Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 5




Đã lâu không sờ tới đàn nên cảm giác không khỏi mới lạ, tiếng đàn phát ra khi ngón tay lướt trên phím đàn cũng không thanh thoát tự nhiên như ngày xưa nữa. Tôi đành từ bỏ mà gấp đàn lại, không muốn tự kiềm chế mà hành hạ lỗ tai nữa.

“Thần Hi, mau ra đây, không biết có còn nhận ra không?” Giọng nói hưng phấn của mẹ vọng tới từ phòng khách. Không cần nhìn thì tôi cũng biết nhất định là học trò cưng của mẹ rồi. Chỉ có gặp học trò cũ của mình thì mẹ mới có thể nhiệt tình khác thường.

“Chị, chị muốn đi sao?” Em họ Xướng Xướng nhìn thấy tôi có vẻ không hài lòng nên lo lắng hỏi.

Tôi đành bất đắc dĩ ra hiệu “Đi, không thì mợ bán chị để mua kẹo cho em ăn.”

“Mợ không làm vậy đâu, mẹ và dì đều nói chị là bảo bối tự hào của mợ.”

“Chậc!” Các cô nói như vậy sao, thực tâm mà nói thì tôi cảm giác mình cũng gần là bảo bối của các cô. Bà nội qua đời sớm, ba là con trưởng trong nhà nên mẹ liền đảm đương vai trò của bà, đối với các cô coi như con gái. Từ việc lấy chồng đến sinh con, chuyện lớn việc nhỏ đều tận tâm hết sức. Các cô cảm động nên ngoại trừ tôn trọng đối với mẹ ra thì đối với tôi cưng chiều hết sức. Những kỳ nghỉ hè lúc tôi còn bé, luôn luôn có mấy người cô thay phiên đến thăm, đó là hạnh phúc được trời thương.

“À, chị, nếu như chị không muốn ở lại phòng khách nói chuyện cùng bọn họ thì ho khẽ một cái, em sẽ đi ra ngoài cứu chị.”

“Xướng Xướng vạn tuế!” Tôi hung hăng hôn lên gò mà phúng phính của em ấy “Ở bên ngoài là học sinh của mợ, chị không quen anh ta. Ngồi ở đó nghe bọn họ nói chuyện thì giống như đồ ngốc vậy. Sau độ mười phút thì em phải gọi chị ra đấy.”

“Yên tâm đi!” vẻ mặt Xướng Xướng chân thành, còn tôi vui vẻ ra khỏi phòng.

Trên ghế sa lon trong phòng khách có một người đàn ông đeo kính có vẻ nhã nhặn đang nói chuyện với mẹ. Khi nhìn thấy tôi đi ra thì anh đứng lên.

“Thần Hi!” Anh ấy biết tôi, tôi rất thục nữ mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống ở đầu bên kia ghế sa lon.

“Con không nhận ra nó?” Mẹ có hơi thất vọng.

“Đã nhiều năm không gặp, tất cả đều đã trưởng thành. Nếu gặp Thần Hi ở trên đường  thì cháu cũng không nhận ra.” Người đàn ông đeo kính có vẻ rất am hiểu ý người khác nên giải vây cho tôi đầy phong độ.

Tôi vẫn duy trì sự vui vẻ có chừng mực đủ thân thiết mà cố dự đoán. Ở trong đầu thì đối chiếu với các học trò cưng mà mẹ thường hay nêu ra. Đáp án vẫn như thế, tôi không có bất cứ ấn tượng nào.

“Là Ôn Tử Trung đó!” Mẹ bất mãn trợn mắt liếc nhìn tôi. Tôi vội vàng làm bộ như đã nhớ ra “Phải chứ? Tôi không nhận ra đó, anh khỏe không?” Tôi nghĩ nát óc cũng không biết Ôn Tử Trung là người nơi nào.

Anh ấy nhận ra trò bịp của tôi nhưng cũng phối hợp với tôi làm ra vẻ mặt cảm động “Khi anh học lớp của giáo sư Bạch thì em mới học tiểu học. Sau đó anh vào trường quân đội, vẫn luôn ở xa, không nghĩ em còn nhớ anh.”

“Ha ha, anh đặc biệt như thế! Ưu tú như vậy thì có muốn quên cũng khó.” Tôi giả bộ cười đáp lại.

