“Lăng Phong con còn đứng đó làm cái gì nữa, mau mau vào đây!”
" Dạ"
Chu Lăng Phong dạ một cái xong đi vào trong. Vừa đến chổ thì liền kéo Hàn Khả Nhiên về phía mình rồi nhìn mẹ của mình nói.
" Mẹ đừng doạ cô ấy"
“…”
Lăng Nguyệt nghe như thế thì vừa buồn cười vừa châm chọc anh
" Thôi thôi đi, Chu Lăng Phong cái thằng nhóc này, tại sao lại không nói với mẹ chuyện mẹ sắp có con dâu?"
" Vẫn chưa cưới"
" Con… Cái thằng chết bầm này bộ đợi cưới rồi mới chịu cho mẹ xem mặt mũi con dâu mẹ sao?"
Chu Lăng Phong cũng không biết nói như thế nào với mẹ mình, chỉ đành lắc đầu mà ôm cô ngồi xuống ghế, đặt cô ngồi trên đùi mình. Lăng Nguyệt thấy thế liền nói.
" Ấy ấy, con mau đưa con bé cho mẹ, mẹ còn chưa ôm đã nữa mà"
“… Không được, mẹ sẽ làm cô ấy sợ”
" Mẹ có sao?"
Lăng Nguyệt nghe thấy thế mới nhớ lại nãy giờ mình toàn tươm tướp tươm tướp lên thôi. Nghĩ lại thì bà cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó lên tiếng xin lỗi Hàn Khả Nhiên.
" Ây da mẹ xin lỗi nha bé con, chắc nãy giờ ta đã doạ con sợ rồi, xin lỗi nha bảo bối của mẹ"
“… Dạ…con không sao”
" Ừm ngoan quá!"
Lăng Nguyệt lại gần xoa xoa má của cô, thầm nghĩ thật đúng gu con dâu của bà rồi. Sau đó bà nói tiếp.
" Con đừng có giận ta nha, ta cũng chỉ vì quá thích con thôi".
Hàn Khả Nhiên nghe vậy liền vội vàng đáp.
" Dạ con không có ghét bác đâu ạ".
" Hửm? Sao lại là bác nữa rồi??"
" Dạ…dạ…"
" Ngoan gọi một tiếng mẹ"
Hàn Khả Nhiên cũng hơi khó xử nhìn Chu Lăng Phong, anh thì không nói gì, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng nhìn cô khẽ gật đầu. Hàn Khả Nhiên sau đó nhìn bà, miệng nhỏ khẽ kêu.
" Mẹ"
" Ừm ngoan quá, ngoan quá"
Lúc này Hàn Khả Nhiên mới nói tiếp.
" Mẹ… đừng có gọi con là con dâu nữa được không?"
“…”
" Sao vậy? Con không thích sao, hay là ngại?"
" Vâng"
" Được rồi, nếu con không thích thì mẹ sẽ không gọi con như vậy nữa, chịu không con dâu"
“…”
" Haizz em cứ kệ bà ấy đi, em cứ coi như đây là một biệt danh của em đi"
" Ừm"
Hàn Khả Nhiên kêu xong liền đỏ cả mặt, trông vô cùng dễ thương nha… Chu Lăng Phong cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng.
" Em ăn trưa chưa?"
" Chưa"
" Ừm, vậy tôi kêu người dọn đồ ăn lên"
“…”
" Chu Lăng Phong, bộ con quên là có bà già này ngồi ở đây nữa sao?"
" Con không có"
" Hửm? Không có?? Con… ấy mẹ quên mất là con phải lo cho vợ của mình đúng không? Thôi thôi tôi biết rồi, cậu lo mà chăm sóc vợ của cậu đi, còn tôi thì cậu quan tâm làm gì đúng không?
" Mẹ"
Lăng Nguyệt thấy con trai mình bị mình chọc đến mặt mũi cũng nghiêm túc rồi thì mới ngừng lại, sau đó còn cười hả hê nữa chứ. Còn Chu Lăng Phong nhìn mẹ mình mà ngao ngán, so với Phượng Khả Hi mẹ của cô thì mẹ của anh lại… Thôi thôi không nói nữa vậy.
" Được rồi, mẹ lên phòng sắp xếp đồ đạt đây, con dâu yêu của mẹ ăn trưa ngon miệng nha"
“…”
Chu Lăng Phong nghe vậy liền thắc mắc nhìn bà rồi cất giọng lên hỏi.
" Sao mẹ không để cho giúp việc làm"
" Mẹ thích"
“…”
“…”
Rốt cuộc thì ai mới là con ruột của mẹ đây…
…
Hiện tại Chu Lăng Phong và Hàn Khả Nhiên đang chuẩn bị ăn trưa. Lúc đầu Chu Lăng Phong bảo là cô cứ ăn trước đi nhưng cô lại không chịu, còn nói là phải đợi bác xuống mới được ăn. Hàn Khả Nhiên từ nhỏ đã được dạy rằng phải để người lớn động đũa trước mình mới được ăn, mặc dù là cô không thích cái suy nghĩ này lắm nhưng dù sao cũng đã giáo dục cô từ nhỏ rồi, nếu cô mà ăn trước thì sẽ cảm thấy rất khó chịu. Cô có phải là rất ngoan không??
" Ủa, sao hai đứa vẫn chưa ăn??"
" Đợi mẹ"
Lăng Nguyệt nghe vậy liền nổi giận, ánh mắt nhìn Chu Lăng Phong hỏi tội anh.
" Cái thằng nhóc này đợi mẹ làm gì? Lỡ để con dâu của mẹ đói thì phải làm sao?"
Hàn Khả Nhiên thấy Lăng Nguyệt chửi mắng Chu Lăng Phong như vậy thì lên tiếng bênh vực.
" Dạ không phải đâu bác_ …mẹ, là con bảo cậu ấy đợi mẹ đó ạ, không phải cậu ấy đâu!"
" Ối con dâu của mẹ ngoan quá ta, còn biết đợi mẹ nữa chứ. Nào bây giờ đã đói bụng chưa?"
" Dạ đói rồi"
" Ừm đói rồi thì ăn nhiều nhiều một chút nhé, con cũng gầy quá rồi đó nha"
“…”
Chu Lăng Phong im lặng nhìn mẹ mình và cô thầm thở dài một hơi.
" Được rồi chúng ta ăn thôi"
Lăng Nguyệt lên tiếng trước, sau đó cầm đũa gắp cho cô rất nhiều đồ ăn. Còn một bên là Chu Lăng Phong đang ngồi thản nhiên bóc vỏ tôm cho cô. Hàn Khả Nhiên thầm nghĩ, có khi nào mình thật sự sẽ trở thành một con mèo béo lười biến thật không ta??? Cho dù là ở Hàn gia cô cũng không được cưng chiều như vậy đâu, dù có thì cũng chỉ là baba yêu dấu của cô thôi, à mà còn có anh hai nữa, cũng rất là cưng chiều cô đó nha
" Nhiên Nhiên ngoan, ăn nhiều vào"
" Đúng đúng con nên ăn nhiều vào nha"
" Vâng"
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tác giả: Sao mà được cưng chiều dữ vậy chời( ╹▽╹). Không biết sau này có ngược không nhỉ?