Buổi tối, Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong ở lại chăm sóc cho Diệp Chi Lan, hai người đi ra ngoài ăn tối một chút, ngồi ăn ở quán mỳ trước cổng bệnh viện, Đường Diễm Tinh nói ra những gì mà mình đã suy nghĩ mấy ngày nay: “Hiểu Phong! Tớ hỏi cậu, nếu cậu có bạn gái và bạn gái của cậu bị trúng đạn nhập viện như Chi Lan thì cậu có gạt hết mọi công việc để chăm sóc cho bạn gái mình hai mươi bốn trên hai mươi bốn không?”
“Có chứ, công việc đúng là quan trọng nhưng đối với tớ người thân, người mình yêu vẫn quan trọng hơn.” Trác Hiểu Phong gật đầu đáp lại ngay, trả lời xong cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ ở đây, cậu dừng ăn nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi tớ như vậy?”
“Còn sao nữa, tớ là đang muốn nói đến chú út của cậu đấy, cậu không thấy chú cậu và Chi Lan vẫn không có thay đổi gì ngoài cái danh phận à? Hơn nữa, bây giờ tớ không có cảm nhận được tình yêu chú ấy dành cho Chi Lan. Chi Lan bị thương nặng như thế mà chú của cậu vẫn có gì đó khá thờ ơ, trong suốt thời gian cậu ấy hôn mê chú ấy chỉ đến thăm một chút rồi đi về làm việc, chưa từng ở lại qua đêm chăm sóc Chi Lan.”
“Thì chú ấy bận, cậu cũng biết chú ấy trăm công nghìn việc cơ mà, bình thường tớ còn không gặp được chú út của tớ mấy lần đâu.” Trác Hiểu Phong ngay lập tức bênh vực cho chú mình, cậu không cảm thấy có chỗ nào bất thường cả.
Đường tiểu thư bĩu môi xùy một tiếng, phản bác: “Vậy anh Lương Bình thì sao? Anh ấy bây giờ cũng đã về nhà quản lý công ty, lịch trình làm việc ở công ty với các nhãn hàng, các đạo diễn còn dày đặc hơn cả chú cậu, thế sao anh ấy có thể thu xếp, gạt bỏ hết tất cả để chăm sóc cho Chi Lan?”
Trác Hiểu Phong cứng họng không nói được lời nào, quả thật chú út của cậu không bằng Lương Bình về chuyện này, chính cậu khi thấy Lương Bình đến chăm sóc cho Diệp Chi Lan cậu cũng rất bất ngờ.
Quay trở về phòng bệnh, Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong kéo ghế ngồi sát bên giường, cô tò mò hỏi bạn thân: “Chi Lan! Cậu và chú Dương Kỳ có hôn nhau chưa?” Vừa nói cô vừa chu mỏ diễn tả.
Diệp Chi Lan đỏ mặt, ngượng ngùng lắc lắc đầu. Đường Diễm Tinh giống như đã biết trước là như vậy, cô vỗ mạnh lên vai của Trác Hiểu Phong một cái bóp: “Đấy, tớ đã nói mà.”
Trác Hiểu Phong bị đánh một cú như trời giáng khiến cậu trợn mắt, xoa xoa cái vai đáng thương của mình. Chú út cậu chưa hôn Diệp Chi Lan thì mắc gì đánh cậu? Sao lần nào người chịu trận cũng là cậu thế?
Diệp Chi Lan ngại đến đỏ cả mặt cất tiếng: “Tớ và anh ấy chỉ mới yêu nhau thôi, chưa hôn nhau cũng là chuyện bình thường mà.”
Trác Hiểu Phong gật gật đầu đồng ý với lời của Diệp Chi Lan, Đường Diễm Tinh ngồi bên cạnh không nói gì chỉ bĩu môi, không biết phải nói thế nào nhưng bây giờ cô có cảm giác Trác Dương Kỳ có vấn đề, mối quan hệ này có gì đó lạ lắm.
…
Diệp Chi Lan nằm viện hơn nửa tháng, đáng lẽ ra cô vẫn chưa được xuất viện nhưng cô đã năn nỉ, làm nũng, làm đủ mọi trò thì Trác Dương Kỳ cùng Diệp Vĩnh Hi, Diệp Khởi Dương mới đồng ý cho cô xuất viện về nhà.