“Người ưu tú thì phải là em, tốt nghiệp trường có tiếng, bây giờ là giáo sư đại học.”

Thật sự là xấu hổ nữa rồi, loại trường đại học nhóm thứ ba (như cao đẳng bên mình) mà cũng gọi là đại học sao? Không dám nói chuyện này tiếp, tôi vội vàng chuyển đề tài “Anh vẫn còn ở bộ đội sao?”

“Ừ, ở trường quân đội anh học ngành y, khoa chỉnh hình. Hiện tại đang công tác ở một bệnh viện quân đội tại Bắc Kinh.”

“Oa, thủ đô à!” Tôi cổ vũ làm ra vẻ hâm mộ. Mẹ cũng chỉ giữ một giọng khen ngợi: “Ừ, khi còn bé Tử Trung đã đặc biệt thông minh, hiểu chuyện, hiện tại thành đạt là lẽ tất nhiên.”

Tôi cũng gật gù theo, người ưu tú thì tuổi thơ tự nhiên phải đặc biệt.

“Làm sao mà nói được là thành đạt, chỉ là một phần công tác mà thôi. Thần Hi, so với học sinh lớn thì em không hơn được bao nhiêu. Liệu có bị áp lực không?” Anh khiêm nhường lại chuyển đề tài về tôi.

“Thần Hi đi học thì cô không lo lắng, nhưng không nghĩ tới nó lại vẫn còn nhậm chức phụ giảng. Cô không nghĩ tới điều đó. Lần trước cô đã gặp hiệu trưởng ở trường học của nó, có đánh giá về nó rất cao.” Mẹ mỉm cười không thể kiềm chế luôn mồm khen con gái làm tôi hận không thể tìm lỗ nào mà chui.

Tôi ho nhẹ một tiếng.

“Chị!” Xướng Xướng ngọt ngào từ bên trong chạy ra “Bản nhạc em mới học mà đàn như thế nào cũng không được, chị đánh đàn lại một lần cho em xem, được không?”

Không đợi tôi trả lời thì mẹ đã vội vàng đứng lên “Xướng Xướng, mợ sẽ giúp cháu. Chị cháu đang có chuyện nên chúng ta không làm phiền. Tử Trung, Thần Hi đang kỳ nghỉ ở nhà nên không cần phải vội, hai đứa cứ trò chuyện đi. Cháu không nên đi vội, ở lại ăn cơm.”

Xướng Xướng lực bất tòng tâm bĩu môi với tôi thì đã bị mẹ kiên quyết lôi vào bên trong phòng. Tôi không dám tin nhìn theo lưng mẹ. Như vậy là mẹ giao tôi cho học trò của mình, mục đích nào đây?

Tôi thật sự đã rơi xuống cảnh giới con gái mà mẹ cần đẩy mạnh tiêu thụ (tống khứ) sao? Thất bại nặng nề làm cho tâm tình của tôi trong nháy mắt chìm đến tận đáy.

Ôn Tử Trung nhìn tôi im lặng không nói, bầu không khí có hơi không được tự nhiên. Anh ngồi không yên. “Chúng ta đi ra ngoài một lát được chứ?”

Tôi cố gắng mỉm cười “Được!”

Được làn gió thổi qua nên tâm trạng buồn bực vơi đi một ít. Con đường đá nhỏ trong tiểu khu tuyết vẫn còn đọng rất nhiều, tôi cẩn thận tránh chúng ra.

Ánh mắt của Ôn Tử Trung nửa cố tình nửa vô ý nhìn vào tôi khiến tôi hơi mất tự nhiên. “Khi còn bé anh thường đến nhà chúng tôi sao?” Tôi tìm chuyện để nói.

“Có, anh thích sau giờ học lại đến nhà em làm bài tập, thuận tiện có thể xem em đánh đàn, vẽ vời. Hồi đó em cư xử rất dễ thương, những lúc vui vẻ còn có thể nhảy múa cho chúng tôi xem.”

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng lên “Em… thật sự là em khả ái như vậy à!”

“A, đúng thế. Một cô bé rất khả ái, em vẫn luôn là niềm tự hào của cô.” Anh vươn tay, giúp tôi gạt đi mấy sợi tóc lộn xộn trên mặt. “Mọi người đều rất hâm mộ em vì đa tài đa nghệ như vậy. Có lúc bạn học gặp nhau thì nếu như có nói về em mọi người lại suy đoán, hiện tại không biết em lớn lên như thế nào.”

