Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 66: Đồng huyết (1) bí mật của quỷ tộc




“Ý của công chúa là: cái gọi là quỷ tộc thực chất chỉ là một căn dịch bệnh?”, Lyrik ngẩn ngơ lên tiếng.Do dư âm của việc Diệp Anh vừa mất, tang lễ của Kiến Phi diễn ra thầm lặng hơn rất nhiều. Chỉ mới hơn một năm mà kinh thành xảy ra biến động liên tiếp, lời ra tiếng vào cũng vì thế mà vo ve khắp nơi, thế nhưng dưới sự trấn áp của Kỳ Phong, sự việc dù không muốn cũng dần lắng xuống.

Chỉ một ngày sau khi Kiến Phi mất, người của Kỳ Phong tìm được hai người sứa còn lại. Ban đầu hắn còn định tra khảo hai người này, chẳng ngờ bọn họ sống chết chỉ đồng ý đối chấp riêng với Hân Vũ. Không còn cách nào khác, hắn đành phải cho người gọi Hân Vũ đến. Buổi gặp gỡ ngắn chẳng tày gang, thế nhưng sau đó vài ngày, cả hai bị phát hiện đều chết trong ngục. Hân Vũ dường như cũng biết trước, sau cơn thất thần ban đầu, chỉ nghe thấy cô lắc đầu lẩm bẩm: “Em không biết nữa, Phong à, họ chẳng nói gì về ân nhân của Kiến Phi cả, chỉ kể một số chuyện mà thôi.”

Kỳ Phong không hỏi Hân Vũ đó là chuyện gì, hắn nghĩ, lúc nào cô muốn, chính miệng cô sẽ tự nói với hắn.

Cũng như Hân Vũ, dường như loài người đã dần thích ứng với tang thương. Những cuộc chia ly và tiễn biệt không dễ làm họ rúng động như trước đây nữa, hoài nghi về cái chết của Kiến Phi, Diệp Anh đều được người của Kỳ Phong trấn áp. Không chỉ thế hắn còn mượn lý do bị ám sát để nâng hình tượng Kiến Phi trở thành một anh hùng trong lòng dân chúng, còn những gì thật sự xảy ra đều bị niêm phong sau cánh cổng hoàng cung.

Đưa Kiến Phi đi rồi, Vĩnh Hi cũng không tiện ở lại. Hân Vũ giao cho anh ta một lọ dung dịch màu lục đặc sệt, lại cùng vợ chồng Hạ Dương tiễn anh ra khỏi thành. Từ lúc biết được sự thật đến giờ, dáng vẻ Vĩnh Hi lúc nào cũng trầm mặc. Hân Vũ biết anh đang suy nghĩ gì nhưng lại lười không muốn nhắc đến. Quá khứ nếu đã không thể giữ lại được thì đành để nó đi thôi.

Vĩnh Hi đi thì Vân Tình vẫn là người tiếc nuối nhất. Cô nhận lại bé Hạ An từ tay Vĩnh Hi, lại sụt sùi mau nước mắt: “Thật sự phải đi sao?”

Cô không hiểu được, nếu nói trước đây bọn họ có hiểu lầm không thể vượt qua thì thôi đi, bấy giờ hiểu lầm đã hoàn toàn hóa giải, phương án Đồng Huyết lại có thể dấy lên hi vọng cho biến thể, vậy vì sao Vĩnh Hi cứ khăng khăng phải trở về với quỷ tộc? Hạ Dương véo tay cô một cái, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy vợ mình có phần đúng. Giờ đây đến cả anh cũng tràn đầy hi vọng có thể tái sinh một lần nữa cơ mà.

Vĩnh Hi khẽ cười, ánh mắt đảo qua gương mặt của từng người đối diện. Hân Vũ không nói gì, ngược lại chỉ đăm đăm nhìn anh. Giữa bức màn trắng ngập tràn bốn bề Lam Thành, bấy giờ dáng vẻ bên dưới chiếc mũ chùng trắng lại khiến cô giống như khoác lên một chiếc áo vô hình. Hiển nhiên, ánh mắt cô cũng cùng ý kiến với Vân Tình.

Hi cười nhạt, giọng điệu lại lộ vẻ châm chọc: “Ở đây làm lính cả đời sao? Có Hạ Dương mới ngốc như thế ấy. Bây giờ ở quỷ tộc tôi dưới một người mà trên cả vạn người đấy. Sau này biết đâu thành công, lại được làm hoàng đế quỷ tộc cũng chẳng chừng.”

Nói rồi anh lại bật ra một nụ cười mỉa mai, nhưng hiển nhiên cả ba người còn lại chẳng ai nghĩ anh nói thật.

Hân Vũ sau cùng cũng không nén được, nghiêng đầu bảo anh: “Chúng ta sang bên kia nói chuyện một chút.”

Vĩnh Hi đi theo sau Hân Vũ, nhìn thấy từng dấu chân của cô bé xíu, hằn lại khá nông trên mặt tuyết xốp. Anh cúi người, không biết nghĩ gì mà lại ướm chân bước theo dấu chân cô. Mỗi bước chân ướm xuống, trong lòng anh lại như có một giọt sương lạnh lẽo, chẳng mấy chốc hòa tan xuống tận đáy lòng.

Hân Vũ đi đến bên một gốc cây cổ thụ lớn bèn quay người lại, Vĩnh Hi lấy lại thái độ khệnh khạng như bình thường. Cô nhìn sau lưng anh, thấy không có gì khác thường mới hạ giọng: “Đưa thứ đó cho Thiên Tường xong thì trở về đi.”

Đây mới là lần đầu tiên Hân Vũ lên tiếng giữ anh lại. Trước giờ giọng điệu cô cũng chẳng bao giờ khách sáo gì với mình, anh không trách, ngón tay lơ đãng lại phủi đi vài bông tuyết vương lại trên mái tóc vừa lộ ra bên dưới chiếc mũ phập phồng của cô. Hành động này khiến Hân Vũ ngẩn ngơ nhưng vẫn không ngăn cản anh lại. Đứng dưới những bông xốp trắng vẫn lả tả rơi vụng trên nền trời, bóng dáng hai chiếc áo chùng trắng và xám như bị nhấn chìm dưới tuyết ưu tư.

Thật lâu Vĩnh Hi mới lưu luyến buông tay ra. Ánh mắt Hân Vũ vẫn sáng trong như thuở nào, đăm đăm nhìn anh chờ đợi, Hi lại vỗ tay lên vai cô: “Sau này nếu có chuyện, đến thành phố quỷ tộc tìm anh.”

Dứt lời cũng không đợi Hân Vũ lên tiếng mà đã quay người trở lại con đường cũ.