Diệp gia
Lương Bình cùng Đường Diễm Tinh, Lương Hinh đưa Diệp Chi Lan về, vừa bước vào cả bốn người liền chạm mặt Diệp Nghệ Tường, Hà Mộng Đình, chỉ mới nhìn cha mẹ của Diệp Chi Lan thôi là khóe miệng của Đường Diễm Tinh giật giật mấy lần rồi. Tuy không phải là cha mẹ ruột nhưng cũng không thể vô tình đến mức con gái mình nhập viện hơn nửa tháng trời mà chỉ vào thăm mấy lần, mỗi lần còn chưa được một tiếng đồng hồ.
Lương Bình để Đường Diễm Tinh và em gái dìu Diệp Chi Lan đi lên phòng, anh là con trai không tiện đi lên phòng của cô. Lương Hinh, Đường Diễm Tinh muốn bạn thân được nghỉ ngơi nên đã không ở lại, hai người các cô đi xuống cùng Lương Bình chào hai ông bà rồi về.
Ngay khi cả ba người về, Hà Mộng Đình đã lập tức đi thẳng lên phòng của Diệp Chi Lan. Cô thấy bà thì ngồi dậy, Hà Mộng Đình liếc cô một cái, sắc mặt có chút khó coi, cất giọng nhắc nhở: “Con nên nhớ nhiệm vụ của mình, đừng có mà yêu đương rồi lơ là, Khởi Dương và Vĩnh Hi mà có chuyện gì thì con không xong với mẹ đâu.”
Diệp Chi Lan mím môi khẽ gật đầu, Hà Mộng Đình trước khi rời đi không quên châm biếm, khinh bỉ cô: “Mà mẹ thật không ngờ con lại có bản lĩnh như vậy đấy, tóm được cả Trác Dương Kỳ lẫn Lương Bình, cao tay đấy.”
Cô cắn chặt phần thịt bên trong môi của mình khi nghe mấy lời đó, cánh cửa phòng được mở ra rồi đóng lại, ngay khi bà ta rời khỏi hoàn toàn cũng là lúc Diệp Chi Lan cảm nhận được vị máu trong miệng của mình.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bà chưa một lần nào nghĩ tốt về cô cả. Diệp Chi Lan hít một hơi thật sâu, lau nước mắt tự an ủi bản thân: “Không sao cả, cha mẹ không cần mình cũng không sao, chỉ cần có Dương Kỳ và bạn bè ở bên cạnh là được rồi.”
Diệp tiểu thư bỗng nhớ bạn trai của mình, cô lấy điện thoại gọi cho anh, đầu dây bên kia đổ chuông một hồi mới có người nghe máy: “Chi Lan! Em đột nhiên gọi cho anh là có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì hãy nói sau đi, hiện tại anh đang rất bận.”
“Vậy anh cứ tiếp tục làm việc đi, em cúp máy đây.” Nụ cười trên môi của Diệp Chi Lan trở nên cứng đờ, đôi mắt buồn bã ngắt máy. Anh và cô hẹn hò với nhau cũng gần được một tháng rồi mà ngay cả một lần hẹn hò cũng chưa có.
Vốn dĩ Diệp tiểu thư gọi Trác Dương Kỳ là muốn anh dành cho mình chút thời gian, chỉ cần đi chơi cùng cô nửa ngày cũng được, nhưng xem ra chuyện này có lẽ rất khó khăn, anh bận thế cơ mà.
Diệp Chi Lan chán chường, buồn bã nằm trên giường nghịch điện thoại, đang lướt mạng xã hội cô bỗng ngồi bật dậy, hành động bất ngờ này khiến cho vết thương ở ngực của cô nhói một cái, khá là đau. Một tay ôm ngực, tay còn lại cầm điện thoại nhìn cho rõ một lần nữa, cô thật sự không có nhìn nhầm, Lương Bình đã đăng ký kết hôn với nữ diễn viên lồng tiếng Lạc Huyền Anh.
Nhìn hình ảnh của Lạc Huyền Anh, trong đầu Diệp Chi Lan bất chợt xuất hiện một vài đoạn ký ức.