Diệp Chi Lan nhận được vô số quà từ khách tham dự, toàn là những món đắt tiền, cô nhìn mấy món quà đó thì cười lạnh, tuy nói đây là quà tặng cho cô nhưng sau khi buổi tiệc kết thúc tất cả món quà đều sẽ được chia cho Diệp Vĩnh Hi cùng những đứa cháu gái khác của Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình, cùng lắm thì cô chỉ có hai ba món quà mà thôi.
Trần Ly từ bên ngoài tiến đến nói khẽ vào tai của Diệp tiểu thư: “Chị đã giúp em chuẩn bị hết rồi đấy, mau đi đi.”
“Yêu chị.” Diệp Chi Lan cười híp cả hai mắt chu môi giả vờ hôn Trần Ly một cái rồi nhanh chóng đi mất hút.
Diệp Chi Lan kéo Trác Dương Kỳ lên thẳng sân thượng, anh không hiểu hành động này của cô bèn hỏi: “Sao lại đột nhiên kéo chú lên đây? Chú còn đang chờ cháu tỏ tình với chàng trai mà cháu thích nữa đấy.”
“Chàng trai mà cháu thích đang ở trước mặt cháu đây này, chú không biết sao?” Diệp Chi Lan cười tủm tỉm, đôi mắt tràn ngập sự vui vẻ, mong chờ.
Trác Dương Kỳ ngây người, cảm thấy tai mình có vấn đề rồi: “Cháu nói cái gì cơ? Ý của cháu là…”
“Cháu thích chú, thích chú từ rất lâu rồi, thích đến mức chỉ cần nhìn thấy chú thôi thì cháu cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều hóa hư vô, trong mắt cháu chỉ có chú mà thôi.” Diệp Chi Lan cười rạng rỡ, thẳng thắn tỏ tình nói ra hết tâm tư tình cảm của mình, cô đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Trác Dương Kỳ sững người trước lời tỏ tình của Diệp Chi Lan, dáng vẻ hiện tại, lời nói vừa nãy của cô rất giống với Lê Hiểu Tâm, giống đến mức anh cứ ngỡ Lê Hiểu Tâm đang đứng trước mặt của mình.
“Chú đồng ý làm bạn trai cháu nha.” Diệp Chi Lan đang trong tâm trạng vui vẻ, phấn khích, ánh mắt lấp lánh, mong chờ mà hoàn toàn không để ý đến đôi mắt xa xăm, dáng vẻ bất thường của Trác Dương Kỳ.
Trác Dương Kỳ đang đắm chìm vào hồi ức, vào quá khứ của mình và Lê Hiểu Tâm, anh bất giác gật đầu thốt lên: “Anh đồng ý!” Lời này là anh dành cho Lê Hiểu Tâm, năm đó anh cũng trả lời như thế.
Diệp tiểu thư vui mừng nhảy cẫng lên sau đó nhào đến ôm chặt lấy Trác Dương Kỳ, khoảnh khắc bị cô ôm chặt lấy anh mới giật mình nhận ra người trước mặt mình không phải là Lê Hiểu Tâm mà là Diệp Chi Lan.
Trác tổng thật muốn đánh mình mấy cái, tại sao lại đồng ý chứ? Thấy Diệp Chi Lan vui vẻ như vậy anh không nỡ nói mấy lời tổn thương, thôi thì trước mắt cứ như vậy đi, có lẽ anh nên bắt đầu một mối quan hệ mới.
Lúc này, Trác Dương Kỳ mới để ý trên sân thượng được trang trí khá là rực rỡ, hình trái tim, tên anh và tên cô đều có ở khắp nơi. Ban đầu lên đây anh hoàn toàn không để ý đến, cứ tưởng mấy thứ trang trí này là trang trí cho sinh nhật của Diệp Chi Lan, bây giờ nhìn lại mới nhận ra nơi này được trang trí cho màn tỏ tình này.
Quay trở lại bữa tiệc, Trác Hiểu Phong thấy chú cùng bạn thân của mình liền nhanh chân tiến đến: “Chi Lan! Cậu đi đâu nãy giờ vậy?”
“Cậu tìm tớ là có chuyện gì?” Diệp Chi Lan thắc mắc hỏi.