Vì bế theo bé Hạ An nên vợ chồng Vân Tình không nán lại quá lâu, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị về thành. Hân Vũ không có gì làm, thơ thẩn một lúc lại men theo tường thành đi dạo lại nhìn thấy bóng Vĩnh Hi vẫn đứng ở xa xa. Ban đầu cô cứ nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng quả thật áo choàng xám phía xa xa quá đỗi nổi bật. Khoảng cách xa xôi cách trở, nhưng họ vừa nhìn đã nhận ra nhau, Hân Vũ không kiềm được, đột nhiên lại vẫy tay, làm động tác tạm biệt giống như Kỳ Phong vẫn thường làm. Cô biết Vĩnh Hi nhất định sẽ nhìn thấy.

Nhưng trái với kỳ vọng của cô, bóng áo xám bên kia ngọn đồi bỗng chốc quay đầu, thậm chí không hề nhìn lại bóng cô.

Tay Hân Vũ cứ thế chơ vơ giữa không trung.

Biến thể và quỷ tộc đều thích di chuyển về đêm, thế nên lúc Hân Vũ trở về cung của Kỳ Phong thì trăng đã lên đến đỉnh đầu. Hân Vũ tưởng chừng hắn đã ngủ, nào ngờ chỉ thấy bóng người ngồi ngay ngắn trên trường kỷ, trong tay cầm một cuộn giấy da đọc chăm chú. Cô nheo mắt, nhìn kỹ lại thì không khỏi buồn cười, bước đến giật mảnh giấy da ra khỏi tay hắn.

Kỳ Phong dường như cũng không ngạc nhiên vì cô đã về, chỉ nhăn nhó than thở: “Đừng phá, anh đang đọc tới đoạn hay mà.”

Hân Vũ cười tủm tỉm, nhìn lướt qua mấy dòng chữ trên giấy lại trêu: “Đọc công văn cũng hăng say vậy sao?”

Phong vỗ ngực, ra vẻ quyết chí ngút trời: “Dĩ nhiên, chẳng phải thầy Tần đã dạy muốn làm vua tốt thì phải quan tâm đến nhân dân sao?”

“Vậy cầm ngược cũng đọc được?”

“…”, đến nước này thì hắn chẳng biện minh nổi nữa.

Hân Vũ thấy sắc mặt hắn tái mét thì đáy lòng vui vẻ ít nhiều. Cô cởi áo choàng và găng tay ra, mon men đến bên chiếc bàn cạnh lò sưởi, tự rót cho mình một chén trà. Nước ấm đi qua cổ họng khiến cô thoải mái đôi chút, lại nghe giọng Kỳ Phong vang lên đầy nghi ngờ: “Làm sao em thuyết phục được Thiên Tường nhả sông Thương Thủy cho chúng ta? Chuyện này có lợi gì cho anh ta?”

Hân Vũ uống một cốc nước vẫn chưa đã khát, bèn uống thêm một cốc nữa. Dáng vẻ cô gái này khi ăn uống đều rất tao nhã, giơ tay nhấc chân đều quy củ không chê vào đâu được. Kỳ Phong nhìn theo cũng bị mê hoặc, mãi mới nhớ ra là cô vẫn chưa thèm trả lời câu hỏi của mình.

Cô phất tay, tỉnh bơ nói: “Hôm đó đến thành phố quỷ tộc tìm Vĩnh Hi, em đã phát hiện được vài bí mật.”

Phong nghe thế cũng chống tay lên trường kỷ, tập trung hơn hẳn. Từ lúc cô trở về đến giờ bọn họ đều dành hết tinh lực đối phó Kiến Phi, sau đó lại phải giải quyết hậu sự. Quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn vẫn chưa kịp hỏi cô về những gì xảy ra trước kia, thật sự rất muốn được biết tường tận.

Giọng điệu Hân Vũ cũng chậm rãi hơn: “Thì ra hoàng đế quỷ tộc đã mất năm năm trước rồi.”

“Cái gì?”, tin tức này khiến Kỳ Phong cũng không khỏi ngạc nhiên. Hân Vũ đặt tách trà xuống, lựa lời tiếp:

“Năm năm trước mẹ em dùng ngọn lửa địa ngục thiêu rụi cả đội quân hiếu chiến của quỷ tộc. Bên ngoài có lời đồn, các chiến binh này đã dùng thân mình che chắn cho hoàng đế nên ông ấy mới thoát thân được, từ đó về sau bị thương nặng, phải gọi Thiên Tường về gánh vác. Từ đó về sau không hề bước ra khỏi lâu đài của mình. Nhưng hôm đó em lại nhìn thấy Thiên Tường lén lút viếng một lăng mộ. Nửa đêm tìm hiểu mới biết là mộ ông ta.”

Kỳ Phong chống cằm, đương nhiên không suy nghĩ đơn giản như vậy: “Có phải bọn họ có âm mưu khác không?”

Hân Vũ lắc đầu: “Ban đầu em cũng cho là vậy, thế nên mới quyết định nán lại đó lâu hơn dự tính. Em nhìn thấy Thiên Tường giả dạng cha mình tranh cãi với tể tướng, liền biết người năm năm nay vẫn ra lệnh cho quân đội quỷ tộc chính là hắn ta. Nhưng em có điều rất khó hiểu. Thiên Tường là con trai duy nhất của hoàng đế quỷ tộc. Dù ông ta mất thì hắn ta kế vị cũng là chuyện rất bình thường, vì sao lại phải dùng cách này để điều khiển quân đội chứ? Em định đột nhập vào thư phòng hoàng đế xem thế nào, chẳng ngờ lại giữa chừng lại bị Thiên Tường phát hiện.”

Nói đến đây, hàng mày Kỳ Phong thoáng chốc nhăn lại thành một đường.

“Bọn em tranh chấp một lúc, vì bảo vệ bản thân nên em không hề nhẹ tay, mà Thiên Tường cũng chẳng khá hơn chút nào. Em không ngờ Thiên Tường lại biết pháp thuật, thể lực em lại không bằng anh ta, đến lúc muốn tìm cách thoát thân lại lỡ tay làm gãy mất một cột trụ chống tường.”

“Kết quả thế nào?”, Kỳ Phong nôn nóng hỏi. Tuy lời lẽ Hân Vũ rất thản nhiên, nhưng hắn ta biết lâu đài của Thiên Tường cực kỳ kiên cố. Bọn họ đấu phép đến mức có thể phá vỡ cả cột trụ lâu đài thì trận đấu đó còn nguy hiểm đến mức nào?

Hân Vũ mỉm cười, lộ ra chút cắn rứt: “Đó là cột trụ chính của lâu đài, chuyện sau đó anh còn phải hỏi? Nhưng điều em cảm thấy lạ là Quân Tường nhìn thấy vậy không rời khỏi đó, anh ta cũng chẳng thèm để ý đến em nữa mà xông ngược vào lâu đài. Ban đầu em còn nghĩ trong đó có vật gì quý giá, bèn tìm một chỗ nấp tạm, chừng vài phút sau lại thấy anh ta bế một người ra.”

