Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 16




“A Tu, chào buổi sáng nha.”

“A Tu, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nha ~”

“A Tu, em để quên thẻ mượn sách ở nhà rồi, chiều cho em mượn thẻ nha.”

“A Tu...”

Dường như cô đã tìm được thú vui mới, thường xuyên gõ tên anh vào ô nhập tin nhắn, dù gọi thế nào cũng không bao giờ ngán.

Bạn bè nói gần đây cô có gì đó rất lạ, luôn thỉnh thoảng cười khúc khích, giống như...đang yêu vậy.

Lâm Viễn Châu bắt tay với Lý Tây Nguyệt quây cô tại chỗ ngồi ép hỏi: “Hai người không phải đang hẹn hò đấy chứ?”

Nhạc Dao lắc lắc quyển tập nháp trên không: “Không có không có, yêu sớm không tốt, không yêu sớm được đâu.”

“Cậu hiền thế à?” Họ không tin.

“Dĩ nhiên rồi, mình rất có nguyên tắc nhé.” Nhạc Dao đập tay xuống bàn, cây bút trên tay lăn xuống như muốn phản bác.

Gần đây Nhạc Dao thật sự rất “hiền”, bởi cô mượn được rất nhiều sách nhờ thẻ của Đàm Tu, không đọc hết sẽ không biết ăn nói với anh thế nào.

Đàm Tu có thể nhớ chính xác tên của từng quyển sách, thi thoảng anh sẽ cố ý hỏi cô nội dung trong đó, điều này đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Nhạc Dao.

Cuối tuần, Nhạc Dao sẽ ở nhà đọc hai quyển sách dày rồi vô tình thiếp đi trên sofa, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện trên người đang đắp một tấm chăn.

Cô dụi mắt ngồi dậy, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện vọng ra từ nhà bếp.

“Ầy, ngày nay có một số bậc phụ huynh thật không biết dạy con.”

“Nuông chiều con gái không có lỗi, nhưng không thể cưng chiều quá độ chứ.”

Tiêu Tuệ Vân lột bắp cải: “Dao Dao nhà chúng ta được nuôi dạy tốt đấy nhỉ.”

Nhạc Dao hết sức nhạy cảm với tên của mình, bèn rướn cổ hỏi: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy ạ?”

Tiêu Tuệ Vân thản nhiên xua đi: “Không có gì.”

Nhạc Dao không tin, xỏ dép lê đi tới chỗ mẹ: “Con nghe mẹ nhắc tên con đó nha.”

Nhạc Gia Thành - cầm nồi ở bên cạnh - nói xen vào: “Mẹ con bực vì vụ thăm hỏi các gia đình ấy mà.”

Nhạc Dao nhìn mẹ một cách tò mò.

Nói đến nước này, Tiêu Tuệ Vân bèn kể lại: “Trong lớp mẹ có một cô bé, thành tích của cô bé ấy không tốt, nhưng ỷ nhà có chút tiền mà kéo bè kéo cánh gây sự với các bạn khác, gây ảnh hưởng cực kì không tốt.”

“Phụ huynh chẳng thèm tới họp phụ huynh, cứ bảo bận việc suốt. Mẹ nghĩ con cái họ nay đã mười tuổi rồi, sửa tính cho nó vẫn chưa quá muộn nên cố ý dành giờ nghỉ đến nhà con bé để nói chuyện với phụ huynh của cô bé ấy một chút, nhưng kết quả làm cho mẹ rất bực mình!”

Nhạc Dao nôn nóng hỏi tới: “Nhà cô bé đó sao ạ?”

“Ai nấy ăn diện đẹp đẽ lắm, vậy mà chẳng biết điều.” Đây là đánh giá của Tiêu Tuệ Vân về gia đình đó: “Cô bé kia ở nhà đúng thật không biết trời cao đất dày, ba mẹ con bé đó còn cố ý qua loa với mẹ giả vờ dạy dỗ đôi câu, nên đứa bé đó chẳng thèm nghe. Lỡ nói nặng thôi là con làm ầm lên, thế rồi họ bắt đầu dỗ nó hệt như nuôi công chúa vậy đấy, chẳng thèm nghe ai nói gì.”