“Còn chuyện gì nữa chứ, là chuyện cậu tỏ tình với người mà cậu thích đó, tớ ở đây đợi mãi mà vẫn chưa thấy cậu tỏ tình với ai hết.” Trác Hiểu Phong ngay lập tức đáp lại, cặp mắt mong chờ, vẻ mặt hóng hớt không biết nhỏ bạn thân của mình sẽ tỏ tình với ai.
Đường Diễm Tinh gõ vào đầu của Trác thiếu gia một cái: “Mắt của cậu có vấn đề hay cậu bị ngốc thế? Cậu không có nhìn ra giữa Chi Lan và chú út của cậu có gì khác lạ à?”
Lúc này, Trác Hiểu Phong mới để ý chú út của mình đang tay trong tay với nhỏ bạn thân, cậu đứng hình mất mấy giây sau đó hai mắt trợn ngược, tay chỉ chỉ vào Diệp Chi Lan: “Cậu, cậu, chú út, hai người, hai người, hai người hẹn hò với nhau sao?”
Diệp Chi Lan vui vẻ ra mặt, nhướng nhướng mày thay cho câu trả lời. Trác thiếu gia vẫn không thể tin được, vẻ mặt hiện giờ của cậu có chút buồn cười, tỏ vẻ ai oán: “Hóa ra người mà cậu thích mười năm chính là chú út của tớ? Hay thật đấy! Từ bạn thân biến thành thím út của tớ luôn? Dỗi cậu thật đó, thế mà không nói cho tớ biết ngay từ đầu người cậu thích là chú của tớ.”
Đường tiểu thư bĩu môi xùy một tiếng, mở miệng châm chọc: “Là do cậu ngốc với mù thôi, thái độ của Chi Lan mỗi khi gặp chú Dương Kỳ thể hiện cậu ấy thích chú ấy quá rõ ràng, cậu không thấy mỗi lần cậu ấy thấy chú Dương Kỳ là đôi mắt lấp la lấp lánh à? Tớ nhận ra lâu rồi, thấy Chi Lan không nói gì nên tớ cũng chả thèm nói.”
“Không chỉ có Diễm Tinh là nhận ra đâu, mấy người bọn anh ai cũng nhận ra cả.” Phan Lạc Dư khẽ cười, chậm rãi lên tiếng.
Trác Hiểu Phong nghẹn họng không nói được gì nữa, được rồi, là do cậu mù, cậu ngốc được chưa?
Sau khi tỏ tình thành công, Diệp Chi Lan cứ như một cái đuôi nhỏ luôn bám theo Trác Dương Kỳ, khóe môi lúc nào cũng cong cong, cô không còn để ý đến mọi thứ xung quanh nữa, tâm trạng vui vẻ cứ như đang ở trên mây vậy.
Trác Dương Kỳ tặng cho Diệp tiểu thư một sợi dây chuyền có mặt dây chuyền là một đóa hoa nhỏ, anh đeo lên cho cô xong cưng chiều xoa đầu của cô một cái. Diệp Chi Lan nâng niu sợi dây chuyền ngắm nó mãi, cô không quên đi khoe với hai người bạn cùng đám người Phan Lạc Dư.
Đường Diễm Tinh nhìn thấy Lương Hinh đứng một mình, đôi mắt cứ chăm chú nhìn Trác Dương Kỳ, cô tiến đến gần huých nhẹ vào người của Lương Hinh cất giọng hỏi: “Sao cậu cứ nhìn chú Dương Kỳ chằm chằm vậy?”
Lương Hinh khoanh tay, đôi mày khẽ cau lại nói ra suy nghĩ của mình: “Không hiểu sao tớ cứ có cảm giác ánh mắt của bạn trai Chi Lan nhìn cậu ấy không giống như một người bạn trai nhìn bạn gái của mình, ánh mắt nó khác hoàn toàn với ánh mắt của Chi Lan.”
“Hửm? Tớ đâu có thấy gì đâu, mà ý cậu là sao? Ý cậu là chú ấy không thích Chi Lan á? Nếu ý cậu là vậy thì tớ nghĩ cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, cậu chưa thấy đó thôi, chú Dương Kỳ cực kỳ cực kỳ cưng chiều Chi Lan luôn, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đấy.”. ngôn tình sủng
Lương Hinh nhún vai, mặt không đổi sắc đáp: “Hy vọng là tớ nghĩ quá nhiều.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Lương Hinh vẫn chắc chắn với suy nghĩ của mình, ánh mắt của Trác Dương Kỳ nó khác hoàn toàn với ánh mắt của anh cô nhìn Chi Lan.