Kỳ Phong nhìn vẻ mặt vô tâm của Hân Vũ, âm thanh răng cứa vào nhau lại bật ra kẽ môi vang lên keng két. Sao hắn lại yêu phải người như cô? Tình huống đó không bỏ chạy thì thôi, đã thế còn nán nhiều chuyện làm gì? Nghĩ đến tình cảnh cô ở trong lòng địch, đối mặt với sống chết mà vẫn nhởn nhơ như vậy, chẳng biết sao hắn lại cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Hân Vũ chống tay lên cằm, lộ ra nụ cười ma mị: “Anh không đoán xem là ai à?”

Kiểu cười đó làm Phong chẳng dễ chịu gì, khôn ngoan lắc đầu một cái. Hân Vũ lại như đang hồi tưởng lại phút giây đắc thắng của đời mình, nhếch môi cười giễu cợt: “Là người yêu cũ của anh, Quân Tuyết đấy.”

“Sao lại là cô ta? Cô ta làm gì ở đó?”, Phong nhíu mày, không phải hắn muốn dứt bỏ quan hệ với Quân Tuyết, quả thật sau lần ở thành phố Vĩnh Hằng hắn có cho người truy tìm cô ta khắp nơi nhưng lại không gặp được. Việc này hắn cũng không cần nói với Hân Vũ.

“Lúc ấy em nấp phía sau, cũng tự hỏi hệt như anh vậy.” Hân Vũ nhớ lại, ngón tay lại bắt đầu gõ thành nhịp lên mặt bàn: “Sau đó em nhớ lại một chi tiết nhỏ. Em và anh ở thành phố Vĩnh Hằng một thời gian, chuyện này đều được giấu kín, vì sao Quân Tuyết lại có thể tìm được em? Lúc đó cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi cô ta xuất hiện cạnh Thiên Tường, đột nhiên em lại nhớ đến lúc Thiên Tường đến kinh thành, anh ta đã quẳng lại cho em một thứ.”

Cô lấy ra một chiếc nhẫn, đặt lên bàn: “Chiếc nhẫn này là di vật cuối cùng của mẹ. Sau khi mẹ dùng lửa thiêu rụi đội quân quỷ tộc thì nó cũng biến mất. Bao lâu nay mọi người đều cho rằng nó đã biến thành tro bụi rồi, chẳng ngờ lần đó Thiên Tường lại trả nó về cho em. Ban đầu em cảm thấy anh ta khinh thường mình, giận dữ đến mức muốn quẳng nó đi. Nhưng sau đó lại nghĩ lại. Dù sao đây cũng là tín vật cuối cùng của mẹ. Em mang đến cho cha Tần, sau khi cha kiểm tra không có gì khả nghi thì em mang nó bên người.”

Kỳ Phong hơi nổi cáu: “Em có ngốc không? Thứ như vậy mà cũng mang theo được?”

“Dù sao cha cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì nên em không ngại. Chẳng qua sau đó, nhìn thấy mối quan hệ không bình thường của Thiên Tường và Quân Tuyết em liền hiểu, bọn họ ngay từ đầu đã biết nhau. Việc Quân Tuyết biết em ở thành phố Vĩnh Hằng có thể là do Thiên Tường giở trò.”

“Thật ra em chưa biết phải làm gì với họ cả. Đúng vào lúc muốn bỏ đi tìm Vĩnh Hi thì Quân Tuyết lại vùng vẫy, tránh thoát được Thiên Tường. Sau đó bọn họ đánh nhau.”

“Đánh nhau?”, Kỳ Phong càng nghe kể càng bất ngờ.

Hân Vũ gật đầu, mắt hơi nheo lại: “Không chỉ là đánh bình thường, còn là vừa đánh vừa mắng đến om sòm. Có vẻ Thiên Tường không muốn người khác nghe thấy, hai người họ giao chiến một hồi. Em vốn định khoanh tay đứng nhìn để ngư ông đắc lợi, lại nghe cô ta lên án Thiên Tường bắt giữ cô ta. Cô ta bảo dù Thiên Tường có làm gì, cô ta vẫn không yêu anh ta, nên đừng phí công vô ích.”

Nói đến đây, cô lại nhìn Kỳ Phong đầy ngụ ý. Cả hắn cũng ngẩn tò te, nhất thời nghĩ ra gì đó nhưng lại cảm thấy không thông.

Cái quái gì thế này? Thiên Tường thích Quân Tuyết sao?

Hân Vũ chống tay, cười đến rạng rỡ: “Ấy à, lúc này thì, em đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc. Chuyện Quân Tuyết làm đến giờ em vẫn không quên, có cơ hội thì sao lại không ra tay? Thế là em nhảy vào vòng chiến của bọn họ, dùng chút pháp lực hợp tác với Thiên Tường bắt trói Quân Tuyết lại.”

Bất giác Kỳ Phong đưa tay lên lau mồ hôi. Ơn trời, may mà hắn chẳng biết gì cả, không thì thảm, thảm lắm rồi.

“Ban đầu đến thành phố quỷ tộc vốn là muốn nhờ Vĩnh Hi giúp đỡ, nhưng đếu có thể lợi dụng được Thiên Tường thì vẫn hơn. Thế nên em muốn ra điều kiện với Thiên Tường, dùng bí mật của anh ta để đổi lại sông Thương Thủy. Tuy nhiên anh ta lại không đồng ý. Năm năm nay anh ta giả dạng cha mình vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của tể tướng quỷ tộc. Thiên Tường một lòng muốn nâng đỡ Vĩnh Hi để đàn áp thế lực của tể tướng, nhưng chính anh ta lại không thể ra tay. Nội bộ quỷ tộc đã vậy em cũng chẳng trông mong gì, chỉ mong anh ta có thể thuận tay đẩy thuyền, cho chúng ta một cơ hội diệt trừ thế lực của tể tướng nọ thay anh ta vậy.”

Phong cắn môi, trầm tư suy nghĩ: “Cho dù là vậy đi chăng nữa, tể tướng cũng là người trung thành với anh ta, trong khi Vĩnh Hi chỉ mới đến quỷ tộc có một hai năm. Anh không nghĩ anh ta có lợi gì trong chuyện này.”

“Cái lợi lớn nhất của anh ta chính là có được Quân Tuyết.” Hân Vũ nhếch môi cười nhạt.

“Ý em là sao?”

“Lúc ở chỗ Lyrik, em tìm được nơi trú ngụ trước đây của Hải Kỳ, trong đó có một lọ tình dược. Sau khi về kinh thành, em và Lyrik đã cùng nhau nghiên cứu một chút, để người dùng nó chẳng những bị dược liệu khống chế mà còn đánh mất hoàn toàn ký ức trước kia.” Ánh mắt Hân Vũ thản nhiên: “Qua đoạn cãi vã của bọn họ, em biết Thiên Tường đã theo đuổi Quân Tuyết vài trăm năm rồi, trước cả khi cô ấy gặp Nolan. Anh ta đi khắp nơi ban đầu cũng là vì muốn tìm cách xông vào rừng Địa Đàng cứu cô ta ra. Từ lúc đó em đã biết, mình nắm được nhược điểm lớn nhất của Thiên Tường.”