Tiêu Tuệ Vân không phải người thích huyên thuyên, bà dẫn dắt rất nhiều học sinh nhưng hiếm khi bàn luận mấy chuyện trường lớp ở nhà. Chỉ có điều, vụ như hôm nay quả thật ngoài dự đoán, nếu là người bình thường cũng sẽ không khỏi than phiền.

“Thế thì chẳng có gì đáng nói đâu, nhưng cái nhà đó còn rất thiên vị nữa. Con gái thì muốn gì được nấy, con trai lại bị nghiêm khắc chê trách như thể không phải là con ruột ấy.” Là bậc cha mẹ, từ xưa đến nay Tiêu Tuệ Vân luôn chú trọng vấn đề giáo dục con cái: “Chúng ta làm cha mẹ, nếu sinh hai đứa thì phải xử lý mọi việc công bằng, bên này nặng bên kia nhẹ chẳng phải sẽ làm lòng con lạnh giá sao?”

Nghe bà trút nỗi bực tức, Nhạc Dao và ba liếc nhìn nhau, rồi liên tiếp hoạ theo.

Sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt Tiêu Tuệ Vân đã khá hơn: “Nói chứ, không phải em trông mặt mà bắt hình dong, thằng bé kia quả thật trông đẹp trai hơn tất cả những người nhà đó.”

Nhạc Dao bụm miệng cười: “Mẹ, mẹ cũng thích trai đẹp hả.”

Tiêu Tuệ Vân cầm một cành rau đuổi cô đi: “Đi đi đi, mẹ đang đau lòng cho thằng bé.”

Phủi nhẹ quần, Nhạc Gia Thành hỏi tiếp: “Thằng bé? Thằng bé bao nhiêu tuổi?”

Tiêu Tuệ Vân: “... Học sinh cấp ba.”

Nhạc Dao cố ý la lên: “Nam sinh cấp ba đó nha.”

Nam sinh cấp ba, hay thật đấy, bên cạnh cô cũng có một anh chàng đẹp trai nè.

Nhạc Dao đã lâu không sử dụng thẻ mượn sách, mỗi khi mang một cuốn sách rời khỏi phòng đọc, cô đều sẽ đăng ký bằng tên Đàm Tu. Một ngày nọ, cô quản lý mở hồ sơ ra mới phát hiện những cuốn sách “Đàm Tu” mượn cho thấy hai phong cách khác hẳn nhau.

“Sắp tới kì thi tháng rồi, em hơi hồi hộp.” Trong phòng đọc sách, Nhạc Dao đang cầm một quyển sách, nhưng trên gương mặt lại tỏ ra buồn bực.

Đàm Tu thoáng nhìn qua cô, cô lại tiếp tục kể lể: “Giáo viên Vật lý lớp em nói nhất định phải thi được 80 điểm trở lên đó ạ.”

“Vậy thì thi thôi.” Anh như đang nói đến một chuyện vô cùng đơn giản vậy.

Nhạc Dao ôm sách thở dài, thầm nghĩ lần nào anh cũng thi không tốt cơ mà.

Cô không muốn tiếp tục ủ rũ về chuyện chưa xảy ra, bèn nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai mới lặng lẽ để sách xuống, rồi chuyển đến bên cạnh Đàm Tu như một tên trộm.

Anh hơi cứng người lại nhưng Nhạc Dao không thấy, tất cả sự chú ý của cô đều đặt hết lên gương mặt Đàm Tu. Nốt ruồi màu nâu ở khoé mắt kia quyến rũ quá mức rồi.

“A Tu.” Ý xấu trong Nhạc Dao dần lớn lên, nhìn anh nhe răng lộ ra chiếc răng khểnh: “Em có thể sờ nốt ruồi lệ của anh được không ạ?”

Đàm Tu ra hiệu cảnh cáo: “Đây là phòng đọc sách đấy.”

Nhạc Dao hiểu sai ý nên càng thêm hưng phấn: “Không phải là phòng đọc thì được đúng không ạ?”

Đàm Tu mím môi, cười nhạt: “Không được.”

