Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 43: Người trong lòng anh




“Có lẽ, mỗi câu chuyện tình đều đơn giản như thế. Lúc bắt đầu thì người con trai bỏ ra nhiều hơn. Song khi kết thúc, kẻ níu kéo đau lòng lại luôn là người con gái.”

Dáng vẻ Hải Kỳ vẫn điềm nhiêm như trước đây, chỉ là cử động có chút gượng gạo. Trong đêm tối, y chỉ lặng lẽ nhìn Kỳ Phong đang bước đến gần, vẻ mặt thách thức như chờ hắn lên tiếng. Phong rốt cuộc cũng thở dài, bước đến gần chiếc bàn giữa phòng, hạ giọng: “Làm sao anh biết được?”

Hải Kỳ xoa xoa trán, cố nén cơn bực dọc trong lòng: “Các cậu các cô nghĩ tôi là ai? Lúc tình dược được sử dụng lần cuối, thậm chí Quân Tuyết còn chưa ra đời, chỉ có chút kiến thức còm cõi của cô ta về tình dược thì cậu còn qua mắt được, muốn qua mặt tôi à? Chuyện hoang đường.”

Giọng điệu y vẫn khinh khỉnh như thế, ngược lại Kỳ Phong lại không cảm thấy lạ, chỉ trầm tĩnh không nói gì. Hải Kỳ thấy hắn nghiêm túc như thế cũng không khỏi cười cợt.

Thực tế vào thời đại của Thiên đế, y vẫn chỉ mới là đứa nhóc trong rừng Địa Đàng. Tình dược gì ấy cho dù nghe nói đến y cũng nào đã tận mắt trông thấy? Chỉ là may mắn thay y lại có một ông anh có kiến thức uyên thâm về mọi lĩnh vực. Thế nên khi sự việc râm ran khắp các nước, y đã chặn đầu Hải Duệ Tiên Nhân vừa dự lễ tang Thiên đế về, ngang bướng bắt ông kể hết một lần.

Tình dược về mặt nào đó thì đúng như những gì sử thi đã ghi chép lại, tiếc là sử thi thì phải bao hàm quá nhiều thứ, làm sao còn đủ dòng ghi thêm các đặc tính của loại thuốc này cơ chứ? Người trúng tình dược, về cơ bản không quên đi đoạn tình cảm trước đây, giống như Thiên Đế thực tế cũng không quên đi vợ mình, chẳng qua ông ta bị loại bùa này đánh lừa, khiến bản thân ông nghĩ mình yêu cô nàng tiên nhân kia hơn Hoàng hậu. Về đặc điểm này thì thái độ của Kỳ Phong ngay từ lần đầu gặp đã có vấn đề.

Cơ bản mà nói, thái độ của hắn trong điện là hoàn toàn quên sạch sành sanh rằng mình đã từng yêu Hân Vũ. Lúc ấy Hải Kỳ đã nhận thấy điểm lạ nhưng lại không lên tiếng vạch trần. Y muốn biết chính xác tên nhóc này đang âm mưu điều gì, bèn tìm cơ hội thuận lợi để gặp riêng Kỳ Phong. Chẳng ngờ vừa đến, y đã nhận ra Quân Tuyết ngụy trang chờ đợi bên ngoài từ lúc nào. Tuồng kịch của Hân Vũ dĩ nhiên càng không qua được mắt y.

Dĩ nhiên thì, nhắc đến Hân Vũ vẫn khiến y tức anh ách. Con bé này mọi khi ra vẻ điềm tĩnh là thế, không ngờ lại làm ra chuyện dại dột như vậy, nhất thời trở thành trò hề của Quân Tuyết.

Kỳ Phong đang trầm tư, đương nhiên không nghĩ tâm tư Hải Kỳ xoay chuyển như vậy. Hắn ngẫm nghĩ, rốt cuộc lựa lời nói: “Hôm ấy tôi đến gặp Quân Tuyết. Cô ấy nói sắp trở về rừng Địa Đàng, muốn mời tôi vài ly. Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy bèn nhận lời. Chẳng hiểu sao uống xong thì cả người cảm thấy lâng lâng, rất khó chịu.”