“Lỡ như anh ta nhận thứ đó xong trở mặt thì sao?”

Hân Vũ lắc đầu: “Bọn em thỏa thuận sau khi thành công mới giao ra. Em đã lén cho vào đó một loại thuốc dẫn. Trừ khi anh ta thật sự không động đến, bằng không, sống hay chết của Quân Tuyết sau này đều nằm trong tay em.”

Trước giờ Kỳ Phong luôn nghĩ mình biết rất rõ Hân Vũ, thế nhưng lúc này, nhìn thấy sát khí dày đặc trong đôi mắt sáng quắc của cô, đột nhiên hắn lại cảm thấy khó chịu. Nhưng nghĩ lại, chẳng phải chính hắn cũng không nuốt trôi cơn giận đối với Quân Tuyết hay sao? Tầm mắt hai người cứ nhìn nhau một lúc, đến khi Kỳ Phong thở dài, chân trần cũng bước xuống thảm. Hắn đi đến ôm lấy cô: “Chỉ cần là em thích thì anh sẽ không phản đối.”

Nghe hắn nói vậy, sự lạnh lẽo của Hân Vũ mới giảm xuống phần nào. Kỳ Phong có thể cảm nhận được cơ thể của cô gái trong lòng mình cũng nhẹ nhàng buông lỏng.

Hắn nắn lòng bàn tay cô, cảm nhận sự mềm mại trên đầu ngón tay: “Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Nếu như Thiên Tường trở mặt, một mình em ở thành phố đó, làm sao anh an tâm?”

Hân Vũ cười phì: “Chẳng phải là còn có Vĩnh Hi sao? Anh ấy nhất định sẽ giúp em.”

Ngón tay Kỳ Phong thoáng chốc cứng đờ: “Anh ta phản bội loài người, em vẫn tin tưởng anh ta?”

“Em biết Vĩnh Hi từ nhỏ đến lớn, những chuyện anh ấy có thể làm, không thể làm, em đều rõ hơn ai hết. Có Vĩnh Hi ở đó, em chắc chắn sẽ không đến mức mất mạng.” Hân Vũ trước giờ đều là người thẳng thắn, hơn nữa cô đã quen không giấu giếm gì với Kỳ Phong nên nhất thời không hiểu vì sao hắn lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy. Đến lúc phát hiện ra vẫn chậm một bước.

Lò sưởi vẫn phát ra tiếng lửa cháy lách tách vui tai, Kỳ Phong kéo cô đến bên trường kỷ, cởi giày cô ra rồi mới đặt cô nằm xuống lớp thảm lông dày. Hân Vũ thấy hắn im lặng bèn co rút vào lòng hắn, ngón tay lạnh lẽo sờ sờ chiếc mũi cao thẳng, cười hì hì: “Ghen đó sao?” Phong bĩu môi, giữ lấy cánh tay đang nghịch ngợm của cô, thật lâu mới lên tiếng: “Không phải ghen. Nhưng anh ganh tị vì em quá tin tưởng anh ta. Hân Vũ, anh biết anh ta quan trọng với em, bởi có những đoạn ký ức chỉ có mình anh ta nắm giữ. Quá khứ của em, khi anh chưa xuất hiện, anh ta là duy nhất. Nhưng tương lai, cả đời này em chỉ có mình anh mà thôi. Em có thể hứa với anh không?”

Hân Vũ cười phì: “Vậy mà còn nói là không ghen?”

Kỳ Phong vặc lại: “Bởi vì là anh ta thôi.”

Hân Vũ không nói gì, lại cười tủm tỉm.

Đã vào giữa đông nên tiết trời lạnh càng thêm lạnh. Kỳ Phong gọi cung nhân mang đến một chén cháo cho Hân Vũ ăn ấm bụng. Cả người cô nằm trên trường kỷ, tự bọc lại bằng một lớp lông hổ dày. Kỳ Phong bưng cháo lên, cô lại nổi hứng muốn hắn đút. Kỳ Phong dễ gì chịu, nhưng thấy cô giơ cánh tay phải vẫn còn chưa kéo da non lên thì hắn lại mềm lòng. Cho cô ăn xong, hắn để cô nằm lên đùi mình, tay lại xoa xoa lòng bàn tay cô: “Còn đau không?”

Ban đầu hai người đã đoán được có người luôn theo dõi mình nên thỏa thuận cùng nhau diễn kịch, hiển nhiên đã diễn thì phải diễn cho tới. Phong mượn một cây dao đồ chơi của Khải Kiệt, lại bảo cậu ta tinh vi rót thêm chút máu giả ở cán dao nữa. Chẳng ngờ lúc đó hai người vật tới vật lui hơi quá trớn, hắn lại làm cô bị thương thật. Tuy vết thương này chẳng đáng gì so với cảnh tượng đẫm máu hôm đó, nhưng hắn nhìn thấy vẫn không nén được đau lòng.

Hân Vũ chẳng qua chỉ bị mép dao đè sát quá mức mà đứt tay thôi, cũng chỉ là mượn vết thương để làm nũng với hắn, giờ thấy vậy thì lại cảm thấy hơi tội lỗi, cười cười cho qua.

Hai người trò chuyện một lúc thì Hân Vũ đã dần chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày nay Hân Vũ phải bôn ba nhiều thứ, xem chừng cũng khá mệt mỏi. Hơi thở cô đều dần, lúc Kỳ Phong ngỡ cô đã ngủ lại cảm nhận hơi nóng của cô mon men chạm vào vành tai mình: “Cám ơn anh.”

Hắn biết cô muốn nhắc đến chuyện Kiến Phi. Thật ra mấy thứ phong hào sau khi chết này cũng chẳng quan trọng gì, nếu là người khác hắn đã chẳng để tâm. Thế nhưng Kiến Phi lại là anh trai Hân Vũ, chính vì vậy mà hắn mới không muốn vạch trần anh ta. Hắn nghĩ nghĩ, quyết định xoay người ôm chặt lấy cô, lại phát hiện cô đã ngủ mất rồi.

Thời gian này Kỳ Phong thật sự rất bận rộn, việc thu thập những dấu vết Kiến Phi để lại cũng như an ổn lòng quan viên khiến hắn mệt chết đi được. Ngược lại Hân Vũ lại hết sức nhàn nhã, công cuộc nghiên cứu chủng loài cô giao hết cho Lyrik, phần mình hầu hết thời gian đều nằm ườn trong cung điện hưởng thụ hơi ấm của lò sưởi. Thỉnh thoảng Vân Tình bế Hạ An đến thăm cô, thấy cô ăn no ngủ được, không ngần ngại mà nói một câu tạc thẳng vào lòng người: “Chị à, em thấy chị ngày càng béo đấy.”

