Gặp Em Vào Mùa Hạ

Chương 36: Em gái




Diệp Khởi Dương tức giận khi biết em gái mình chỉ là thế thân, anh lao đến đấm vào mặt của Trác Dương Kỳ một cú thật mạnh: “Khốn nạn! Dám xem em gái của tôi là thế thân, anh muốn chết có đúng không?”

Tô Như Ý chạy tới vội ngăn bạn trai của mình lại: “Anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói.”

Diệp Khởi Dương quay sang nhìn Tô Như Ý rồi lại đảo mắt một vòng nhìn cha, anh trai và hội bạn của Trác Dương Kỳ, thái độ của bọn họ khiến anh càng tức điên lên: “Tất cả các người đều biết chuyện này đúng không? Có đúng không?”

Diệp Nghệ Tường nghiêm mặt kéo con trai của mình lại, không cho anh đánh người nữa, không thì có chuyện lớn mất.

Trác Dương Kỳ nhìn Diệp Chi Lan, mấp máy môi lên tiếng: “Anh xin lỗi! Anh thành thật xin lỗi, anh không nên làm như thế với em.”

Diệp Chi Lan cười lạnh một tiếng, bây giờ anh xin lỗi thì có ích gì? Trái tim cô có thể lành lại được sao? Diệp tiểu thư nhìn những người có mặt ở đây, bọn họ luôn miệng nói yêu thương cô nhưng chính họ lại khiến cô tổn thương, đau đớn hơn bao giờ hết, rõ ràng bọn họ biết thế mà không nói để cô chìm đắm trong cái tình yêu giả tạo này.

Đôi mắt của Diệp Chi Lan khóa chặt Lê Hiểu Tâm, trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét, thù hận, cô tiến đến bấu chặt hai vai của Lê Hiểu Tâm, gào lên: “Tại sao? Tại sao lại là chị? Tại sao chị luôn là người được mọi người chọn, yêu thương? Tại sao lúc nào tôi cũng là kẻ thay thế, kẻ bị bỏ rơi?”

Trác Dương Kỳ cùng đám người Thẩm An Ca thấy Diệp Chi Lan kích động liền vội chạy đến kéo cô ra, trong lúc giằng co Trác Dương Kỳ đã vô tình đẩy cô ra khiến cho cô loạng choạng suýt thì ngã, cũng may là có Lương Bình nhanh tay đỡ lấy.

Diệp Chi Lan nhìn Trác Dương Kỳ với cặp mắt không thể tin được, anh đẩy cô để bảo vệ cho Lê Hiểu Tâm, cô khẽ cười một nụ cười tự giễu bản thân, tia hy vọng cuối cùng trong cô đã bị anh cắt đứt hoàn toàn rồi.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Hi mang quà mà Diệp Chi Lan đã chuẩn bị vào, vừa vào đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt, cô cất giọng khẽ hỏi: “Vừa có chuyện gì xảy ra sao?”

Diệp Chi Lan nhìn món quà mà mình đã cất công chuẩn bị bấy lâu, cô tiến đến cầm hai bức tượng ấy quăng mạnh xuống đất, hai bức tượng vỡ tan tành. Hành động này của Diệp Chi Lan khiến cho tất cả mọi người giật mình lùi về sau một bước. Đây là lần đầu tiên họ thấy cô tức giận như thế, ánh mắt nhìn Trác Dương Kỳ đã không còn lấp lánh, tràn ngập tình yêu nữa, nó đã trở nên sắc lạnh, giận dữ.

Lê Hiểu Tâm biết Diệp Chi Lan đang rất tức giận, nhưng trông dáng vẻ cùng với lời nói của Diệp Chi Lan dường như là biết cô, không những biết mà còn biết từ rất lâu vậy, cô cau mày lên tiếng hỏi: “Tôi và cô có từng quen biết với nhau sao? Phản ứng vừa nãy của cô giống như cô biết tôi rất rõ vậy.”

“Hiểu Tâm! Em gái của chúng ta còn sống! Diệp Chi Lan là em gái của chúng ta, Chi Lan chính là Di Nguyệt.” Lạc Huyền Anh từ bên ngoài chạy vào lớn giọng nói với em họ của mình.

