Gặp Lại Em! Cô Bạn Nhỏ Tôi Từng Yêu

Chương 51: Làm ơn, xin em đừng xảy ra chuyện gì cả




" Nè Lăng Phong tớ muốn đi ra ngoài chơi!"

“…”

Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ khi hai người sang Anh rồi. Công việc chủ yếu của Hàn Khả Nhiên là đi ăn vì cô chỉ chú ý đến mỗi đồ ăn kể từ khi sang Anh. Còn Chu Lăng Phong thì thỉnh thoảng vẫn phải làm việc nhưng không phải là việc của công ty mà là việc riêng nên vì vậy mà không cho cô đi theo. Hôm nay cũng vậy, anh có việc đột xuất nên từ chối yêu cầu của cô.

" Không được"

" Tại sao chứ!"

“…”

Anh cũng không biết là phải biện minh như thế nào cho phù hợp nữa, nhưng các mối quan hệ của anh rất nguy hiểm. Đã gây thù chuốt quán với không biết bao nhiêu người nên anh rất lo lắng cho sự an toàn của cô.

" Lăng Phong~ cho tớ đi đi mà"

“…”

" Nếu cậu lo lắng thì cậu cho thư ký Trần đi theo đi!’

“…”

" A Lăng Phong~"

“…”



Sau một hồi nài nỉ vang xin thì cuối cùng Chu Lăng Phong cũng chịu đồng ý, nhưng với điều kiện là cách nửa tiếng phải gọi cho anh một lần. Mới lúc đầu là nửa tiếng một lần thôi, nhưng sau đó phải dời thành một tiếng một lần vì Hàn Khả Nhiên la lối um xùm không chịu nên anh cũng đành phải thuận theo.

" Cậu đi làm mạnh giỏi nha, yên tâm đi tớ chắc chắc sẽ mua thật nhiều kẹo về cho cậu!"

Hàn Khả Nhiên đinh ninh mà nói với anh. Chu Lăng Phong khi thấy biểu cảm đó thì phì cười nói.

" Làm như ai cũng ăn kẹo như em"

" Hứ"

Chu Lăng Phong dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ của mình, sau đó cưng chiều hôn lên môi cô rồi mới chịu lên xe. Chậc, thủ tục hằng ngày thôi ấy mà…

" Thư ký Trần nè, cậu dẫn tôi đến chỗ có thật là nhiều đồ ăn nhé"

Vừa nói cô vừa đưa cái thẻ đen quyền lực mà lúc nãy vừa được ‘chồng’ cho rồi tự hào, sau đó còn vỗ ngực nói tiếp.

" Yên tâm, hôm nay tôi sẽ bao cậu một bữa thật no say!"

" Vâng vâng bà chủ!"

Thư ký Trần chảy nước mắt cảm động nhìn Hàn Khả Nhiên. Chỉ có bà chủ là đối tốt với mình thôi…

Hàn Khả Nhiên: " Đi thôi!"

Thư ký Trần:" Vâng!"



" Bà chủ, ở bên kia có bán kem kìa!"

" Được được, qua bên đó"



" Bà chủ, ở đây có bán bánh mì nướng phô mai nè"

" Đâu đâu"



“Thư ký Trần nè, mình làm một ly trà kem đi!”

" Tôi no quá~"

" Mới vậy mà no rồi sao?"

" Vânggg…"

" A…thư ký Trần tôi để điện thoại ở ngoài xe rồi cậu đi lấy giùm tôi được không?".

" A…được, nhưng mà còn bà chủ…"

" Ai da, tôi không sao đâu mà, tôi còn muốn ăn tiếp nữa"

" …Vậy bà chủ đợi tôi một chút, tôi sẽ nhanh chóng quay lại!"

" Nhanh nha, tôi còn phải gọi điện cho ông chủ nhà cậu nữa đó"

" À vâng…"

Thì ra là có người nhớ chồng rồi…

Sau khi thư ký Trần rời đi chừng năm phút thì Hàn Khả Nhiên lại vẫn cứ tiếp tục công việc ăn uống của mình.

Hàn Khả Nhiên: " Bà ơi bán cho con một cái bánh này đi ạ"

" À được được"

Hàn Khả Nhiên: " Dạ cháu cảm ơn"

" Nhớ ủng hộ bác nữa nha!"

Hàn Khả Nhiên:" Vâng~"



" Bắt con nhỏ đó đi, là lệnh của ông chủ đấy"

" Ừ"

Hàn Khả Nhiên đang đi thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đậu trước mặt. Cô nghĩ rằng mình đang chắn đường người ta nên nhích chân sang bên kia mấy bước. Nhưng không ngờ, vừa mới đi được mấy bước thôi thì …



" Bà chủ!"

Thư ký Trần tìm Hàn Khả Nhiên nãy giờ đã hơn mười lăm phút rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu.

" BÀ CHỦ!!!"

" Không được rồi, phải gọi cho ông chủ mới được"

Thư ký Trần vội vã lấy điện thoại ra sau đó bấm gọi số của Chu Lăng Phong.

/Tút tút tút/

[Alo]

Thư ký Trần:" Ông chủ"

[Có chuyện gì?]

" Dạ…dạ"

Chu Lăng Phong ở đầu dây bên kia nghe thấy cậu nói năng lắp bắp như vậy thì cũng phần nào đó đoán ra.

[Cô ấy đâu?]

" Dạ…"

[Tôi hỏi cô ấy đâu]

“Dạ…”

" Dạ bà chủ mất tích rồi ạ"

[Cái gì?]

" Tôi vừa đi lấy điện thoại, sau đó khi tôi quay lại thì không thấy bà chủ đâu nữa rồi"

Thư ký Trần đổ mồ hôi hột nói.

[Mẹ kiếp]

/Tút tút tút/

Chu Lăng Phong đập bàn xong, sau đó gấp rút kêu người lái xe đi. Ngồi ở trên xe anh không ngừng gọi điện thoại cho cô nhưng kết quả lại không ai bắt máy.

" Bé con, xin em đấy. Mau bắt máy đi"

" Làm ơn, xin em đừng xảy ra chuyện gì cả"

/Tút tút/

" Alo!""

Chu Lăng Phong mừng rỡ khi đầu dây bên kia đã bắt máy.

Chu Lăng Phong:" Nhiên Nhiên!"

Chu Lăng Phong:" Nhiên Nhiên, là em đúng không? Mau trả lời tôi đi, là em đúng không?"

[…]

Chu Lăng Phong: " Trả lời tôi đi, là_"

[ Ha ha ha ha…]

“…”

[ Chào nhé, lâu rồi không gặp. Chu Lăng Phong]

“!!!”

" Con m* nó, là mày"

[ Ô! Còn nhớ tôi luôn à, cảm động thật đó]

" Cô ấy đâu!"

[ Hửm?]

" Đệt m* tao hỏi cô ấy đâu"

Chu Lăng Phong càng nói càng mất bình tĩnh, giọng nói cứ như thét lên vậy.

[ Chà, có vẻ như…cô em này rất quan trọng với Chu tổng nhỉ?]

Chu Lăng Phong sau một hồi thì cuối cùng cũng bình tỉnh hơn, anh lạnh giọng nói.

" Không biết tại sao Vu tổng đây lại bắt người của tôi đi, nhưng tôi nói cho cậu biết, hậu quả của việc này không lường trước được đâu"