Dứt lời Vân Tình mới nhận ra mình lỡ lời. Chẳng kịp nữa, Hân Vũ đang vừa nhai bánh vừa đọc một quyển sách cổ, thản nhiên gọi cung nhân bên cạnh đến: “Mang cho công chúa hai bát hạt tơ, tẻ hết hạt mới cho về.”

Vân Tình khóc không ra nước mắt.

Mấy ngày như vậy, đến lượt Kỳ Phong nhìn cô cũng thấy gai mắt. Xem đấy xem đấy, rốt cuộc là vì sao hắn mỗi ngày đều phải cày ải đến lả cả người, trong khi cô lại có thể thoải mái nằm hưởng thụ như thế chứ? Hắn nghiến răng, hậm hực nói: “Đến đây xoa bóp cho anh đi. Chồng em cả ngày phải ngồi cong lưng ra, tê hết cả người rồi này.”

Hân Vũ quẳng vỏ chuối ra ngoài tấm chăn. Trời lạnh đến mức dù có lò sưởi mà cô vẫn rên lên ư ử: “Em không biết xoa đâu.”

Phong véo má cô vài cái, ánh mắt yêu chiều mà giọng nói thì đầy oán hận: “Xem đấy, vậy mà lần đầu tiên gặp anh cứ nghĩ em rất ngây ngô. Hóa ra bị lừa mất rồi.”

Nói xong hắn lập tức hối hận. Chẳng kịp nữa, Hân Vũ đã bỏ quyển sách cổ ra, đầu cô hơi nghiêng nghiêng, để lộ anh mắt ngây thơ trong vắt: “Lần đầu gặp nhau trông em rất khờ sao?”

Chưa đến ba mươi giây sau đó, Kỳ Phong đã bị một sức lực vô hình ném ra khỏi cửa.

Hắn đập cửa mãi một lúc, Hân Vũ vẫn chẳng đoái hoài gì, cả cung nhân đứng hai bên cũng đã mím môi, đỏ mặt cố nín cười. Kỳ Phong xoa xoa đầu, giận cá chém thớt: “Cười cái gì? Mỗi người trừ nửa tháng lương. Còn không dẫn tôi về điện.”

Mấy viên cung nhân vội đi trước mở đường. Hắn đi theo sau họ, mặt nhăn mày nhó nhớ đến lần đầu gặp Hân Vũ.

Đêm đó, bóng dáng cô đứng khoanh tay nghiêm trang, ra lệnh cho mấy thanh niên trai tráng bên cạnh tuân lời răm rắp, sau đó còn một mình chấp mấy tên ám tiên, khiến họ thua thê thảm bên bìa rừng. Người con gái có khí chất ngút trời như thế, cho dù miễn cưỡng cũng không thể ép vào hai chữ ngây ngô được.

Hắn hít một hơi dài, trái tim lại đập từng nhịp rộn rã không yên.

Rõ ràng cô gái khờ trong lòng hắn đến giờ vẫn là một người khác.

Mấy ngày như vậy, Hân Vũ đều không bước chân ra ngoài. Sau trận đánh với Kiến Phi, cung điện chính của hoàng đế vẫn đang trong thời gian tu sửa lại, Kỳ Phong phải cho người sắp xếp một nơi gần chỗ cô ở, sau mỗi buổi trưa lại mon men đến gần tìm cách giảng hòa. Mỗi lần như vậy cô đều vờ như không nhìn thấy hắn. Được mấy hôm thì tiến trình nghiên cứu của Lyrik thu được kết quả khả quan.

Lyrik kết hợp các loại dược liệu, điều hòa cùng với máu Hân Vũ, sau cùng đã có thể sử dụng rộng rãi. Bọn họ gọi vài kẻ biến thể trong nhóm của Từ Cảnh đến, giảng giải đầy đủ rồi để họ thử nghiệm. Sau bảy ngày, nhóm này đã có thể trở thành người bình thường như kỳ vọng của tất cả mọi người.

Không cần phải nói, kết quả này thật sự vượt quá mong đợi, tin tức lan truyền khắp nơi chẳng mấy chốc đã khiến loài người vui như trẩy hội. Trong khi dân chúng háo hức chờ đợi liều thuốc được phổ biến rộng rãi thì Kỳ Phong và nhóm chị em Hân Vũ lại đắn đo nghe tin Lyrik báo lại: Một trong nhóm biến thể vừa trở thành người bình thường lại vô ý bị cắn. Anh ta lại trở thành kẻ biến thể.

Kỳ Phong vò đầu, việc này cho thấy liều thuốc mới này có tác dụng nhưng lại không giúp con người được miễn dịch. Nói cách khác dù đã trở thành con người vẫn có khả năng quay lại làm biến thể lần nữa. Tất cả mọi người không nén được thở dài. Hân Vũ lại là người đầu tiên lên tiếng: “Có gì mà phải lo lắng? Quan trọng là chúng ta đã tìm được thuốc cho tình trạng này rồi. Cho dù bị cắn lần nữa thì thế nào, chúng ta cũng có cách giúp họ trở lại thành người mà.”

Mọi người đều biết cô nói đúng. Trong tình trạng này, có thể cứu được biến thể đã là thành công lớn nhất của họ rồi.

Hạ Dương là một trong những người đầu tiên muốn thử thuốc. Ban đầu Hân Vũ lo ngại tác dụng phụ nên không muốn để anh xông trận. Bấy giờ tình hình đã hoàn toàn khống chế được, cô bèn bảo Lyrik chuẩn bị mọi thứ, để Hạ Dương được dùng thuốc cùng nhóm của Từ Cảnh. Đến lúc mọi người thu xếp chuẩn bị ra ngoài, cô lại bảo Lyrik: “Cậu ở lại, tôi có chuyện muốn bàn.”

Thoáng chốc cả đại sảnh rộng lớn lại chỉ còn ba người, hiển nhiên Kỳ Phong chẳng muốn cho Hân Vũ và Lyrik có khoảng trống riêng, Hân Vũ lại lười đuổi hắn. Cô đi đến cạnh chiếc bàn gần giá sách lấy ra một chiếc hộp cũ kỹ chạm khắc hoa văn. Lyrik ngẩn ngơ nhìn cô.

Hân Vũ mở hộp, đặt bên cạnh một cuộn giấy da sần sùi, lại bảo Lyrik: “Cậu nghĩ sao về tình trạng biến thể này?”

Cậu nhóc lắc đầu mơ hồ: “Tôi không hiểu ý công chúa.”

