Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 2




Năm 2012, lập đông.

Khi gió thổi, những chiếc lá vàng rơi lả tả xuống đất.

“Hắt xì…”

Hắt xì một tiếng thật lớn, Nhạc Dao cực lực cúi đầu, một lúc sau, cô mới thẳng lưng rút khăn giấy toả hương thơm thoang thoảng ra lau mũi.

“Hạt dẻ xong rồi đây!” Chủ gian hàng trước mặt hét lớn, Nhạc Dao vội vàng đưa tay ra hiệu, nhận lấy và ôm hạt dẻ rang đường thơm nức vào lòng, trên cổ được quấn kín bằng chiếc khăn quàng cổ đỏ.

Xa xa, Lý Tây Nguyệt thấy Nhạc Dao đứng trước quầy hàng hạt dẻ nướng, mặc một chiếc áo khoác nhung màu mơ. Cô có mái tóc nâu trời sinh, hơi xoăn tự nhiên.

Trong chảo rang hạt dẻ, không biết chủ quầy nói gì mà Nhạc Dao cười toe toét lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ nghịch ngợm, đôi con ngươi màu hổ phách giống như một nàng búp bê tinh xảo.

“Dao Dao.” Lý Tây Nguyệt gọi.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Nhạc Dao giơ cao cánh tay lên vẫy bạn: “Tây Nguyệt, ở đây nè.”

Vừa dứt lời, cô lại hắt xì thêm một cái nữa.

Lý Tây Nguyệt cầm hai ly trà sữa chạy tới bên cô, thấy cô bóp mũi đến mức đỏ bừng, bèn ân cần hỏi: “Cậu bị cảm à?”

Nhạc Dao sụt sịt mũi, lẩm bẩm một tràng vẻ uất ức lắm: “Mới hôm trước nè, mình đạp xe đuổi theo người ta tận ba con phố, gió phà vào làm đầu mình đau luôn.”

“... Cậu còn dám than cơ à, chàng nào đáng để cậu đuổi theo tới ba con phố thế hả.” Lý Tây Nguyệt thật sự không hiểu, team nhan sắc đều khủng bố vậy sao?

“Cậu ta đẹp trai lắm nhé!” Nhớ lại hình ảnh của người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, Nhạc Dao phấn chấn miêu tả cảnh tượng ngay lúc đó một cách sống động như thật: “Tại cậu không thấy tình huống lúc ấy cấp bách thế nào đấy chứ, nếu anh ấy không xông lên thì cậu bé đó đã gặp hoạ rồi!”

Hôm ấy là thứ Sáu, Nhạc Dao đi đến hiệu sách trong trung tâm thương mại và gặp phải một sự cố nguy hiểm lúc đi thang cuốn.

Một bà mẹ đang đẩy xe trẻ em xuống thang cuốn đã bị trượt tay đến nỗi cả người và xe đều lăn xuống cầu thang, vào thời điểm ngàn quân nguy kịch thì một chàng trai mặc áo hoodie màu đen đã nhảy qua thang cuốn và lao tới chặn chiếc xe đẩy trẻ con đó lại khiến vụ tai nạn đó trôi qua một cách an toàn và ly kỳ.

Sau đó, người mẹ kia ôm con vừa khóc vừa cảm ơn, chàng trai nọ không giành công, thay vào đó chỉ kéo mũ áo lên che kín đỉnh đầu rồi xoay người rời đi.

Nhạc Dao đi ngang qua và bị chấn động bởi hình ảnh anh dũng quên mình cứu người của chàng trai kia, đến khi cô phản ứng kịp thì mới hấp tấp đuổi theo.

Chàng trai chạy chiếc xe điện nhỏ trên con đường người qua kẻ lại như thoi đưa. Nhạc Dao bung hết sức chân để đạp xe đuổi theo.

Nhờ người đi đường hạn chế tốc độ chạy của xe điện nên Nhạc Dao mới không bị mất dấu người ta. Tuy nhiên, vì lẽ đó, cô chỉ có thể giữ khoảng cách không xa không gần với chàng trai ấy mà thôi.

Nhớ đến đây, Nhạc Dao nghiêng đầu hỏi: “Ba con phố, mình đuổi theo cậu ấy hết tận ba con phố đó, cậu đoán xem kết quả thế nào?”

Lý Tây Nguyệt buột miệng hỏi tới: “Thế nào?”

Nhạc Dao khoát tay: “Mất dấu luôn.”

Lý Tây Nguyệt im bặt: “...”

Khoé miệng Lý Tây Nguyệt khẽ giật, cô ấy đưa cho cô một ly ô long đào trắng năm mươi phần trăm đường, vừa nói: “Nhân lúc còn nóng, uống miếng trà sữa nóng cho ấm bụng đi này.”