Nhạc Dao chê anh hẹp hòi, định thừa cơ anh không chú ý lén giở trò. Vậy nhưng, Đàm Tu đã đoán trước được ý định của cô nên đã giữ rịt cổ tay cô dưới gầm bàn, cho dù Nhạc Dao giãy thế nào cũng không thoát được.

Tay cố dồn sức, Nhạc Dao không khỏi nhíu mày, hết nghiến răng rồi lại nghiến lợi.

Trái lại, Đàm Tu vẫn tỏ ra bình tĩnh. Anh khẽ nhướng môi, như đang trêu đùa trẻ con vậy.

Quyển sách trên bàn vẫn không nhúc nhích, trong khi hai người đang đấu tay dưới gầm bàn. Đúng lúc đó, Tạ Dực Tu đi tìm sách ngang qua: “Ủa, hai người ở đây hả.”

Đột nhiên bị bạn ngồi cùng bàn bắt gặp, Nhạc Dao rút tay theo phản xạ, nhưng lại cảm thấy người ngồi cạnh chợt siết mạnh tay hơn khiến cô hơi đau.

Cô vô thức cau mày, tức thì người đó nhẹ tay hơn rồi thay đổi tư thế.

Cô cảm nhận được bèn kinh ngạc nhìn sang, nhưng Đàm Tu vẫn điềm nhiên không nhìn ra có gì khác thường.

Nhạc Dao mím môi, không khỏi bật cười thành tiếng.

Có ai ngờ người ngoài mặt trông nghiêm túc kia lại lặng lẽ nắm tay cô ở dưới gầm bàn chứ.

Trái tim như có đôi cánh bay vút lên không và đáp xuống những đám mây mềm mại.

Cô kìm lòng không đặng nếm thử một miếng, ngọt ngào quá, giống hệt kẹo bông gòn.

Đến nỗi Tạ Dực Tu đang nói gì, cô đã hoàn toàn không nghe được gì rồi.

-

Trước kì thi tháng, Nhạc Dao nhận được một cuốn tập từ Đàm Tu, trong đó chứa đầy kiến thức Vật lý. Cô lật vài trang nhưng không đọc hết, mãi đến ngày thi, cô mới sực nhớ đến nội dung trong tập thì phát hiện toàn là kiến thức trọng tâm.



Nhạc Dao hối tiếc không thôi, chỉ muốn nuốt hết kiến thức đó vào bụng ngay lập tức thôi.

Vào giờ tự học tối, cô kéo Lý Tây Nguyệt ra dò đáp án, hai người cho ra những kết quả khác nhau.

“Mình không chắc đáp án của mình có chính xác không.” Từ trước đến nay, Lý Tây Nguyệt luôn thận trọng, không bao giờ nói chắc về những việc mình không nắm rõ.

“Châu Châu đâu? Đợi lát nữa hỏi cậu ấy thử.” Lâm Viễn Châu cũng là một trong những người học giỏi số một số hai trong lớp họ.

Các kì thi tháng được phân bổ ở những địa điểm thi ngẫu nhiên nên ba người không thi chung một phòng, bởi vậy ban ngày họ chưa gặp nhau. Chỉ chưa đầy mười phút nữa sẽ đến giờ tự học tối, Lâm Viễn Châu đeo túi chéo đi từ văn phòng giáo viên vào, vừa thở hồng hộc.

Nhạc Dao nghiêng người nhìn cậu: “Châu Châu, cậu chạy đi đâu vậy? Bây giờ mới đến lớp hả.”

Lâm Viễn Châu nhét cặp vào ngăn bàn, vừa đáp lại: “Mình có chút việc nên tới trễ.”

Bút chuyển động ở ngón giữa, Nhạc Dao đẩy bản nháp tới trước mặt Lâm Viễn Châu: “Mình và Tây Nguyệt đang thảo luận đề buổi chiều nè, cậu làm được không?”

Lúc ấy, câu hỏi của Nhạc Dao bị Lâm Viễn Châu chiếu lệ cho qua, mãi đến khi có kết quả kì thi tháng thì họ mới biết cậu vắng mặt trong ngày thi.

Vì sáng hôm thi, ba Lâm Viễn Châu bị té ở nhà.