“Chắc hẳn là thất vọng rồi!” Nữ sinh lúc nhỏ xinh đẹp thì lớn lên nhất định rất xấu, đây là chân lý mà Âm Nhu đã giảng.

Anh cười thành tiếng, trong mắt hiện vẻ cực kỳ cưng chiều “Xem em căng thẳng chưa kìa, thật ra em không thay đổi mấy. Trừ mấy điểm nhỏ không thích ra thì đúng là xinh đẹp thanh nhã.”

Tôi là con gái nên rất thích hư vinh, nhưng được người khác khích lệ trước mặt như vậy thì trái tim có lẽ có chỗ không thể thừa nhận. “Cám ơn đã khích lệ. Rất xin lỗi, đối với anh tôi không có ấn tượng sâu.”

“Hì hì, em khá là thẳng thắn. Học sinh của cô giáo thì nhiều, làm sao mà em nhớ hết cho xuể. Còn chúng tôi lại chỉ nhớ một mình em thì đương nhiên ấn tượng rất sâu .”

Tôi gật đầu. Mái tóc của anh bị gió thổi rối loạn, dưới ánh mặt trời tôi nhìn thấy có ánh bạc chợt lóe thì không khỏi bật hỏi: “Anh có con cái chưa!” Khi tôi học tiểu học thì anh học trung học, tính ra là lớn hơn tôi độ bảy tám năm. Tôi đã cứng tuổi thì anh cũng sẽ không còn trẻ nữa.

Ôn Tử Trung hiển nhiên có hơi kinh ngạc là tôi sẽ hỏi như vậy, nhưng anh lập tức liền khôi phục sự tự nhiên “Anh không có con cái. Học Y khoa chín năm, tốt nghiệp đã sắp ba mươi nên vội vã lập gia đình, vì công tác không dám sốt ruột có con cái. Đến bây giờ, tất cả cũng đều hơi khá hơn nên muốn có con cái thì ” Anh khe khẽ cười một tiếng “Chúng tôi lại ly hôn .”

Tôi kinh ngạc đến quên ngậm miệng, trong lòng áy náy không thôi. “Thật xin lỗi, em, em chỉ là tùy ý hỏi, không phải nghĩ....”

“A, ly hôn cũng không phải cái gì xấu, không hợp thì chia tay thôi.” Anh đi vòng qua một đám cây bách, gảy gảy tuyết đọng trên mặt đất mà thản nhiên cười một tiếng “Chúng tôi là bạn học, cô ấy muốn ra nước ngoài để  đào tạo sâu hơn, anh muốn ở lại trong nước. Không ai muốn nhân nhượng nên cứ như vậy mà bình thản chia tay .”

Thật là lý do đơn giản, lúc yêu thì mãnh liệt, chia tay thì lại tĩnh lặng như mặt nước, ở đây là ai đích thực buồn đau nhỉ?

“Vậy còn Thần Hi?” Anh biết rõ mà còn hỏi, chỉ vì muốn nghe tôi tự mình nói ra.

“A, tôi nghĩ nên tự do tự tại chơi đùa vài năm nữa.”

Anh lại vuốt ve đầu tôi “Không nên ham chơi quá lâu, lần này anh vì em mà đặc biệt trở về. Em có thể cho anh một cơ hội nữa hay không?”

“Ầm” Một viên đạn pháo hạng nặng nổ tung trước mắt mình. Tôi không nghĩ tới anh sẽ nói trắng ra như thế, ngoại trừ kinh ngạc ra thì có lẽ tôi cũng chỉ có kinh ngạc. Ai đã không tiếc ngàn dặm mà báo tin tức cho anh ấy đây.

“Em, em.....” Tôi lắp bắp, không biết nên trả lời anh như thế nào.

“Anh cũng không vội muốn câu trả lời, dù sao đối với em mà nói thì anh vẫn còn giống như người xa lạ. Đáng tiếc kỳ nghỉ của anh không lâu, chỉ có thể đợi đến mùng hai tết âm lịch. Mấy ngày này anh có thể tới thăm em được không? Sau này, chúng ta có thể lưu lại cách liên lạc với nhau không?”

