Chờ em sinh xong em bé, chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”

Tô Văn gật đầu một cái, cười nói với Xuân Hồng: “Em phải nhớ mua giúp chị ít đặc sản nhé, bây giờ chưa thể trở về, ăn đặc sản được cũng là tốt rồi.”

Tạ Xuân Hồng đồng ý: “Chị yên tâm, em nhất định sẽ mang tất cả đặc sản ngon về cho chị thưởng thức.”

Mẹ Đường ở bên cạnh, nghe vậy cười nói: “Xuân Hồng thật là một cô gái tốt! Tiểu Văn, chờ lúc các con trở về, chúng ta sẽ cùng các con về thăm thị trấn nhỏ một chút.” Dieenndkdan/leeequhydonnn

Tô Văn xoa lên cái bụng đang nhô lên của mình, mặt tràn đầy hạnh phúc gật đầu một cái.

Đường Sơ đem vỏ táo bỏ vào thùng rác, đứng lên nói: “Anh đi ném rác, mọi người có muốn ăn chút gì không? Anh sẽ đi mua.”

Hiện tượng nghén của Tô Văn không còn mạnh mẽ như trước, nhưng cũng chưa muốn ăn những thức ăn bình thường như trước kia, cả ngày đều muốn ăn những món kỳ lạ khác thường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Món mì chua cay lần trước anh mua rất ngon …”

Đường Sơ hiểu rõ ý cô, mặc dù cửa hàng bán món mì chua cay ở rất xa, nhưng anh vẫn rất vui vẻ đồng ý: “Được, anh sẽ mua nhiều một chút, Xuân Hồng ở lại cùng nếm thử một chút nhé.”

Đường Sơ vội vã ra đi, Tạ Xuân Hồng thấy kỳ lạ liền hỏi: “Không phải chị không thể ăn cay sao?”

Tô Văn có vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Chị cũng không biết, kể từ khi mang thai, khẩu vị của chị thay đổi rất nhiều, muốn ăn đồ cay. Nói tới thì có vẻ kỳ lạ, mọi người đều nói ăn chua là con trai, ăn cay là con gái, nhưng chị lại vừa muốn ăn chưa vừa muốn ăn cay …”

Vừa nói, Tô Văn vừa đứng lên cầm lõi táo trong tay cho vào thùng rác ở cửa, mới vừa đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, lõi táo trong tay rơi xuống đất, lảo đảo hai bước vội vàng vịn vào vách tường mới không bị ngã xuống, một bàn tay khác đè thật chặc lên bụng.

Tạ Xuân Hồng nhìn cô cảm thấy có cái gì không ổn, vội vàng chạy đến đỡ cô hỏi: “Sao thế?”

Tô Văn gắt gao cắn môi, sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi chảy thành dòng, khó khăn thốt ra một chữ: “Đau!”

Mẹ Đường kinh hãi, cùng Tạ Xuân Hồng dìu Tô Văn đến mép giường ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Tiểu Văn, con đau ở đâu?”

Vẻ mặt Tô Văn vô cùng khổ sở, mở miệng dốc sức thở, nhưng thật sự không giống như đang hô hấp.

Ánh mắt Xuân Hồng nhìn cô, đã thấy dòng máu đỏ tươi chói mắt chậm rãi chảy ra từ giữa hai chân của Tô văn, không khỏi hốt hoảng thét lên: “Mau gọi xe cấp cứu! Mau!”

Mẹ Đường cũng nhìn thấy, bà đang bị dọa đến ngẩn ngơ nửa ngày, lúc Xuân Hồng cao giọng nhắc nhở mới hoàn hồn run rẩy cầm điện thoại lên.

