Diệp Chi Lan thất thần, lang thang trên con đường tấp nập người qua lại, dáng vẻ cô đơn, đau khổ vô cùng, bây giờ cô thật sự đã không còn gì nữa rồi, tình yêu, gia đình không còn nữa.
Diệp Chi Lan cảm thấy mình không đi nổi nữa, cô ngồi xổm xuống trốn trong một góc nhỏ gần quán ăn của Đường Diễm Tinh, bây giờ cô thật thảm hại, không biết phải đi về đâu? Cô không còn nhà nữa rồi.
Đang ngồi gục mặt xuống, co ro dưới thời tiết đang dần chuyển mùa, Diệp Chi Lan bỗng cảm giác có ai đó đang đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên cô bất ngờ, đứng hình mất vài giây sau đó mếu máo gọi: “Cha nuôi! Là cha thật sao? Cha không sao cả?”
Lương Minh Trí ngồi khụy một chân xuống, xoa xoa đầu của cô con gái nhỏ: “Là cha, cha không sao, cuối cùng thì cha cũng tìm thấy con rồi, cha đã đi theo con từ lúc con rời khỏi Trác gia…”
Nghe đến đây, Diệp Chi Lan đã biết ông đã chứng kiến tất cả mọi chuyện rồi, cô ôm chầm lấy cha nuôi của mình khóc nức nở: “Cha nuôi! Bọn họ… bọn họ bắt nạt con, con không còn nơi để về nữa rồi.”
Lương Minh Trí vỗ nhẹ lên lưng của Diệp Chi Lan an ủi: “Cái gì mà không còn nơi để về? Đã có cha nuôi ở đây rồi, cha nuôi sẽ làm điểm tựa cho con, sẽ không để ai bắt nạt con nữa. Ngoan nào, đừng khóc nữa, những người đó không xứng đáng để con rơi lệ đâu, bây giờ cha nuôi đưa con về.”
“Về đâu ạ? Về nhà cha nuôi sao ạ?” Diệp Chi Lan khịt khịt mũi, nấc lên từng tiếng hỏi.
“Cứ đi theo cha rồi con sẽ biết thôi.” Lương Minh Trí mỉm cười đỡ con gái của mình đứng dậy sau đó cùng nhau lên xe rời đi.
Ông biết hiện tại con gái cưng của mình không muốn gặp ai, nếu bây giờ đưa Diệp Chi Lan về Lương gia cô sẽ cảm thấy không thoải mái, gượng gạo, chi bằng ông đưa con gái cưng đến nhà của một người bạn ở nhờ tạm thời còn ổn hơn.
Chiếc xe lăn bánh chạy gần một giờ đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi, Diệp Chi Lan ấn mở cửa sổ xe xuống thì hoang mang, đôi mắt mở to quay sang hỏi Lương Minh Trí: “Cha nuôi! Theo như con được biết thì khu vực này là nơi ở của những gia đình thuộc trong quân đội cấp cao mà đúng không ạ? Sao… sao chúng ta lại đến đây? Cha là người trong quân đội?”
“Không, cha có bạn ở đây, con tạm thời ở đây đi, chỉ cần ở đây thì sẽ không có ai biết, không bị ai quấy rầy cả, con xem nơi này được bảo vệ, kiểm tra nghiêm ngặt như thế sẽ không có ai tìm đến con để gây chuyện được đâu.” Lương Minh Trí không nhanh không chậm cất giọng trả lời.
Chiếc xe dừng ở trước một cổng biệt thự vô cùng to lớn, sau khi xuống xe Diệp Chi Lan tròn xoe hai mắt ngước nhìn căn biệt thự, nó to lớn đến mức cô không còn từ nào để diễn tả. Căn biệt thự này gấp hai lần Diệp gia, ngay cả Trác gia còn không lớn bằng nữa, chưa bước vào đã khiến cô choáng ngợp như vậy rồi đến khi đặt chân vào trong chắc cô xỉu luôn mất.
Lương Minh Trí dẫn con gái nuôi của mình vào bên trong, nhìn thấy ông bạn già của mình đã đứng chờ đón tiếp từ lâu ông mỉm cười giới thiệu ngay lập tức: “Đây là Chi Lan, là con gái nuôi mà tôi đã nhắc với ông từ lâu rồi đấy.” Ông quay sang Diệp Chi Lan cười dịu dàng giới thiệu ông bạn già của mình: “Chi Lan! Đây là bạn của cha, ông ấy tên là Hàn Thịnh Phúc, con cứ gọi ông ấy là chú Phúc là được rồi.”