Hân Vũ mở cuộn giấy da, đặt nó lên bàn. Kỳ Phong bấy giờ cũng không nén được tò mò mà chồm dậy nhìn sang, chỉ thấy một chuỗi văn tự cổ tượng hình, nhìn cũng không giống bất kỳ loại chữ nào hắn từng biết. Hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy những ký tự này dường như khá quen thuộc. Hân Vũ phẩy tay. Tuy bên ngoài hộp có vẻ cũ, nhưng mảnh giấy da lại rất sạch sẽ, dường như đã được người khác lau chùi thường xuyên. Cô chỉ tay vào mảnh giấy, nói cho cả Lyrik và Kỳ Phong cùng nghe: “Chiếc hộp này là thứ ngày hôm đó Kiến Phi lấy ra khỏi giá sách. Thời điểm đó lẽ ra anh ấy nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt mới đúng. Thế nhưng anh ấy tìm rất lâu, tựa như đang tìm cách kéo dài thời gian, sau đó đặt nó lên bàn. Mọi người nói xem vì nguyên nhân gì?”

Kỳ Phong đã quá quen thuộc với cách nói chuyện lấp lửng của Hân Vũ, Lyrik lại nôn nóng đi vòng qua bàn, nhìn chằm chằm vào tấm da. Đây đều là văn tự cổ, so với độ tuổi của cậu thật sự không thể đoán được. Cậu lắc đầu, nhìn Hân Vũ chờ đợi.

Hân Vũ khoanh tay: “Vậy theo cậu, nguyên nhân biến thể xuất hiện là vì sao?”

Lyrik nhăn mặt: “Không phải là vì bị quỷ tộc cắn à?”

“Vậy quỷ tộc này từ đâu mà ra?”

“Thì là… thì là một chủng loài. Công chúa à, sao cô không hỏi thẳng loài người từ đâu mà ra, loài tiên từ đâu mà ra, như thế còn dễ hơn đó.”

Lyrik bị hỏi đến mức cáu kỉnh. Hân Vũ nhìn điệu bộ đó của cậu, không nhịn được khẽ cốc đầu cậu một cái: “Đồ ngốc, tôi đã hỏi cậu, hiển nhiên là có nguyên nhân.”

Cô ngồi thản nhiên xuống chiếc ghế bành phía sau bàn, ngón tay thong thả đặt lên bàn đá, tuy nói với Lyrik, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Kỳ Phong: “Truyền thuyết kể lại rằng, quỷ tộc chính thức xuất hiện hơn một ngàn năm trước, trước cả thời kỳ thịnh trị của Thiên đế. Trước đó trong sử sách không hề đề cập đến sự có mặt của bọn họ. Với sự phát triển hùng mạnh của quỷ tộc, vì sao bọn họ phải đợi mất một thời gian dài như vậy mới tìm ra được việc nhân rộng nòi giống cho giống loài? Mà cột mốc của sự bùng nổ này, kỳ lạ thay lại trùng hợp với thời điểm Thiên đế vừa tạ thế không lâu?”

Kỳ Phong ngay lập tức nắm được vấn đề: “Em nghi ngờ xuất xứ của quỷ tộc không rõ ràng?”

Hân Vũ vuốt tóc, không nhìn hắn mà mơ hồ gật đầu với Lyrik: “Lúc đến thành phố quỷ tộc, phát hiện hoàng đế quỷ tộc đã qua đời, tôi cũng nhìn thấy vài ký tự kỳ lạ trên lăng mộ ông ta. Ban đầu cũng không mấy để ý đến, nhưng sau khi Kiến Phi mất, lục soát lại gian điện mới tìm được thứ này bèn cảm thấy quen thuộc.”

Lyrik ngơ ngác nhìn Hân Vũ, lại nhìn Kỳ Phong đang bước đến gần. Đến lúc này cậu mới cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong gian điện. Những lời nãy giờ Hân Vũ kiên nhẫn giải thích dường như cũng không phải dành cho cậu?

Kỳ Phong bước đến cạnh bàn đá, cầm lấy mảnh giấy da lên. Lúc này hắn mới nhận ra vì sao mình cảm thấy mấy ký tự này quen mắt, thì ra thứ mấy ngày nay Hân Vũ giam mình trong phòng đọc cũng chính là những thanh tự cổ này. Môi mím lại thành đường, hắn ngẩng đầu, nhìn Lyrik: “Vậy Kiến Phi muốn chúng ta tìm thấy gì?”

Lyrik nghe hắn hỏi thì ngơ ngác. Thế này là thế nào? Hai người này rõ ràng là đang nói chuyện với nhau, sao cứ hệt như đang lôi cậu ta ra làm tường vậy?

Hân Vũ day day trán, dường như đến bản thân cô cũng cảm thấy tin tức này rất khó tiếp nhận. Mắt cô dõi theo Lyrik, lại nhìn đăm đăm vào Kỳ Phong trước mặt, giọng nói thốt ra nhẹ nhàng khiên cưỡng: “Có thể quỷ tộc không phải một chủng loài trong tự nhiên, bọn họ là kết quả của một cuộc thí nghiệm khổng lồ.”

“Cái gì?”, Lyrik và Kỳ Phong hầu như thốt ra cùng lúc, ánh mắt hai người vẫn nhìn Hân Vũ tràn đầy khó hiểu. Hân Vũ thở dài: “Tôi đã đọc qua tất cả tư liệu cổ còn được lưu giữ. Sử sách ghi lại, cùng thời điểm với người quỷ tộc đầu tiên xuất hiện có một thị trấn nhỏ đã đột nhiên biến mất. Trong thị trấn có hơn ba trăm người, không dịch bệnh, không chiến tranh, chỉ đột nhiên mất tích sau một đêm. Sau đó thì xuất hiện những người quỷ tộc đầu tiên. Đặc trưng riêng của quỷ tộc là sức mạnh phi thường, bất tử, và một đôi cánh hệt như cánh dơi sau lưng.”

“Ý của công chúa là: cái gọi là quỷ tộc thực chất chỉ là một căn dịch bệnh?”, Lyrik ngẩn ngơ lên tiếng.

Hân Vũ lắc đầu: “Cậu nghĩ xem, với sức mạnh của quỷ tộc, họ có thể dễ dàng tổ chức chiến tranh với loài người ngay từ khi mới xuất hiện, vì sao phải đợi sau đó mấy trăm năm?”

Lyrik nghiêng nghiêng đầu, nhưng hồi lâu vẫn không nghĩ ra được đáp án nào hợp lý. Kỳ Phong lại đột nhiên lên tiếng: “Vì nhân số không đủ?”

“Nếu là vấn đề nhân lực, vì sao phải đợi đến vài trăm năm?”

Đến nước này thì cả Kỳ Phong cũng nhún vai.

“Đó là vì nhân số ban đầu của quỷ tộc thuần chủng thật ra không hề có phụ nữ? Chính vì vậy mà bọn họ không thể duy trì nòi giống được.”