“Lúc đó tôi có chút mê mang, cứ như toàn bộ sinh lực trong cơ thể đều mất hết. Chỉ cảm thấy giống như mình đã yêu Quân Tuyết từ mấy kiếp rồi vậy, nhất thời chỉ muốn bỏ tất cả để chạy theo cô ấy. Quân Tuyết nhìn thấy thái độ của tôi cũng rất hồ hởi. Tôi lại mơ mơ hồ hồ, cứ thế, chúng tôi hôn nhau.”

“Thế nhưng lúc hôn đột nhiên xảy ra một chuyện rất lạ, chiếc vòng tay tôi luôn đem theo bên người, hay chính xác hơn là chiếc vòng trang sức của Eden trước kia lại đột nhiên xiết chặt, giống như muốn cứa đứt tay tôi vậy. Cơn đau làm tôi cũng tỉnh hẳn, đột nhiên lý trí nhớ ra tất cả mọi chuyện. Song vẻ mặt Quân Tuyết lúc ấy hầu như không nhận ra điều gì khác lạ. Vậy nên tôi biết cô ta giở trò gì với mình, bèn tương kế tựu kế thuận theo.”

“Đêm đó tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy Quân Tuyết là mầm tai họa thật sự. Tài phép của cô ta hơn hẳn con người, lại có khả năng dùng độc, hơn nữa cô ấy lại có hiềm khích với Hân Vũ. Vấn đề đó cũng chẳng quan trọng, nhưng lần trước anh có nói, kiếp nạn của Hân Vũ sắp tới, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tôi cứ vờ như nghe theo cô ta đến rừng Địa Đàng, sau đó tìm cách giữ chân cô ta ở đó rồi quay về cũng chẳng muộn.”

Vẻ mặt Kỳ Phong rất trầm tĩnh nhưng thành thực. Hải Kỳ liếc mắt liền hiểu hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng cũng thầm tán đồng:

“Ừ, sợi dây ấy vốn là thánh vật của lão Hàn trên núi Tiên Tri. Có chút khả năng cũng chẳng có gì lạ.”

Y biết, trong lòng Kỳ Phong suy tính như thế là còn vì một nguyên do nữa, đó là kiếp nạn của Hân Vũ bắt đầu từ hắn chứ chẳng đâu ra cả.

Nếu Kỳ Phong tiếp tục ở lại đây, cộng thêm một cô gái tài phép như Quân Tuyết bên cạnh, không ai có thể nói trước liệu ngày nào đó hắn không chịu sự điều khiển của Quân Tuyết mà tấn công Hân Vũ hay không. Chuyện ra đi lúc này cũng chỉ là chuyện chẳng đặng đừng. Nếu có thể, cắt đuôi được Quân Tuyết, hắn sẽ lại trở về. Hoặc giả hắn càng mong rằng quyết định này của mình có thể thay đổi bánh xe số phận, khiến tai kiếp của Hân Vũ không tránh cũng tự biến mất.

Pháp lực của Kỳ Phong không quá cao, chẳng qua có chút thiên phú, song hắn chỉ tiếp xúc với nơi này một thời gian ngắn mà lại có thể suy ngẫm được nhiều như thế khiến Hải Kỳ có chút thán phục. Y gượng đứng dậy, bước chân tới lui trong gian phòng tối, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu tính toán thế cũng đúng lẽ thường. Chỉ là lại quên một chuyện quan trọng nhất, đó là viễn cảnh trong sách Khải Huyền vốn không hề diễn ra ở Lam Thành. Nói cách khác, cho dù Hân Vũ có xảy ra chuyện thật, thì so sánh với cảnh tượng đó, nơi đó cũng không thể nào là Lam Thành được.”

Kỳ Phong đương nhiên chưa nghĩ đến vấn đề này, gương mặt thoáng chốc lại đượm vẻ lo lắng. Hải Kỳ thấy thế vội trấn an: “Nhưng ít ra cậu cũng có một quyết định không đến nỗi tồi. Trước khi đến đây tôi đã quan sát tinh tượng. Sao Đế Vương không dần sáng trở lại, không còn mờ ảo như lúc đầu nữa.”