Diệp Chi Lan lễ phép cúi đầu chào Hàn Thịnh Phúc, ngay khi ngước mặt lên cô nhìn thấy từ trên lầu có hai người một trai một gái bước xuống, người con trai cao ráo, gương mặt cực kỳ điển trai, còn cô gái thì lại xinh xắn, mang chút gì đó đáng yêu, tinh nghịch, trông có vẻ là nhỏ tuổi hơn cô một chút.
Người con trai ấy nhìn thấy Diệp Chi Lan thì đứng khựng lại vài giây sau đó mới tiếp tục đi xuống lầu. Hàn Thịnh Phúc thấy hai người xuống thì vui vẻ giới thiệu: “Đây là con trai và con gái của chú, tên là Trí Nhân và Bình An.” Ông cười nhẹ nói với hai người con của mình: “Đây là con gái nuôi của chú Trí, tên là Chi Lan, Chi Lan sẽ tạm thời đến nhà chúng ta ở, hai con đừng có bắt nạt người ta đấy.”
Diệp Chi Lan khẽ cười chào hỏi Hàn Trí Nhân và Hàn Bình An, đôi mắt của cô dừng lại trên người của Hàn Trí Nhân khi thấy anh cứ nhìn mình, cô có quen với anh sao? Sao anh cứ nhìn cô chằm chằm thế?
Hàn Bình An cười híp cả hai mắt, tiến đến khoác tay của Diệp Chi Lan cất giọng nói: “Tụi con sao có thể bắt nạt chị ấy được? Con mừng còn không kịp nữa là, cuối cùng thì cũng có người chơi với con rồi, chơi với anh cả chán chết đi được.”
Hàn Trí Nhân bĩu môi, xùy một tiếng không muốn cãi nhau với con nít. Hàn Thịnh Phúc, Lương Minh Trí bật cười lớn, Lương Minh Trí thấy vậy thì đã yên tâm rồi: “Con gái! Con cứ yên tâm ở đây đi, còn về đồ đạc của con cha nuôi sẽ cho người đến Diệp gia dọn đi.”
Diệp Chi Lan cười nhẹ khẽ lắc đầu: “Dạ để con nhờ một người chị đến đó dọn giúp con là được rồi ạ.”
Lương Minh Trí chỉ gật đầu không nói gì thêm, bây giờ cũng đã muộn rồi ông phải quay trở về, ngày mai ông sẽ đến sớm để trò chuyện cùng với con gái cưng của mình.
Sau khi Lương Minh Trí rời đi, Hàn Bình An liền kéo Diệp Chi Lan đi lên căn phòng đã được chuẩn bị từ trước. Đảo mắt nhìn căn phòng một lượt cô lại một lần nữa cảm thán nó quá rộng, rộng hơn cả phòng cũ của cô nữa.
“Khi nãy cha em nghe chú Trí nói là sẽ đưa chị đến đây sống một thời gian cha em đã ngay lập tức cho người dọn dẹp cấp tốc, do có chút vội nên nhìn chung chỉ có thể gọi là tạm ổn, để ngày mai em cho người lên dọn dẹp lại, chị cần gì cứ nói với em và mọi người trong nhà này, chị đừng có ngại nha.” Hàn Bình An đứng nói một tràng, giới thiệu từng ngóc ngách trong căn phòng cho Diệp Chi Lan biết.
“Làm phiền em và mọi người quá rồi.” Diệp Chi Lan mỉm cười khách sáo đáp lại.
Hàn Bình An phẩy phẩy tay, bộ dạng vẫn rất phóng khoáng, vui vẻ thân thiện: “Chị đừng có khách sáo như thế, chú Trí và cha em là bạn thân mấy chục năm rồi, mọi người ở đây cũng xem chú Trí như người trong nhà, mà chị lại là con gái của chú ấy nên chị cũng được xem là người trong nhà luôn.”
Cô cười nhẹ, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ thường. Hàn tiểu thư lại tiếp tục nói: “Em nghe nói chị bị người ta bắt nạt, bây giờ chị đã ở đây rồi sẽ không có ai bắt nạt chị nữa đâu. Nếu có ai dám bắt nạt chị chị cứ nói với em em sẽ đấm kẻ đó tòe cả mỏ, cho kẻ đó vô hòm luôn.”
Diệp Chi Lan chỉ biết gật gật đầu, dáng vẻ có chút bất lực, thấy Hàn Bình An lại bắt đầu nói thao thao bất tuyệt cô bật cười, không biết nói gì chỉ im lặng đứng đó nghe.
Cô đã từng tiếp xúc với rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một người nói chuyện không ngừng như thế, kiểu này chắc nói tới sáng mất.