Khi chủ nhiệm lớp gặp riêng Lâm Viễn Châu, Nhạc Dao kéo Lý Tây Nguyệt giả vờ đi ngang qua văn phòng. Qua cánh cửa, họ thấy chủ nhiệm lớp ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc, còn Lâm Viễn Châu đứng cúi đầu trước mặt cô giáo không nói câu nào.

Chừng mười phút sau, Lâm Viễn Châu ra khỏi văn phòng với sắc mặt rất xấu. Hai ngày sau, tâm trạng Lâm Viễn Châu không tốt, thậm chí không cười giỡn với họ như mọi ngày.

Nhạc Dao hỏi han bóng gió mấy lần, lúc mua bánh mì hay mua nước cũng cố ý mua thêm một phần cho cậu để an ủi vết thương lòng vì lỡ cuộc thi: “Lần này là có lý do mà, lần sau thi lại là được thôi à.”

Lâm Viễn Châu không đáp lời mà cười rất miễn cưỡng.

Lâm Viễn Châu luôn lạc quan, nhưng lần này lại sa sút tinh thần tận mấy ngày liền. Nhạc Dao khá bận tâm đến tình hình gia đình cậu, bèn lặng lẽ nói với Lý Tây Nguyệt: “Cuối tuần mình định đến nhà cậu ấy, tiện thể thăm chú Lâm luôn.”

Lý Tây Nguyệt chần chừ một lát: “Mình có thể đi cùng không?”

Nhạc Dao ồ lên: “Cậu muốn đến nhà Châu Châu hả?”

“Ừm...” Cúi đầu, Lý Tây Nguyệt nói: “Chúng ta là bạn mà.”

Trên đường đến nhà họ Lâm, Nhạc Dao nhắc nhở để Lý Tây Nguyệt chuẩn bị sẵn tâm lý: “Hình ảnh mà cậu thấy lát nữa có lẽ sẽ khác với những gia đình thông thường. Với lại, chú Lâm đi đứng hơi bất tiện... nhưng chú Lâm rất tốt, khi mình còn bé, chú ấy thường cho mình kẹo đấy.”

Lý Tây Nguyệt chỉnh lại mắt kính: “Mình hiểu ý cậu rồi.”

Nhạc Dao và Lâm Viễn Châu sống trong cùng một con phố, nhưng hoàn cảnh sống lại hoàn toàn khác nhau. Trong khi gia đình Nhạc Dao ấm cúng, có hoàn cảnh sống ấm áp và tươi sáng thì Lâm Viễn Châu có thể coi là “nhà chỉ có bốn bức tường”, đồ đạc ít ỏi và cũ kỹ, chỉ có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cơ bản.

“Châu Châu ơi, chú Lâm ơi, con tới thăm nhà mình nè!” Nhạc Dao như mặt trời nhỏ, đi tới đâu thì nơi đó sẽ được chiếu sáng.

Cô gọi to và nhanh chóng nhận được hồi đáp. Chú Lâm điều khiển xe lăn đi ra rồi cười chào Dao Dao.

Thấy có thêm một cô bé khác, chú Lâm ngờ ngợ hỏi: “Đây là?”

Nhạc Dao khoác tay Lý Tây Nguyệt giới thiệu: “Cậu ấy tên Lý Tây Nguyệt, là bạn của con và Châu Châu ạ.”

Chú Lâm bình dị gần gũi nhiệt tình mời cả hai vào nhà: “Bạn của Châu Châu à, mau, mau vào đi con.”

Lý Tây Nguyệt quan sát xung quanh, căn nhà này tuy đơn sơ nhưng lại vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, có thể thấy được thái độ của chủ nhân trong lối sinh hoạt.

Loáng thoáng nghe tiếng nói, Lâm Viễn Châu bèn đi ra từ một cánh cửa khác, tay còn đang cầm một đôi giày thể thao ướt sũng.

“Đại ca, cậu tới giúp mình...”

Ngay khi nhìn thấy Lý Tây Nguyệt, Lâm Viễn Châu im bặt: “Ơ...”

