Trác Dương Kỳ cùng Diệp Chi Lan vui chơi ở cánh đồng hoa đến chiều muộn mới quay trở về, bây giờ cô vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng thương anh không thể để cô đi quá lâu được, bạn gái anh cần phải nghỉ ngơi.
Trước khi về nhà, Trác tổng đưa cô bạn gái nhỏ của mình đi ăn sau đó mới đưa hẳn về Diệp gia.
Diệp gia
Diệp Vĩnh Hi biết Diệp Chi Lan đi chơi cùng với Trác Dương Kỳ nên cũng không nói gì, thấy em gái về chỉ cười nhẹ hỏi han: “Em ăn gì chưa? Nếu chưa để chị cho người hâm nóng đồ ăn lại cho em.”
“Không cần đâu ạ, em đã ăn rồi, em xin phép lên phòng đây.” Diệp Chi Lan lắc đầu trả lời sau đó lễ phép chào chị gái mình một cái rồi đi thẳng lên phòng.
Diệp Vĩnh Hi ảo não, thở dài bất lực, không biết đến khi nào em gái nhỏ của cô mới không còn giữ khoảng cách với cô nữa đây. Nhìn những đồng nghiệp có chị em gái mà cô không khỏi mơ ước, chí chóe với nhau cũng được, tình thương mến thương có gì cũng kể nhau nghe cũng được chỉ là đừng khách sáo như Chi Lan.
Diệp Chi Lan tắm rửa xong thì nằm dài trên giường gọi điện tám chuyện với bạn bè. Cô kể cho mọi người nghe về chuyến hẹn hò đầu tiên của mình, có gì là kể ra hết không sót chuyện nào.
Đường Diễm Tinh nghe đến tài chụp ảnh của Trác Dương Kỳ mà cười đau ruột, xem hình xong còn cười dữ dội hơn, tội nghiệp bạn thân cô thích chụp ảnh lại vớ phải ông bạn trai không biết chụp.
Diệp tiểu thư kể chuyện mình xong lại tới Đường Diễm Tinh rồi lại đến Lương Hinh, từng người thay phiên nhau kể đủ chuyện trên trời dưới đất, kể đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Chi Lan thức dậy khá muộn, quản gia Lưu thấy cô đã dậy liền cho người dọn đồ ăn sáng ra cho cô. Diệp tiểu thư ngồi vào ghế cười tít hai mắt cảm ơn ông.
Quản gia Lưu đứng một bên đợi Diệp Chi Lan ăn xong liền cất giọng nói: “Chi Lan! Ông bà chủ có dặn chú là đợi cháu thức dậy ăn sáng xong thì bảo cháu lên phòng gặp ông bà chủ.”
Vừa nghe đến đây không hiểu sao trong lòng Diệp Chi Lan lại dâng lên một nỗi bất an, hai người họ hôm nay không đi làm, kiên nhẫn đợi cô thức dậy rồi ăn sáng e là có chuyện gì đó rồi.
Diệp tiểu thư nuốt nước bọt, nhấc từng bước chân nặng nề đi lên phòng cha mẹ mình, hy vọng là không có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Hà Mộng Đình lườm Diệp Chi Lan khi thấy cô bước vào, không đợi cô ngồi xuống bà đã tức giận quăng một xấp ảnh xuống đất ngay phía dưới chân của cô: “Xem đi! Xem những gì mà cô đã làm đi.”
Cả người Diệp Chi Lan cứng đờ, sắc mặt tái nhợt khi thấy ảnh mình làm hướng dẫn viên không chỉ có đợt trước mà là tất cả các đợt cô đi làm đều có. Diệp Chi Lan mấp máy môi muốn giải thích nhưng lại thôi, bây giờ cô còn có thể nói gì được chứ? Nói ra cảm xúc của mình hai người họ sẽ lắng nghe sao?
Diệp Nghệ Tường nhìn Diệp Chi Lan bằng cặp mắt sắc lạnh, lên tiếng: “Cũng may là chưa có ai biết chuyện này, nếu có ai biết và lan truyền thì cô biết hậu quả rồi đấy.” Giọng điệu của ông bỗng nhẹ nhàng lại: “Con gái! Con phải cắt đứt liên lạc, toàn bộ quan hệ với mấy người đó, đừng để cha mẹ phát hiện con còn điều gì giấu giếm.”