Kỳ Phong nghe đến đây thì như trút được tảng đá nặng trong lòng, vội vàng thở dài.

Hải Kỳ lại không có vẻ chủ quan như hắn: “Nhưng nói vậy cũng không có nghĩa chuyện này thế là xong. Tôi đã ngẫm rất lâu, cảm thấy nếu đã tránh không được thì chỉ còn cách chuẩn bị thật tốt để đón nhận. Cảnh tượng xảy ra nơi đó, chỉ có tôi và Hân Vũ là người duy nhất từng nhìn thấy. Thời điểm này Hân Vũ lại bị dính chặt ở Lam Thành, thế nên, con bé có thể an toàn một khoảng thời gian.”

“Tranh thủ thời gian này, tôi sẽ dò tìm đến một số nơi có vẻ phù hợp với viễn cảnh đó nhất để có sự chuẩn bị cần thiết. Tin rằng cho dù là lúc kiếp nạn đó có xảy đến thì chúng ta cũng đã có cách ứng phó rồi.”

Kỳ Phong suy nghĩ một lúc, lại vội phản bác: “Không được, trong kinh thành bây giờ chỉ có mấy người. Tôi đã đi rồi, nếu cả anh cũng rời khỏi đây thì lấy ai bảo vệ Hân Vũ? Để cô ấy ở lại một mình, tôi không an tâm.”

Đến nước này thì thiện cảm gì của Hải Kỳ cũng bay sạch mất. Y không kìm nén được, gõ đầu Kỳ Phong một cái rõ to: “Cậu có ngốc không đấy hả? Mười mấy năm nay cậu không có ở đây, Hân Vũ xảy ra chuyện gì được? Hơn nữa hiểm họa duy nhất chỉ có thể đến từ phía tây, lúc này trong thành sóng yên biển lặng, cậu lại được cử đi đánh chiếm Hỏa Thành. Nếu thật sự xảy ra biến cố, không lẽ cậu là người giơ đầu chịu báng trước sao? Còn chờ đến lượt Hân Vũ à?”

Kỳ Phong vẫn không chịu thua: “Không được, nói tới nói lui, tôi vẫn nghĩ nên có người ở lại bảo vệ Hân Vũ thì tốt hơn.”

“Còn Hạ Dương và Vân Tình ở đây, cậu có gì cần phải lo kia chứ? Đó là chưa kể, cho dù thật sự có bất cứ điều gì xảy ra, thì căn cứ vào sách Khải Huyền, chẳng phải Hân Vũ vẫn sống tốt trước khi bị cậu đâm đó sao?”

Một lời này bất giác chạm trúng vết thương lòng của Kỳ Phong, khiến không gian trong phòng trầm xuống thấy rõ.

Kỳ Phong không trách Hải Kỳ phơi bày mọi thứ như thế, bởi hắn biết từng lời từng chữ Hải Kỳ nói đều là thật. Ít ra Hân Vũ sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng trước khi gặp lại hắn, bởi chỉ có hắn, mới là kiếp số của cô.

Thế nhưng nghĩ đến thân phận lúc này của cô, hắn vẫn có chút lo lắng. Hắn ngẫm nghĩ mãi, rốt cuộc không kìm được, đem mọi thứ kể lại với Hải Kỳ.

Không phải hắn không giữ lời, nhưng dù sao Hải Kỳ cũng là em trai của Hải Duệ Tiên Nhân, lại là một trong những người thân thiết nhất của Hân Vũ. Lúc này nếu không nhờ Hải Kỳ lưu ý giúp một tay, hắn thật sự không dám nghĩ đến ai cả. Những người bên ngoài kia, cho dù là Hạ Dương hay Kiến Phi, liệu sẽ có mấy ai chấp nhận bán mạng vì Hân Vũ khi biết chân tướng thật sự này? Đừng nói nó quá hoang đường, mà tính chất bất ngờ trong đó, sợ rằng sẽ kéo Hân Vũ xuống vũng bùn không cách nào ngẩng đầu dậy nổi.