Khi nhận thấy Lý Tây Nguyệt đang nhìn vào đôi giày cũ mới giặt của mình, Lâm Viễn Châu vô thức giấu nó ra sau: “Thôi lát nữa đi.”

Cậu hấp tấp trở về chỗ bồn giặt đồ và quẳng giày xuống, rồi rửa tay sạch sẽ trước khi quay lại tiếp khách.

Hai cô gái ngồi nói chuyện với chú Lâm. Lâm Viễn Châu tìm cơ hội gọi một mình Nhạc Dao ra: “Sao cậu ấy lại tới đây vậy?”

Nhạc Dao chớp mắt: “Thăm cậu chứ sao.”

Lâm Viễn Châu cứng họng: “Mình có gì hay mà thăm?”

Nhạc Dao trả lời cậu một cách chân thành: “Tuần này tâm trạng cậu không tốt, là bạn bè nên lo lắng cho cậu mà.”

Lúc hai người đứng ngoài cửa nói chuyện, Lý Tây Nguyệt nhìn qua đó mấy lần, cũng sợ mình đột ngột xuất hiện gây thêm phiền phức cho người ta bèn nhanh chóng bảo mình phải về rồi.

Chú Lâm cố giữ khách, còn Lâm Viễn Châu không nói gì, mãi đến khi chú Lâm gọi cậu thì Lâm Viễn Châu mới động.

Cậu dứt khoát chặn người ở cửa: “Tới cũng tới rồi, cùng ăn trưa đi.”

Cơm trưa do Lâm Viễn Châu lo liệu, tuy món ăn không phong phú nhưng hương vị lại ngon tuyệt.

Một buổi chiều vừa bình thường vừa bất thường, bởi hai người bạn thân bỗng nhiên ghé thăm khiến Lâm Viễn Châu rất vui, cho đến khi nhận được cuộc điện thoại từ phòng khám thì tâm trạng Lâm Viễn Châu lại trở nên hơi phức tạp.

Vì lý do sức khoẻ, ba phải uống thuốc suốt. Họ thiếu tiền nên không đến bệnh viện, phải trông cậy vào phòng khám Đông y gần đó để gắng gượng đến tận bây giờ. Nhưng cho dù là phòng khám thì năm này qua năm nọ cũng phải tốn kha khá tiền.

Ban đầu, trong dự kiến của mình, cậu sẽ nhận được một khoản trợ cấp bốn con số, nhưng bây giờ...

Sau khi ăn xong, một mình Lâm Viễn Châu đứng trên tảng đá ngoài sân. Khi Lý Tây Nguyệt hỏi thì cậu vờ như thờ ơ: “Mất một khoản tiền thôi.”

Lý Tây Nguyệt vạch trần: “Có phải vì học bổng không?”

Lâm Viễn Châu “vụt” đứng lên, tỏ vẻ khó tin: “Sao cậu biết?”

Trong ký ức của Lâm Viễn Châu, cuộc sống thuở còn thơ hết sức nhạt nhẽo. Khi những đứa trẻ khác được ba mẹ nuông chiều và thoả sức chơi đùa với bạn bè đồng trang lứa thì cậu phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc ba và lo toan việc nhà.

Tuy nhiên, để có một cuộc sống sung túc, làm lụng vất vả thôi không đủ, mà còn cần phải có tiền. Họ dựa vào tiền bồi thường thương tật và trợ cấp thu nhập thấp của ba để duy trình cuộc sống, thế nên khi còn nhỏ Lâm Viễn Châu đã biết nắm bắt mọi cơ hội kiếm tiền.

Người khác chê cậu keo kiệt, trong mắt chỉ có tiền, nhưng cậu chẳng quan tâm.

Tiền trợ cấp và học bổng cho học sinh nghèo của trường là điều mà hằng năm cậu nhất định phải có được. Cái trước khớp với hoàn cảnh gia đình cậu, còn cái sau đòi hỏi sự nỗ lực của cậu. Cậu không phải một cậu bé có thiên phú nên phải dành nhiều thời gian và công sức hơn những người khác mới đạt được thành tích cao.