Diệp tiểu thư siết chặt hai bàn tay mình lại, miễn cưỡng, khó khăn gật đầu hứa với hai người họ: “Nếu không còn gì nữa con xin phép quay trở về phòng đây ạ.” Nhận được cái gật đầu của Diệp Nghệ Tường, cô xoay người nhanh chóng rời khỏi căn phòng ngột ngạt, khó chịu ấy.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, nước mắt của Diệp Chi Lan ngay lập tức rơi xuống, tại sao họ lại đối xử với cô như thế? Cô đã làm gì sai? Tại sao cô lại phải chịu những chuyện như thế này?
…………………………………………………
Tập đoàn Trác thị
Trác Dương Kỳ mở ngăn tủ nhỏ ở bàn làm việc lấy khung hình ra, trong khung hình là ảnh anh và Lê Hiểu Tâm đã chụp với nhau khi đi hẹn hò lần đầu tiên, kể từ sau khi đồng ý quen nhau với Diệp Chi Lan anh đã cất nó vào trong tủ.
Vốn dĩ Trác Dương Kỳ không đá động đến nó nữa, nhưng ngày hôm qua khi nhận được cuộc gọi từ Jackson, hay tin Lê Hiểu Tâm sắp quay về trong lòng anh bắt đầu rối loạn, không biết phải diễn tả như thế nào, anh chờ đợi để gặp người bạn gái cũ này, muốn hỏi lý do tại sao năm đó lại vô cớ chia tay với anh, rời khỏi đây không một lời từ biệt.
Trác tổng đang ngồi với đống suy nghĩ ngổn ngang bỗng anh bị giật mình vì cánh cửa mở toang, Tô Như Ý mặt mày đằng đằng sát khí bước vào bên trong, cô trừng mắt khom người hai tay đập mạnh lên bàn làm việc, hỏi: “Là ai? Là ai đã nói cho cậu biết chuyện của Lê Hiểu Tâm? Là ai đã cho cậu biết tài khoản mạng xã hội của cô ta?”
Chuyện này cô đã cùng Thẩm An Ca giấu đi rồi thế mà vẫn đến tai của Trác Dương Kỳ, tối hôm qua cô thấy anh ấn like bài viết của Lê Hiểu Tâm mà muốn lọt tròng con mắt, hận không thể chạy tới Trác gia nắm áo tẩn cho anh một trận.
“Là ai không quan trọng, nhìn cái thái độ này của cậu chắc chắn là đã biết từ lâu rồi. Tại sao cậu lại không nói cho tớ biết?” Trác Dương Kỳ không muốn nói ra người nói là Jackson, anh phải bảo vệ mạng sống của trợ lý mình.
Tô Như Ý hất mặt, chống hông đáp trả ngay tức khắc: “Nói làm gì? Cậu nên nhớ Lê Hiểu Tâm đã là bạn gái cũ rồi, bây giờ cậu đã có Chi Lan, cậu còn để ý đến cô ta làm gì? Sao hả? Đợi cô ta về rồi cậu sẽ đi gặp đúng không? Trác Dương Kỳ! Bà đây nói cho cậu biết nếu cậu dám làm tổn thương Hoa Lan nhỏ của tớ thì tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu còn tặng cho cậu một cú đấm vào mặt nữa đấy.”
Bà chủ Tô liếc xéo, hừ lạnh một tiếng, thấy Trác Dương Kỳ im lặng trên bàn còn có cả khung hình chướng mắt kia cô thật sự muốn tung cú đấm. Tô Như Ý quyết tâm phải theo dõi sát sao cậu bạn thân của mình.
Trước khi rời đi, bà chủ Tô đặt mạnh lên bàn hai tấm vé xem phim: “Thời gian phim chiếu là tối nay, cậu nhất định phải cùng Chi Lan đi xem. Đừng có nói với tớ là cậu bận, xem ban đêm chứ không phải ban ngày.”