Đương nhiên Hải Kỳ nghe xong, ngây ngẩn cả người.

Vốn qua lời Hân Vũ, y đã nhắm chừng anh trai mình vẫn còn sống. Chẳng ngờ lần này nghe được chuyện ông lão này đã già rồi lại còn hồ đồ, giúp đỡ học trò bày ra một cục diện đáng ngán ngẩm như vậy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, y quan sát vóc dáng Kỳ Phong một lúc, càng cảm thấy sự việc kỳ lạ như vậy, thế mà ban đầu mình chưa từng nghĩ đến. Một người đến từ thế giới khác như hắn làm sao lại có được năng lực của Hỏa Linh? Nên nhớ rằng bao năm qua không ít người từ thế giới hiện đại lạc đến đây, nhưng tất cả họ thậm chí đều không sở hữu một đặc tính ngũ hành nào, đừng nói có thể trở thành Hỏa Linh. Nói vậy, khả năng này càng có cơ sở đáng tin cậy cao.

Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, tin tức này thật sự vẫn khiến y nóng ruột. Mấy năm qua tình cảnh của Hân Vũ ở kinh thành đã chẳng dễ chịu gì rồi, nếu biết được tin này, chẳng biết còn sóng to gió lớn đến chừng nào. Bước chân y bất giác rảo qua lại quanh cái bàn tròn trong phòng tối, càng nghĩ càng cảm thấy đáng giận.

Nếu không phải Kỳ Phong, liệu con bé của y có phải cực khổ bao nhiêu năm nay rồi không? Nếu mọi thứ không xảy ra, có khi giờ y đã dẫn Hân Vũ lang bạt khắp nơi rồi cũng nên.

Thế nhưng, nếu không có cuộc tráo đổi đó thì làm sao y có thể gặp Hân Vũ? Nếu đổi lại người được lão Tần chấm trúng là Kỳ Phong, sau đó thằng nhóc Kỳ Phong lại chọc giận y ở đảo Rùa, rồi y trở thành thầy dạy pháp thuật bất đắc dĩ cho nó…

Tâm tư Hải Kỳ càng nghĩ càng xa, chẳng mấy chốc đã tự ngẫm tự giật mình.

Có lẽ suy nghĩ của y đã hơi đi quá định nghĩa biến thái rồi.

Kỳ Phong thấy Hải Kỳ tự nghĩ, tự cười, bất giác nét mặt lại co giật như thế cũng nhăn mặt khó hiểu. Hắn chẳng thấy chuyện này có gì đáng cười cả.

Có lẽ là tiên nhân nên Hải Kỳ đón nhận tin tức có vẻ nhanh hơn hắn nhiều lần. Tuy vậy, sách lược y đưa ra vẫn là giữ nguyên tính toán ban đầu, chỉ là thay đổi chút ít hành trình khi y muốn ghé ngang tìm lão Tần, nhờ ông đến kinh thành một chuyến.

Hai chàng trai ưu tú, gương mặt rạng rỡ, tướng mạo sáng ngời càng bàn luận càng nhận ra nhiều điều hợp ý, liền nhanh chóng đi đến thống nhất kế hoạch trước khi đường ai nấy rẽ.

Có những chuyện chỉ đơn giản như thế. Vốn họ không phải là cùng một kiểu người, tính cách lại trái ngược, nhưng vì có chung một mục tiêu muốn bảo vệ mà lúc này lại cùng tiếng nói.

Xong đâu vào đấy, Kỳ Phong bước ra ngoài để tiễn chân Hải Kỳ. Lúc đóng cửa lại, hắn hơi nghi ngờ khi nghe thấy âm thanh soạt soạt dần lui ra góc phòng. Song hắn tìm mãi một lúc mà vẫn không nhận thấy điều gì bất thường, mở cửa cũng chỉ nhìn thấy một tán cây dương liễu già cỗi, khẽ rũ xuống những sợi dây leo đang quấn quanh thanh cửa. Nghĩ mình quá đa nghi, hắn bèn leo lên giường ngủ sớm, gạt tất cả mọi suy nghĩ ra sau đầu.