Hiện giờ, cậu đã bỏ lỡ một ngày thi khiến điểm số của cậu ở một vài môn bị bỏ trống, vậy nên tiền thưởng cho học kỳ này hẳn sẽ đi lướt qua cậu mất rồi.

Lý Tây Nguyệt xem qua danh sách trong văn phòng thấy tên của Lâm Viễn Châu từ Có thành Không, thì ra đây chính là lý do khiến tâm trạng cậu sa sút. Lý Tây Nguyệt và Nhạc Dao là bạn bè nhưng cũng không thể quyết định được những chuyện liên quan đến học bổng.

Hơn nữa, gần đây Nhạc Dao cũng rất buồn phiền, tổng điểm của cô không tệ nhưng chỉ kém mỗi môn Vật lý. Điều này gần như đã trở thành cái đinh trong mắt Diệt Tuyệt sư thái.

Cứ cách vài ba bữa, Diệt Tuyệt sư thái sẽ gọi cô lên văn phòng làm bài kiểm tra, nếu cô làm không tốt sẽ bị chất vấn: “Nhạc Dao, em không biết làm bài Vật lý hay muốn chống đối tôi thế? Mấy môn khác không phải em học giỏi lắm à, đến Vật lý thì tự dưng không hiểu đúng không?”

Lúc dạy cô, Diệt Tuyệt sư thái không hề nể tình, tâm trạng Nhạc Dao lại chán nản, ngoài việc cụp tai nói phụ hoạ theo “Em biết rồi ạ, lần sau em sẽ sửa ạ.”.... Cô cũng không còn đủ can đảm để tiếp lời giáo viên nữa.

Vào tai trái ra tai phải, Nhạc Dao thoáng thấy tập tài liệu đang mở trên màn hình máy tính, buột miệng hỏi: “Cô Tưởng ơi, cuộc thi Vật lý đó là gì vậy ạ?”

Khi Diệt Tuyệt sư thái sắp kết thúc bài răn đe thì bị thái độ mất tập trung của cô chọc giận: “Cuộc thi Vật lý là thứ em nên quan tâm hả? Với đầu óc của em, em có thể giải được mấy bài toán này là may phước lắm rồi, đừng suốt ngày nói như rồng leo làm như mèo mửa nữa được không...”

Tóm lại không xuôi tai gì cho cam.

Lớn đến vậy rồi nhưng đây là lần đầu Nhạc Dao gặp phải một giáo viên nghiêm khắc mà còn hay mắng học sinh như vậy. Cô hơi tức giận, siết chặt quả đấm thuyết phục mình phải kìm lại.

Lúc sắp không kìm nổi nữa, một giọng nói đột nhiên chen vào: “Cô Tưởng, thầy Vu gọi cô đi họp ạ.”

Giọng nam quen thuộc lập tức thu hút sự chú ý của Nhạc Dao, cũng làm Diệt Tuyệt sư thái phân tâm.



Diệt Tuyệt sư thái phải đi họp nên tiện thể đuổi Nhạc Dao về.

Cô chỉ ước nhanh chóng thoát khỏi đây, nhưng lại không khỏi quay sang nhìn Đàm Tu vài lần. Họ không nói gì, thậm chí không trao đổi ánh nhìn với nhau.

Không lâu sau, Nhạc Dao nghe tiếng gọi từ đằng sau cô trên hành lang.

“Nhạc Dao.” Giọng Đàm Tu rất đặc biệt, ngữ điệu khi gọi tên cô lại càng độc nhất vô nhị.

Cô theo bản năng quay lại: “Dạ?”

Đàm Tu đi ngang qua bên cạnh cô, bỗng dưng trong tay Nhạc Dao có thêm vài tờ giấy, tiêu đề chính là thông tin liên quan đến “cuộc thi Vật lý”.

Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang rời đi kia, trái tim Nhạc Dao như bị dùi trống mềm mại đánh vào khiến cô có cảm giác bên tai ngứa ran.

Người ấy kiệm lời, nhưng lại chịu thoả mãn sự tò mò của cô mà không cần hỏi lý do.

-

Đàm Tu quay về lớp, tức thì Kỷ Trì bám theo: “Gặp người ta không?”