Rốt cuộc vẫn là tác phong quân nhân, một là một, hai là hai. Mà lúc này thì tôi bối rối vẫn còn không tìm thấy điểm mấu chốt.

“Em, em…  ” Tôi vất vả lựa lời: “Chuyện này vượt qua dự liệu của em, lại cũng quá nhanh.”

Anh cười nhẹ nhàng “Thần Hi, em không nên tìm cớ gì cả. Anh đã qua cái tuổi yêu đương nam nữ. Cơ hội của anh không nhiều nữa, nên mỗi một cái thì anh đều nắm chặt. Đối với anh mà nói thì em tựa như giấc mộng khó có thể tin nổi. Giữa chúng ta có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn, nên anh cũng không dám có ý nghĩ như vậy. Nhưng vận mệnh lại cho anh cơ hội này. Hãy đồng ý với anh là em sẽ suy nghĩ thật kỹ một lần, được chứ?”

Tôi trợn to mắt, bất lực, hoa mắt.

Mẹ đang ngồi một mình đến xuất thần ở trong phòng khách, thấy một mình tôi mở cửa đi vào thì trong mắt mẹ hiện lên một vẻ hơi bất đắc dĩ. “Tử Trung đâu?”

“Anh ấy có việc đi rồi.” Tôi buồn bã ngồi xuống, tức giận không nhìn mẹ.

“Đây ít nhất cũng là một cơ hội.” Biết con gái thì ai bằng mẹ, mọi biểu hiện của tôi trong mắt mẹ giống như dòng tiêu đề tiếng Trung ở phía dưới trong vở kịch truyền hình nước ngoài.

“Mẹ!” Tôi quát to một tiếng mà xoay người lại, nước mắt nhẫn nhịn chảy xuôi theo má. “Cơ hội, cơ hội, mẹ đã hỏi cảm xúc của con hay không, con thật sự kém đến loại tình trạng này sao? Phải cần mẹ cố gắng mà giới thiệu con hay sao?”

“Tử Trung có gì không tốt nào? Ly hôn không phải là lỗi của nó. Mẹ nhìn nó lớn lên, biết rõ lai lịch của nó. Giao con cho nó thì mẹ và ba con đều rất yên tâm.” Mẹ cũng khóc, nước mắt ngang dọc.

Tôi cười lạnh một tiếng “Mẹ thấy rõ là nhất định phải gả con cho anh ấy sao!”

“Hi à, sang năm con đã hai mươi chín. Con gái lớn tuổi như vậy cũng có thể làm mẹ, con nên tự kiềm chế mà nghĩ cho tốt.” Mẹ nói khẽ khàng thành khẩn. “Không nên nhớ đến tên lường gạt  ra vẻ đạo mạo kia nữa.”

Hô, tôi thật muốn ngửa mặt lên trời khóc ròng, vì tất cả mọi người đều cho rằng tôi nghĩ đến anh ấy. “Mẹ, thứ nhất, anh ấy không phải tên lường gạt. Anh ấy chỉ là không chịu đựng nổi cô đơn nên cùng người khác chơi trò tình một đêm. Thứ hai, con không quên được anh ấy. Thứ ba, con tự kiềm chế cuộc sống rất khá.”

“Đúng, con tự kiềm chế mua nhà, chính là muốn sống cả đời độc thân, có phải không?”

“Vâng!” Tôi rưng rưng gật đầu, nhà của tôi đã sửa sang xong, sau lễ mừng năm mới là có thể chuyển tới. Đó là nhà của tôi.

Mẹ đột nhiên ôm tôi khóc lớn thành tiếng “Ta thật sự muốn giết tên lường gạt kia, nó đã biến con gái hoàn hảo của ta thành cái dạng quỷ này.”

“Mẹ, con thật sự thấy tốt mà. Cũng không phải con không lấy chồng, chỉ là không có người thích hợp thì con không muốn tùy ý.” Tôi lần nữa trịnh trọng lặp lại.

“Hi, con gái giống như đóa hoa, đợi tàn thì đã chậm. Hiện tại con còn trẻ tuổi, nhưng lớn một chút, lại già một chút, lúc một mình ở bên ngoài thì ai chăm sóc con đây? Ta và ba con đều lo lắng phát điên rồi.”