Đầu óc Tạ Xuân Hồng trống rỗng, chỉ biết nắm chặt tay Tô Văn, liên tục nhắc nhở bên tai cô: “Đừng sợ, chị Tô Văn đừng sợ! Mọi người lập tức đưa chị đến bệnh viện, chị sẽ không sao đâu, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu …”

Ý thức của Tô Văn dần dần mơ hồ, đừng cơn đau thấu tim từ bụng truyền đến làm thở gấp dồn dập, trái tim cũng quặn đau, giống như bị một cặp móng vuốt bén nhọn hung hăng bấu lấy, đau đến nỗi một câu nói cũng không thể nào thốt ra được.

Trong chốc lát tiếng còi hụ của xe cứu thương vang lên dưới lầu, Tạ Xuân Hồng cùng mẹ Đường giúp đỡ nhân viên y tế đưa Tô Văn lên xe, Tô Văn được để nằm ngang, đeo mặt nạ dưỡng khí, xe cấp tốc lao về phía bệnh viện.

Sau những sơ cứu đơn giản, Tô Văn từ từ mở mắt ra, khôi phục ánh mắt trong trẻo, hết sức khó khăn giơ tay lên sờ bụng của mình.

Tạ Xuân Hồng thấy môi cô giật giật, lập tức cúi thấp người hỏi: “Chị yên tâm, em bé vẫn bình an.”

Mẹ Đường dù sao cũng đã lớn tuổi không chịu nổi sự sợ hãi, trải qua chuyện vừa rồi cả người như không còn sức lực ngồi phịch xuống bên cạnh.

Trong lòng Xuân Hồng dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt, cầm tay Tô Văn cũng càng lúc càng chặt hơn, giống như muốn truyền cho cô thêm một phần sức lực, để cùng cô chống chọi với cơn đau.

Ánh mắt Tô Văn đảo qua đảo lại, tìm Xuân Hồng, sau đó lặng lẽ nhìn cô.

Tạ Xuân Hồng nén nỗi hoảng sợ trong lòng, có ý bảo nhân viên y tế ở bên cạnh đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho Tô Văn.

Giọng nói Tô Văn yếu ớt dường như không thể nghe thấy, Xuân Hồng không còn cách nào khác là ghé sát tai mình vào môi Tô Văn.

“Hứa với chị …”

Chỉ có ba chữ, nhưng trong nháy mắt Tạ Xuân Hồng hiểu được ý của Tô Văn, nước mắt không kìm nữa mà chảy xuống, níu tay Tô Văn lắc đầu nói: “Không, cái gì em cũng không đồng ý với chị, chị phải tự mình làm!”

Tô Văn cố chấp nhìn cô, ánh mắt đột nhiên sáng ngời Xuân Hồng chưa từng thấy trước đây, dùng toàn bộ sức lực còn lại cầm tay Xuân Hồng.

“Hứa với chị …”

Trong đầu Tạ Xuân Hồng đột nhiên xuất hiện hai chữ “Hồi dương” (nguyên văn “Hồi quang phản chiếu”), đối mặt với ánh mắt cố chấp của Tô Văn, nghẹn ngào gật đầu một cái: “Chị yên tâm, em hứa với chị nhất định sẽ làm được! Em sẽ không để cho thầy Đường cô đơn …”

Tô Văn mỉm cười yếu ớt, nụ cười kia giống như đóa hoa tái nhợt yếu ớt, giống như đã đến thời khắc lụi tàn trong gió.

Tô Văn cố sức quay đầu lại, nhìn về phía mẹ Đường đang ngồi bên cạnh rơi nước mắt, khẽ khàng mở miệng: “Con xin lỗi …”

Mẹ Đường ôm mặt khóc thành tiếng.

Tạ Xuân Hồng nhìn ánh mắt Tô Văn dần dần tắt đi ánh sáng, trong lòng tràn đầy nỗi khổ sở.

Âm thanh xe cứu thương đang gào thét chói tai trên đường, cuối cùng đã tới bệnh viện, Tô Văn lập tức được vào phòng phẫu thuật, từng nhóm từng nhóm bác sĩ y tá tất bật đi vào đi ra, không rõ thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, người ngồi chờ đợi ngoài cửa lại cảm thấy thời gian trong khoảnh khắc đang ngừng trôi và kéo dài thành vô tận.