Kỷ Trì là đại diện môn Toán nên thường lên văn phòng ôm bài tập về. Anh ấy phát hiện gần đây Nhạc Dao hay ở văn phòng, bởi vậy mới cố tình nhường cơ hội đi thông báo cho Đàm Tu.

Đàm Tu ngồi trên băng ghế, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô gái ấy cúi đầu đứng trong văn phòng với vẻ vừa không cam lòng vừa tủi thân.

Nếu lúc ấy không ai ngăn cản, cô sẽ khóc ư?

Anh chưa từng nhìn thấy và cũng không muốn thấy cảnh tượng đó.

Kỷ Trì đi tới đá chân anh: “Hỏi cậu đấy.”

Đàm Tu dựa vào cái bàn phía sau, duỗi chân ra: “Gặp rồi.”

“À này, gần đây có người hỏi tôi xem có ai giỏi Vật lý không, bảo rằng sắp tới có một cuộc thi.” Kỷ Trì không hiểu rõ chuyện này lắm, có người bạn định đăng ký dự thi nên nhờ anh ấy tìm người giúp.

Trước mắt có một thí sinh thích hợp, chỉ có điều...

Đàm Tu vẫn từ chối: “Không đi.”

Kỷ Trì chắp tay.

Anh ấy biết Đàm Tu không có hứng thú với bất cứ cuộc thi nào, thậm chí là bài xích.

Nhắc đến cuộc thi, Nhạc Dao nôn nóng cầm tài liệu “Cuộc thi Vật lý” về lớp chia sẻ với bạn mình: “Châu Châu, có một cuộc thi Vật lý tiền thưởng là 5000 tệ, cậu muốn thử không?”

Cô vừa mới xem lướt qua rồi, nếu thi được hạng nhất thì có thể nhận 5000 tệ tiền thưởng. Học bổng mà Lâm Viễn Châu đánh mất biết đâu có thể kiếm về bằng cách khác.

Lâm Viễn Châu tỉ mỉ hơn, chỉ vào yêu cầu quan trọng: “Trên này ghi cần ba người tổ chức thành nhóm tham gia, vả lại ba người phải qua sát hạch mới có thể bước vào cuộc thi thí nghiệm cuối cùng.”

“Vậy tìm người lập team chẳng phải được rồi à.” Nhạc Dao chỉ qua: “Vật lý của Tây Nguyệt cũng không tồi đâu.”

“...” Lý Tây Nguyệt nhìn thoáng qua Lâm Viễn Châu, không từ chối mà uyển chuyển nói: “Nếu cậu không chê.”

Vậy tức là đồng ý rồi.

Còn thiếu một người, Nhạc Dao nghĩ ngay đến bạn ngồi cùng bàn, nhưng bây giờ vị trí bên cạnh cô trống trơn vì đã hai ngày Tạ Dực Tu không đến trường rồi.

Tuần trước, Tạ Dực Tu và bạn bè đi nhảy bạt lò xo rồi bất cẩn va đầu vào thành dẫn đến gãy xương, hiện vẫn còn nằm trong bệnh viện không gượng dậy nổi kìa.

Lâm Viễn Châu có rất ít bạn bè nên trong phút chốc không có ai để chọn. Trái lại, Nhạc Dao tràn trề hăng hái vỗ ngực hứa hẹn: “Chuyện này dễ ẹc, để mình lo cho.”

Thế nhưng, sau khi nói xong câu đó, cô nhanh chóng bị vả mặt.

Không phải ai cũng có đủ can đảm khiêu chiến cuộc thi cấp tỉnh kia và cũng không thể cứ lấy bừa một người nào đó để bù cho đủ người. Sàng lọc hết các điều kiện nhưng lại chẳng tìm được một ai.

Khó khăn lắm mới tìm được một cậu bạn học siêu giỏi sẵn sàng tham gia, nhưng tính khí cậu ta quá thất thường và luôn tỏ vẻ hống hách nên hoàn toàn không thể hợp tác chung được. Kết quả là, nhóm lập chưa được hai ngày thì đã giải tán.

Nhạc Dao rầu rĩ hết sức, thậm chí còn gửi gắm hi vọng vào Đàm Tu: “A Tu, anh có biết ai học giỏi muốn dự thi không, đề cử cho em đi?”