Nhìn người mẹ hiếu thắng khóc thành tiếng như vậy, đột nhiên tôi có cảm giác mình thật sự rất không hiếu thuận, tôi cũng hiểu được mình rất đáng thương. “Mẹ, con đồng ý với mẹ sẽ lưu ý thật tốt. Nếu không kém lắm thì con lấy ngay, con không yêu cầu cao. Nếu như thật sự không có ai muốn con thì con liền ra sức kiếm tiền để tự sống tốt hơn.”

“Tử Trung thì sao? Nó sẽ thương yêu con, mẹ và ba con đều vừa lòng với nó.” Mẹ vội vàng hỏi tới.

“Mẹ, anh ấy không được. Anh ấy đối với con cũng giống như cha mẹ đối với anh ấy, hiểu rõ là yên tâm, là cảm giác có vẻ thích hợp, nhưng không có tình cảm. Mẹ, mẹ không có cảm giác được anh ấy giống như một người đi đường bị cuộc sống đuổi theo, lúc mệt thì muốn tìm nơi thoải mái để nghỉ ngơi cho tốt sao? Đối với anh ấy con không có cảm giác, nếu như gắng gượng nói là có thì chỉ là có một chút sự tán thưởng vì anh ấy là một quân nhân thẳng thắn chánh trực. Mẹ, trên đời người tốt có rất nhiều, con không thể vì thế mà lấy.”

Mẹ bị tôi nói chuyện thuyết phục như vậy, mẹ khẽ lau nước mắt “Thần Hi, nếu con đã nhìn thấy tất cả như vậy thì mẹ đều hận ban đầu lại dạy con về điều tốt như vậy. Mẹ không ép con, nhưng nhất định con không nên hà khắc quá mức. Con gái thì làm vợ người ta mới được coi là người phụ nữ trọn vẹn.”

“Được rồi!” Tôi hôn mẹ một cái giống như hồi còn bé. Bà ngoại có nói sinh ra con gái đến bốn mươi năm vẫn không yên ổn, xem ra thật sự rất đúng.

“Thần Hi, con có muốn thay đổi hoàn cảnh không, ví dụ như về với ông bà?” Mẹ hiển nhiên không bao giờ yên lòng về tôi nên lại bắt đầu suy nghĩ gì đó.

“Hiện tại trường học cũng rất tốt nha!”

“Một thành phố của địa phương thì có cái gì tốt? Con không bằng những bạn học của mình đều đi nơi khác, con muốn ẩn cư ở đó đến già sao!”

Xem ra mẹ lại có yêu cầu mới, thật vất vả mới duy trì được quyền lợi hàng đầu nên tôi không dám tham, ít nhất tại điểm nào đó có thể thỏa mãn yêu cầu của mẹ. “Mẹ, nhất định phải thay đổi sao?”

“Nếu có cơ hội, đương nhiên cần thay đổi. Hoặc là con phải trở về, hoặc là phải đi thành phố lớn mà công tác? Cứ ở lại chỗ đó rất phí.”

Tại sao tôi lại không hề có cảm giác phí phạm? Nếu như không có lựa chọn thứ ba, vậy thì tôi chọn cái thứ hai.

“Được rồi, năm học này kết thúc thì con sẽ viết lý lịch để đi tìm việc.”

“Cần ba mẹ giúp không?”

“A, không cần, phải tin tưởng con gái mẹ có năng lực như thế.”

Mẹ rốt cục cũng vui mừng nín khóc mà cười, làm tâm tình của tôi cũng nhẹ nhàng hơn.

Nếu như cuộc đời có thể lựa chọn, tôi muốn làm ngọn cỏ, không phải suy nghĩ, không hề vướng bận, không nghĩa vụ không trách nhiệm, sống chết theo gió. Làm người, trái cũng không được, phải cũng không xong thì thực sự là mệt!

~*~

Kat: beta chương này thật tâm trạng, vì sao áh, vì cái phận hẩm hiu mều ta cũng đang bị mama liệt vào hàng cần đẩy mạnh tiêu thụ ah!!! Òa òa, người ta đang còn trẻ tuổi yêu đời, mỗi tháng nộp tiền ăn đều đặn mà sao cứ đòi tiêu thụ hoài ah, có ai an ủi ta hem?!?!?