Hân Vũ vừa nói xong, không thể nghi ngờ là cả Kỳ Phong lẫn Lyrik đều chấn động. Lyrik cau mày, hiển nhiên không tin lắm: “Công chúa, nhưng hoàng tử Thiên Tường không phải là quỷ tộc thuần chủng còn gì?”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy.” Hân Vũ thản nhiên tiếp: “Nhưng sau khi đấu tay đôi với anh ta, tôi phát hiện đôi cánh anh ta chỉ để làm kiểng thôi. Căn bản Thiên Tường không thể bay được. Anh ta có hình dạng của một quỷ tộc thuần chủng, nhưng thật sự lại không phải.”

Cô lật từng mảnh giấy da trên bàn ra, đặt rải nó lên bàn đá: “Tôi đã dành vài tuần để tìm hiểu những chữ viết cổ. Từ những tư liệu này cho thấy, nhiều năm trước thời điểm quỷ tộc xuất hiện, ở một số nơi trên thế giới từng xuất hiện những chủng tộc kỳ quặc, giống như lai tạo giữa con người và chủng loài khác. Nhưng quãng thời gian tồn tại lại rất ngắn, chỉ vài mươi năm thì không cầm cự nổi trước khi diệt chủng. Nếu như không phải khả năng chiến đấu của quỷ tộc cao và tuổi thọ cũng kéo dài, bọn họ hẳn đã không thể tìm được cách tiếp tục sinh tồn như ngày nay. Nếu để ý, mọi người có thể cảm nhận hình dáng quỷ tộc giống chủng loài nào nhất?”

Ánh mắt cô hơi nâng lên, hàm ý khiến người vừa nghe đã hiểu được. Ai chẳng biết quỷ tộc vốn có đôi cánh và tập tính sinh hoạt hệt loài dơi?

Nhưng Lyrik lại không mấy tán đồng: “Nếu chỉ vì vài thông tin cũ thì làm sao chắc chắn được?”

Hân Vũ cau mày: “Tôi biết Kiến Phi hơn mười năm, nếu anh ấy quyết định để lại thứ gì đó cho chúng ta, chắc chắn không phải là điều thừa. Lẽ ra tôi chưa từng nghĩ đến những điều này, nhưng sau khi liên hệ với những gì đã nhìn thấy ở thành phố quỷ tộc, tôi biết, suy đoán của mình chắc chắn chính xác.” Bấy giờ ánh mắt cô mới nhìn thẳng Kỳ Phong, kiên định nói: “Sự xuất hiện của quỷ tộc không phải ngẫu nhiên, cũng không phải dịch bệnh, họ chính xác là kết quả của một cuộc thí nghiệm nghiên cứu của một người hoặc một thế lực. Người này có thể tạo ra quỷ tộc, biến họ trở thành tay sai của mình để phục vụ cho một mưu đồ nào đó, vậy thì cũng có thể tạo ra một chủng loài thứ hai, thứ ba, thậm chí đến khi nào mục đích đó hoàn thành mới thôi. Như vậy cuộc chiến này vốn dĩ không còn là của riêng loài người nữa rồi.”

Kỳ Phong nhìn sâu vào đáy mắt cô, hắn biết, những lời này là nói cho mình nghe.

Có thuốc cứu biến thể thì sao? Một khi không tìm ra được kẻ đứng phía sau, vậy thì cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên quá nặng nề.

Hân Vũ vẫn muốn nán lại đại điện để tìm hiểu thêm tư liệu cổ, Kỳ Phong và Lyrik không tiện ở lại, đành cáo từ ra ngoài. Vừa ra đến cửa, hơi lạnh đã lập tức bủa vây hai người. Kỳ Phong khéo mũ áo chùng đội lên đầu, vừa định cất bước đã nghe Lyrik ngập ngừng lên tiếng: “Bệ hạ, thân thể ngài thế nào rồi?”

Kỳ Phong thoáng giật mình, cánh tay vẫn đang cố định trên mũ trùm cũng sững lại, để lộ mu bàn tay thấp thoáng những sợi lông dài kì dị màu xám bạc. Hắn ậm ừ, đáp qua loa: “Không sao rồi, vẫn dùng thuốc mấy hôm trước cậu đưa.”

Lyrik vẫn không yên tâm: “Nếu ngài thấy không ổn, nên để tôi kiểm tra toàn diện một lần xem sao. Vừa rồi ngài nghe công chúa nói rồi đấy…”

“Chuyện của tôi, tôi tự lo được.” Cậu ta chưa nói hết câu đã bị Kỳ Phong ngắt ngang. Hắn định bỏ đi, nhưng nghĩ gì đó, bước chân lại chậm hẳn lại, quay đầu trầm giọng bảo Lyrik: “Tuyệt đối không được nói gì với Hân Vũ. Có gì tôi sẽ đến tìm cậu.”

Lyrik hé môi, lời muốn nói lại nuốt vào trong.

Những ngày sau đó đều diễn ra khá thầm lặng. Hân Vũ và Kỳ Phong đều rất bận rộn. Hân Vũ liên tục tìm cách liên lạc với nhóm pháp sư Tần nhưng không thành công. Kỳ Phong lại cho người liên hệ với núi Tiên Tri. Sau khi pháp sư Hàn qua đời, lão Quy thay thế ông ta tiếp quản vị trí người đứng đầu, đối sách với loài người cũng vì vậy mà thay đổi ít nhiều. Chỉ mấy ngày sau khi Kỳ Phong liên hệ, ông ta đã cho người hồi đáp, cho biết phía núi Tiên Tri sẽ lưu ý trường hợp này.

Bẵng đi vài ngày, phía Điệp Y đột nhiên lại nhận được tin tức tốt.

Hôm đó là đợt lấy máu thứ hai của Hân Vũ. Lần đầu tiên Lyrik bí mật thực hiện, sau khi Kỳ Phong biết được lại bị hắn mắng một trận ra trò. Lyrik cũng không muốn Hân Vũ vất vả, nhưng cố tình nguyên liệu quan trọng nhất để bào chế thuốc lại là máu của cô, cậu ta còn có cách nào khác? Kỳ Phong và Hân Vũ chiến tranh lạnh, cậu ta đứng giữa cũng rất mệt mỏi, lần này lại không muốn làm bia đỡ đạn cho người khác nữa, nhất quyết bèn báo cho Kỳ Phong một tiếng.

Tuy được báo trước nhưng lúc Kỳ Phong hồi triều trở về cũng đã lấy hết một bình máu. Lyrik thấy hắn đột nhiên xông vào, cánh tay đang giữ lấy ống máu cũng bất chợt run rẩy. Kỳ Phong cũng mặc kệ cậu ta, hắn bước đến gần, nhìn thấy sắc mặt Hân Vũ xanh xao, nghiêng đầu vào trong, trên bàn còn có một chậu chất lỏng màu đỏ đã được ếm bùa, cơn giận trong lòng bất giác lại trào dâng: “Cái quái gì thế? Sao cậu lại lấy nhiều máu thế hả?”