“Ờm.” Nhạc Dao nhận lấy trà sữa, tiện tay đưa hạt dẻ rang đường cho cô ấy.

Hai người đi dạo với trà sữa và hạt dẻ trên tay, đôi ủng của họ đạp lên những chiếc lá khô mùa đông vang lên những tiếng rộp rộp.

Lý Tây Nguyệt thấy cô cứ nhớ mãi không quên, trông thật đáng thương: “Nếu được gặp lại người đó, cậu có thể nhận ra không?”



“Được chứ sao không!” Nhạc Dao vô cùng tự tin: “Mình đã thấy mặt anh ấy, chắc chắn sẽ không quên đâu.”

Cô nhớ rất rõ lúc chàng trai kia ngẩng đầu lên để lộ một đôi mắt lạnh lùng, đuôi mắt có một nốt ruồi làm nổi bật lên nét sâu thẳm và thầm kín trong đôi mắt ấy.

Lý Tây Nguyệt thở dài: “Lê Xuyên lớn thế này, phải may mắn lắm mới tìm được một người đấy.”

Nhạc Dao vỗ ngực khuỵu chân, hùng hổ hăng hái uống hết ly trà sữa lớn để tự an ủi mình.

Nhà cả hai cách nhau hai cây số nên họ vẫy tay tạm biệt ở trạm xe buýt. Thấy cô quấn mình trong chiếc áo lông dày cộp, Lý Tây Nguyệt cố ý nhắc nhở: “Ngày mai chào cờ, nhớ mặc đồng phục đấy.”

Nhạc Dao nhả ống hút, láu lỉnh trả lời: “Biết rồi, thưa lớp trưởng đại nhân.”

Cô và Lý Tây Nguyệt là bạn cấp hai, lên cấp ba lại học cùng lớp rồi duyên phận run rủi tạo nên một tình bạn sâu sắc.

Nhạc Dao yêu cái đẹp, thích mặc quần áo xinh, thế nên cô hay lén ăn mặc và đeo những món đồ trang sức. Trái lại, Lý Tây Nguyệt là một lớp trưởng quy củ và có nề nếp.

Đồng phục học sinh quá xấu nên Nhạc Dao không thích. Thế mà, nhà trường cứ cứng nhắc quy định khi tham gia lễ chào cờ, các học sinh phải mặc đồng phục, nếu không sẽ bị trừ điểm lớp. Vì vậy, Lý Tây Nguyệt thường hay dặn cô dù thế nào cũng đừng quên mặc đồng phục.

Khi mùa đông lại tới và nhiệt độ hạ thấp, hầu hết học sinh đều mặc đồng phục quá khổ bên ngoài áo khoác và sẽ cởi ra sau khi hoàn tất lễ chào cờ. Nhạc Dao cũng thế.

Tiếng phát thanh vào thứ Hai đầu tuần vang lên, cũng là lúc các học sinh đổ xô ra sân trường.

Nhạc Dao cố gắng nhét ống tay áo dày cộm vào trong đồng phục học sinh, cả người như phình to ra, kéo khoá mà còn phải lấy hơi nữa.

“Cậu được không đấy?” Thấy cô chật vật, Lý Tây Nguyệt hơi lo lắng.

“Dĩ nhiên là mình được!” Nhạc Dao hít sâu một hơi, kéo khoá từ dưới cùng lên tới điểm cuối.

“Nhanh lên đi, sắp chào cờ rồi kìa.” Trong tiếng thúc giục, hai người cùng nhau chạy ra khỏi lớp.

Trường của họ được chia thành trung học cơ sở và trung học phổ thông, nên hàng chục lớp đang đứng đầy ắp sân trường. Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu tuyên bố chính thức bắt đầu lễ chào cờ.

Quốc kỳ được kéo, nhạc quốc ca vang lên, và toàn thể học sinh chào cờ cho đến khi âm nhạc kết thúc.

Chủ nhiệm lên sân khấu nói một đống lời nhàm tai, trong khi Nhạc Dao đứng ở sân trường với đôi tay bịt hai bên tai.

Không phải do khó nghe, mà vì gió thổi khiến tai phát đau.

Lúc giải tán, tất cả các lớp rời sân theo thứ tự, nhưng thật ra ngay khi khuất mắt giáo viên, các học sinh bắt đầu nhốn nháo. Một số lao vào lớp, một số vào phòng vệ sinh, còn số khác chạy đến căn tin để mua nước và đồ ăn vặt.

Nhạc Dao len lỏi vào căn tin chật hẹp rồi bước ra với bánh mì và sữa chua. Túi nilon bền chắc đã hết. Còn cái bao trong suốt mỏng manh này chỉ vừa đủ cho hai miếng bánh mì, nên cô đành phải ôm hai chai sữa chua trên tay.