Tạ Xuân Hồng không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thầy đầu nhức như muốn rách toạt, toàn thân mệt mỏi rã rời không thể diễn tả được, rất hi vọng trong lúc này có một người nào đó để cô có thể dựa vào, cho cô chút sức mạnh để cô có thể đối mặt những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Mẹ Đường đang nhỏ giọng khóc thút thít, làm cho trái tim Xuân Hồng càng thêm ảo não.

Tạ Xuân Hồng nỗ lực kìm chế tâm trạng của mình, vỗ về mu bàn tay của  mẹ Đường an ủi: “Bác đừng khóc, chị Tô Văn nhất định sẽ không sao … Bác sĩ ở đây rất giỏi, nhất định chị ấy sẽ không sao …”

Đang nói, phía kia hành lang vọng đến tiếng bước chân dồn dập, Đường Sơ lảo đảo chạy tới, trên tay còn mang túi mì chua cay nóng hổi.

Nhìn thấy Đường Sơ, Tạ Xuân Hồng an tâm được một chút, thở phào nhẹ nhõm nói: “Bác sĩ đangn cứu chữa, sẽ không sao …”

Đôi mắt Đường Sơ trống rỗng, từ từ đi tới bên mẹ Đường, giọng nói thẩn thời: “Con mua rất nhiều mì chua cay, con đã xếp hàng thật lâu mới mua được … Có phải Tô Văn chờ không được phải không?”

Lỗ mũi Tạ Xuân Hồng cay xè, cổ họng như có cái gì chặn nghẹn, há miệng nhưng lại không thể thốt ra được gì … Thật ra thì có thể nói gì đây? Tất cả những lời an ủi đều gần như vô nghĩa, trong lòng cô những dự cảm xấu nhất đã xuất hiện.

Khuôn mặt Đường Sơ không chút biểu cảm đưa cái túi đang cầm trong tay cho Xuân Hồng, giọng nói bình thảnh: “E rằng bây giờ Tô Văn không thể ăn được, em ăn trước đi, chờ cô ấy khỏe lên, thầy sẽ đưa cô ấy đi ăn …Chủ quán ăn ấy quen biết với thầy, thầy muốn giới thiệu Tô Văn cho ông ấy biết, Tô Văn nhất định sẽ rất thích những người vui vẻ phóng khoáng như vậy …”

Tạ Xuân Hồng khẽ thở dài, nhận lấy cái túi trong tay anh để qua một bên.

Cuối cùng ngọn đèn đỏ treo trước phòng phẫu thuật cũng được tắt, cửa phòng được mở ra, bác sĩ kéo nhau đi ra ngoài.

Tạ Xuân Hồng lập tức đỡ mẹ Đường vội vàng đi tới, còn chưa kịp mở miệng hỏi, chỉ thấy vị bác sĩ đi phía trước bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Mẹ Đường lập tức nghẹn ngào khóc lớn, Tạ Xuân Hồng giống cái gì cũng không nghe thấy, vào lúc này lại tự nhiên nảy ra ý nghĩ rất kỳ lạ, tất cả những này đều không thật, chẳng qua là cô không cẩn thận lạc vào một vở kịch trên truyền hình mà thôi. Dieenndkdan/leeequhydonnn

Đột nhiên trong lòng Xuân Hồng cảm thấy rất buồn cười, hóa ra tình tiết trong kịch truyền hình là đến từ cuộc sống thực, xem đi, vị bác sĩ này cũng chỉ lắc đầu một cái rồi sau đó cái gì không nói đúng không? Giống y chang diễn xuất của diễn viên trên TV!

Cuối cùng Hà Giai Hỉ cũng ra ngoài, tháo khẩu trang xuống nhìn bọn họ, vẻ mặt chất chứa vẻ tiếc nuối không thể nói ra được, giơ tay vỗ vỗ bả vai Xuân Hồng nói: “Thật sự xin lỗi, chúng mình đã cố gắng hết sức rồi …”