“Không có.” Các bạn xung quanh anh, Kỷ Trì đều đã hỏi thử cả rồi.

Nhạc Dao quan sát anh, đồng tử xoay tròn, thử hỏi dò: “Lần trước anh tóm tắt kiến thức quan trọng cho em rất xịn luôn, có phải anh cũng rất giỏi Vật lý không ạ?”

Dừng bút, Đàm Tu nói rõ với cô: “Anh không có hứng thú với thi thố.”

“Được rồi.” Nhạc Dao không nài ép, đành phải tiếp tục tìm người thôi.

Chẳng hiểu làm sao mà thông tin này lại lọt vào tai Diệt Tuyệt sư thái. Nhạc Dao lại bị phê bình một trận: “Tôi nghe nói gần đây em đang tìm người tham gia thi Vật lý à?”

“Nếu em có nhiều thời gian để lãng phí vậy thì sao không dành thêm thời gian vào bài thi đi.” Diệt Tuyệt sư thái đập tờ bài kiểm tra lên bàn: “Em xem kết quả bài kiểm tra hàng tuần gần đây của mình đi, tôi dạy nhiều vậy mà em vẫn thi có 70 điểm cho tôi thôi đấy!”

Nhạc Dao không khỏi phản bác: “Là 76...” Rõ là đã rất gần 80 điểm rồi.

“Em còn cãi hả? 76 và 70 có khác gì nhau? Điểm này mà còn đòi thi với thố, đúng là xấu hổ quá mà!” Một khi con người ta đã có thành kiến thì khó thể nhìn nhận đối phương một cách khách quan được.

Nhạc Dao bị phạt chép lại bài kiểm tra mười lần.

Khi cô quay lại lớp học, tổ trưởng tổng vệ sinh đang chuẩn bị đóng cửa. Thấy cô đi tới, tổ trưởng đặt chìa khoá lên bục giảng: “Cậu vẫn còn ở đây à? Lúc đi nhớ đóng cửa nha.”

Hôm nay là thứ sáu, không có tự học tối.

Hầu hết học sinh đã rời khỏi trường, toà nhà dạy học lập tức trở nên yên ắng. Nhạc Dao nhìn lớp học trống rỗng rồi cúi đầu ngồi im lìm trên ghế.

Cô đặt bài kiểm tra lên bàn, dùng ngón tay ấn phẳng nó rồi chầm chậm lấy sách bài tập và bút trong ngăn kéo ra. Số 76 đỏ tươi đặt bên cạnh tên cô. Giây phút đặt bút lên viết, tay cô chợt run rẩy.

Từng giọt nước mắt rơi trên sách bài tập làm ướt hết viền sách.

“Bảo mình không có tư cách tham gia thi đấu.”

“Mình muốn giúp Châu Châu, mà sao chẳng tìm được ai hết vậy.”

“Mình ngốc quá, chỉ có mấy đề thôi mà sao không học được thế này.”

Cô đại diện cho khái niệm lạc quan sáng sủa, hay cười và luôn vui tươi.

Cô đem lại niềm vui cho người khác, còn nỗi buồn và sự tủi thân của mình cô nuốt xuống tận đáy lòng, chỉ khi không có ai mới có thể mặc sức trút hết ra ngoài.

Cô cầm bút viết nguệch ngoạc trên giấy, đôi vai run lên vì nức nở. Cô không để ý rằng có người đang bước vào lớp rồi từng bước một đi tới sau cô.

Nước mắt cô rơi lã chã.

Tiếng thở dài của chàng trai vang vọng rồi một bàn tay khoẻ khoắn vững chãi đặt lên vai cô.

“Nhạc Dao.”

Nghe thấy cô khóc kể hết tất cả những uất ức, người ấy đến bên cô không mảy may do dự, hứng lấy những giọt nước mắt quý giá như ngọc và dỗ dành một cách cực kì vụng về: “Đừng khóc, anh sẽ giúp em nhé.”

- -------------------

Lời tác giả:

“Tình yêu là phần thưởng dành cho những người dũng cảm.”