Tiết đầu tiên sắp bắt đầu, Nhạc Dao ôm đồ đạc cắm đầu chạy lên cầu thang. Sau lưng cô, một vài bóng người đang hấp tấp lao tới, vì để tránh đường, Nhạc Dao phải bám vào thành cầu thang.

“Bình bịch…”

Ở khúc quanh, Nhạc Dao bất ngờ chợt tông phải một người nào đó.

“Xin lỗi.” Một giọng nam nhẹ nhàng lọt vào tai, ngay sau đó bị một hồi chuông đinh tai cắt ngang.

Nhạc Dao quay người lại nhặt đồ thì động tác bỗng nhiên cứng đờ.

Cô không khom xuống được!



Bộ đồng phục học sinh quấn chặt quanh áo khoác đã hạn chế chuyển động cần độ cong của Nhạc Dao, thoạt trông cô giống một con gấu lớn tròn vo.

Nam sinh va phải cô thấy buồn cười trước bộ dạng vụng về nọ, tiếc là hai tay anh ấy đang ôm sách nên đành nhắc khéo cậu bạn bên cạnh: “A Tu, cậu nhặt giúp đàn em đi chứ.”

Nhạc Dao mặc đồng phục học sinh nên rất dễ phân biệt khối lớp.

“Tôi đụng phải người ta à?” Người được gọi là “A Tu” mở lời với giọng điệu chất vấn, nghe rất vô tình.

Là một người cực kỳ cuồng âm thanh, Nhạc Dao bị thu hút bởi giọng nói độc đáo đó, âm sắc lạnh lùng và trong trẻo như ngọc trai rơi ra từ khay ngọc.

Nhạc Dao ngẩng đầu nhìn, nam sinh chếch trước mặt đang đứng cao hơn cô một bậc thang khiến góc nhìn cũng được nâng lên.

Khi thấy rõ gương mặt của người đó, ánh nhìn của Nhạc Dao như lưỡi câu đính vào nam sinh ấy.

Da anh trắng, mặt mũi tinh tế như ngọc thạch chạm khắc, không chút tì vết.

Mắt một mí, đồng tử đen láy, và nốt ruồi màu nâu ở đuôi mắt kia đã trở thành một dấu hiệu khó quên.

Là anh ấy!

Là chàng trai mà ba con phố mình cũng không đuổi theo kịp đó!

Nhạc Dao giật mình há hốc, quên khuấy đi mất hai chai sữa chua đang lăn lóc do bị tông trúng.

Kỷ Trì quay sang, nhìn gương mặt thối không ăn khói lửa nhân gian của Đàm Tu, bèn thẳng tay nhét sách bài tập vào tay anh rồi tự mình cúi xuống nhặt hai chai sữa chua lên: “Xin lỗi em nha.”

“Không sao, không sao ạ.” Nhạc Dao lắc đầu nguầy nguậy, lúc trả lời, mắt cô vẫn không thôi liếc nhìn người đang đứng chếch trước mặt mình kia.

Trả hết đồ, Kỷ Trì đi vòng qua xuống lầu.

Đàm Tu đứng chếch phía trước cất bước, cầm một chồng sách bài tập trên tay đi lướt qua Nhạc Dao.

Nhạc Dao thề với thị lực 5.0 của mình rằng trong khoảnh khắc ấy, áo khoác của anh đã chạm vào đồng phục cô.

Tiếp xúc gần ở khoảng cách bằng không, trong trí óc Nhạc Dao bỗng nổ tung lên như pháo hoa vậy.

Biển người mênh mông, ấy vậy mà cô đã gặp lại chàng trai mà mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn học cùng trường nữa. Quả là duyên phận trời ban mà!

Thấy anh sắp bỏ đi, Nhạc Dao vội xoay người, chạy đến trước mặt anh: “Khoan đã ạ.”

Bị bé gấu nhỏ đột nhiên xông tới ngăn lại, Đàm Tu chậm rãi nhướng mi: “Còn gì nữa à?”

Đường nét của anh thiên về lạnh lùng, và khi anh tỏ vẻ vô cảm thì khuôn mặt trông hơi sắc bén.

Nhạc Dao không khỏi nắm chặt túi nilon, vừa căng thẳng hít sâu một hơi: “Em là Nhạc Dao lớp 10A1, xin hỏi anh là...”

Cái hít vào này quá sâu, không nhịn nổi, Nhạc Dao đành phải nặng nề thở phì ra.

Thế nhưng không đợi cô hỏi tiếp nửa câu sau, chỉ nghe “roẹt”, khoá kéo đồng phục thình lình bị bung ra ngay chính giữa.

Trong phút chốc, đầu óc Nhạc Dao trống rỗng.

Không thể tin được, trước mặt chàng trai cô yêu từ cái nhìn đầu tiên, đồng phục của cô lại bị “nghẽn mạch” vì quá tải...

- -------------------