Lê Hiểu Tâm cả kinh nhìn Diệp Chi Lan, sợ bản thân nghe lầm cô vội hỏi lại: “Chị nói sao? Chị nói Diệp Chi Lan là ai?”

“Diệp Chi Lan là em gái của chúng ta, em ấy vẫn còn sống.” Lạc Huyền Anh nhấn mạnh từng chữ, giọng nói cực kỳ chắc chắn, ngay khi thấy tấm ảnh đó thì cô dám chắc đó là em gái của mình, không nhầm được.

Lời khẳng định của Lạc Huyền Anh khiến cho tất cả mọi người ở đấy một phen sửng sờ, hoang mang, rõ ràng Diệp Chi Lan là con gái cưng của Diệp gia cơ mà, sao đột nhiên biến thành em gái của Lê Hiểu Tâm rồi? Ngay cả mấy người Diệp gia cũng sửng sốt, bất ngờ khi biết Lê Hiểu Tâm là chị gái của Diệp Chi Lan.

Trác Dương Kỳ cùng mọi người đều hướng mắt về phía của Diệp Chi Lan, Trác Hiểu Phong vừa nhìn đã biết bạn thân của mình đang rất tức giận,căm phẫn, cậu nuốt nước bọt khẽ nói: “Nguy rồi! Nguy rồi! Chi Lan sắp bùng nổ rồi.”

Diệp tiểu thư siết chặt hai bàn tay của mình lại thành nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh, nếu ánh mắt ấy có thể giết người thì những người ở đây đều không sống được rồi, cô nghiến răng gằn lên từng chữ: “Tôi không phải là Lê Di Nguyệt, không phải là em gái của các người, đứa em gái đó của các người đã chết từ lâu rồi, đã chết vào trận động đất năm đó rồi.”

Những lời này của Diệp Chi Lan đã khiến cho Lê Hiểu Tâm khẳng định Diệp Chi Lan chính là em gái của mình, bây giờ cô không biết nên vui hay buồn khi biết chuyện này nữa đây, mọi chuyện loạn hết lên rồi.

Trác Dương Kỳ bắt đầu mơ hồ không hiểu chuyện gì nữa: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Chi Lan không phải là con gái của Diệp gia hay sao? Sao bây giờ lại thành con gái của Lê gia?”

Đến nước này rồi Diệp Khởi Dương cũng không muốn giấu nữa, anh thở dài lên tiếng: “Chi Lan không phải là con gái ruột của cha mẹ tôi, em ấy được nhận về nuôi.”

Lời của Diệp Khởi Dương khiến cho mọi người thật sự chấn kinh, đứng hình, đây là một tin tức rất lớn đấy. Diệp Chi Lan cố giữ bình tĩnh, nếu không cô sẽ phát điên lên mà xử lý từng người ở đây mất: “Cho dù tôi có là ai thì tôi cũng chắc chắn một điều rằng tôi không phải là Lê Di Nguyệt, đứa nhỏ đó đã chết từ rất lâu rồi.” Cô quay sang nhìn Trác Dương Kỳ, cô chính là vừa hận vừa yêu người đàn ông này: “Ngay tại giây phút này, giữa tôi và anh sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, tôi buông bỏ tình cảm này, anh hãy quay trở về với người anh yêu đi. Sau này, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Cô không thể khóc nỗi nữa rồi, trái tim bị tổn thương nặng nề, cô đau đớn đến mức không thể khóc được nữa, tất cả mọi thứ đã vụn vỡ không còn gì nữa rồi.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khi Diệp Chi Lan vừa xoay người định rời khỏi đây, cô nghe máy xong thì ngay lập tức quay đầu nhìn Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình, đôi mắt từ bàng hoàng chuyển sang giận dữ, lộ cả tia máu. Hôm nay có quá nhiều người chạm đến giới hạn của cô, có lẽ cô đã quá nhân từ, hiền lành để bọn họ mới có suy nghĩ cô là người dễ bắt nạt, nếu đã vậy thì tối nay cô sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện trong một lần luôn.