Lyrik run rẩy đến nói không ra hơi: “Bệ hạ, bệ hạ bình tĩnh. Đây đã là số ít nhất rồi. Bấy nhiêu chỉ có thể điều chế ba trăm liều thuốc giải thôi. Mà chỉ số quân của Từ Cảnh đã lên đến mấy nghìn đó.”

Kỳ Phong biết cậu ta nói đúng, nhưng vẫn không làm sao hả giận được. Hắn cúi xuống, ước lượng cái lọ này cũng phải chứa được nửa lít nước bèn cố hạ cơn giận xuống, nhăn mặt hỏi: “Lấy xong chậu đó nữa thì thôi đi. Mất máu nhiều vậy làm sao chịu nổi.”

Lyrik cắn răng, cũng không dám phản đối.

Kỳ Phong lại hỏi: “Mỗi lần như vậy cách nhau bao lâu?”

Lyrik đổ đầy mồ hôi: “Thời gian cấp bách, ba ngày sau sẽ lại lấy.”

Lúc này thì Kỳ Phong nổi giận thật sự: “Khỉ thật, cậu nghĩ vợ tôi là cái kho máu đó à? Hiến máu nhân đạo còn chỉ cho ba tháng một lần, mỗi lần vài trăm cc thôi đó. Cậu muốn giết cô ấy chắc?”

Sau chuyện lần trước thì Lyrik đã rất sợ Kỳ Phong, bấy giờ trông thấy hắn nổi điên thì cả người đều run rẩy. Phong vẫn chưa hả giận, định xong việc sẽ đuổi cậu ta ra ngoài, nào ngờ nhìn xuống đã thấy một cánh tay trắng nõn đang lay lay cổ tay mình.

Hân Vũ vốn vẫn giả vờ ngủ, chút đau đớn này với cô chẳng đáng là gì, bấy giờ thấy hắn sừng sộ như vậy thì không nén nổi nữa. Cô mất máu nhiều nên giọng điệu hơi yếu, âm thanh thốt ra lại càng mỏng manh: “Đừng nghịch nữa, để cậu ấy làm cho xong đi.”

Đây chỉ mới là lần đầu tiên sau nhiều ngày Hân Vũ chịu nói chuyện với hắn, giọng điệu lại khiến người nghe mềm nhũn. Kỳ Phong nhìn thấy thì càng đau lòng, ngồi xuống bên cạnh cô, lại trừng mắt bảo Lyrik: “Còn không nhanh lên?”

Lyrik run như cày sấy, mà khóe môi Hân Vũ lại giương ra một nụ cười.

Vất vả lắm mới lấy máu xong. Lyrik vừa xong chuyện thì đã ôm dụng cụ chạy trối chết. Kỳ Phong cũng chẳng quan tâm đến cậu ta. Hắn với tay lấy chiếc áo lông thú trên giá khoác lên người Hân Vũ, ánh mắt liếc nhìn vết bầm trên cổ tay cô, xót xa trăm bề.

Hân Vũ vỗ vỗ vào vị trí cạnh bên giường. Cô cũng không nói gì, nhưng Kỳ Phong nhìn thấy như bắt được vàng, vội ngồi xuống vị trí trống bên cạnh cô. Gương mặt nhỏ nhắn lại nghiêm giọng nhắc nhở: “Đã làm hoàng đế rồi, sau này đừng nóng nảy như vậy nữa.”

Kỳ Phong thấy cô chẳng khác nào bà cụ non, hơi bĩu môi: “Nhưng anh lo cho em.”

Cô thoáng cười: “Em biết.”

“Vậy… hết giận rồi à?”, Kỳ Phong nắm tay cô, đôi mắt sáng quắc của cô gái nằm bên dưới lại hé ra chút gian xảo: “Không. Đang suy nghĩ nên phạt anh thế nào.”

Kỳ Phong nghe xong liền buồn bực: “Giận hơn một tuần còn không gọi là trừng phạt sao?”

Hân Vũ đặt ngón tay trỏ lên chóp mũi hắn: “Không, đó gọi là cảnh cáo.”

Tuy nói vậy nhưng giọng điệu cô chẳng có chút hờn giận nào. Kỳ Phong tinh ý cũng hiểu, hắn kéo cô nằm lên đùi mình, lại nhẹ nhàng xem xét chỗ lấy máu giờ đã ứ thành một cục tím bầm thật to: “Thằng nhóc đó chẳng cẩn thận gì cả. Lần sau phải cho nó một bài học mới được.”

Trước mặt người khác thì tưởng như tính tình Kỳ Phong đã biến đổi lớn, nhưng với Hân Vũ thì bao giờ cũng có chút trẻ con như thế. Thấy hắn hậm hực, ngón tay cô di từ mũi sang khóe môi hắn, đột ngột lại nảy ra một ý: “Anh biết không, hồi trước em luôn muốn làm một việc với anh mà không được.”

Giọng điệu cô rất nghiêm túc. Kỳ Phong nghe vậy cũng ngồi thẳng hơn hẳn: “Chuyện gì?”

“Anh cúi xuống đây, em nói cho nghe.”

Tuy thái độ cô có đôi chút quái dị nhưng Kỳ Phong khó khăn lắm mới làm cô hết giận, chiều ý đành cúi xuống. Đúng vào lúc cảm nhận được hơi thở ấm nóng của ai đó lượn lờ nơi cổ, dây thần kinh cũng căng như dây đàn thì cửa phòng đột ngột mở ra.

“…”, Kỳ Phong suýt ra đã bật ra một tiếng chửi ở thế giới hiện đại. Lyrik đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thấy hai người đang trong tư thế mờ ám thì sượng trân cả người. Có phải lỗi của cậu ta đâu chứ? Đây cũng đâu phải phòng ngủ?

Sắc mặt Kỳ Phong đã lúc xanh lúc tím, Lyrik biết không nên làm hắn nổi giận nữa, tất cả sự chú ý của cậu ta bây giờ đều dán vào cứu tinh duy nhất là Hân Vũ. Cậu ta cười ngoác cả mang tai, hớn hở nói: “Công chúa, công chúa Điệp Y tỉnh rồi. Người phải cám ơn tôi đấy nhé.”

Lời vừa dứt, Kỳ Phong đã bị một lực đẩy mạnh ra. Hân Vũ thậm chí chẳng kịp mang dép vào, cô đứng bật dậy, run rẩy muốn bước ra ngoài, sau đó lại nhận ra mình hơi thất thố, quay đầu hỏi Lyrik: “Nó vẫn ở phòng cũ chứ?”

Tuy giọng nói cô từ tốn, nhưng cả Lyrik cũng dễ dàng cảm nhận thanh âm như sắp vỡ vụn.