Trời bấy giờ cũng đã gần sáng. Kỳ Phong nằm yên trên giường, bất giác nhớ đến dáng vẻ thắt ruột thắt gan của Hân Vũ lúc rời khỏi phòng, trái tim lại giã rộn rã trong lồng ngực.

Sóng to gió lớn gì cũng có hồi yên lặng. Hắn tin là, sau hồi phong ba này, con đường của Hân Vũ và hắn sẽ càng thuận lợi hơn.



Mãi đến rạng sáng, vài cung nhân dọn phòng cho Hân Vũ mới nhận ra cả đêm cô không về. Vốn họ còn định chạy đi thông báo tình hình cho Vân Tình, chẳng ngờ vừa bước ra đã gặp phải Hân Vũ ngoài cửa.

Sắc mặt Hân Vũ tuyệt đối không tốt, khóe mắt sưng to, thậm chí còn hằn lên vài tia máu, làn môi cũng đỏ mọng hơn bình thường. Thế nhưng các cung nhân bình thường đều kiêng dè cô, thấy cô đã về bèn không dám nói gì mà giúp cô thay quần áo. Hân Vũ nói hôm nay không muốn lên triều, lại căn dặn cung nhân không cần dọn bữa sáng.

Đợi cho đoàn người vội vã đi hết, lúc này cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, đôi mi run run tháo chiếc hoa tai bên phải của mình ra. Cô đặt nó xuống bàn, đăm đăm nhìn một lúc lâu.

Cô vẫn nhớ, lúc cô hôn Kỳ Phong, tuy hắn không có hành động gì khác lạ, nhưng cánh tay trái bị che khuất lại giương lên chạm vào hoa tai của cô. Tay hắn giữ cố định nơi đó mãi một lúc mới buông ra. Hân Vũ khi đó tuy xúc động, song chung đụng với hắn bao lâu, sao cô có thể không nhận ra hắn có điểm khác lạ? Thế nhưng bởi hắn cố tình không muốn lộ diện, cô đành âm thầm thuận theo hắn.

Vậy nên mọi thứ đều diễn ra như nó phải thế, tựa như hành động mập mờ lúc đó của Kỳ Phong không hề tồn tại. Phần Hân Vũ, thời điểm bên bờ suối thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Quân Tuyết, cô càng hiểu rõ tại sao Kỳ Phong lại hành động một cách mờ ám như vậy.

Cô quan sát chiếc hoa tai một lúc lâu, vẫn không cảm thấy có gì kỳ lạ, tay lại vươn lên, chạm khẽ vào nó lần nữa. Đột nhiên cô nghĩ ra gì đó, nhẹ nhàng lẩm bẩm đọc bùa giải ám hiệu.

Đây vốn là khi còn ở Thành phố Vĩnh Hằng, Kỳ Phong đi dạo trong thành xong bèn nghĩ một số ám hiệu riêng, chỉ có cô và hắn biết. Vốn dĩ cô còn nghĩ chỉ nói đùa cho vui, không ngờ lại có lúc phải sử dụng thật. Sau khi Hân Vũ kết thúc lời chú, một làn ánh sáng nhàn nhạt nhẹ nhàng vươn ra khỏi chiếc hoa tai, dần bay lên, lan tỏa trong không khí.

Phòng riêng của Hân Vũ nằm ở nơi khuất nhất trong hoàng cung, thế nên cũng chẳng có gì lạ khi trời đã hửng sáng mà thông điệp Kỳ Phong gửi gấm vẫn hiện lên một cách rõ ràng như thế. Hân Vũ nhìn hàng chữ được tạo ra bởi những đốm lửa lách tách đang lơ lửng giữa không trung, nhìn đến ngẩn người.

Thoắt cái, sóng mũi cô đột nhiên cay cay, hàng mi dần long lanh nước, nhưng lại không giấu được nụ cười mãn nguyện.

Trong phòng vắng lặng, không có đồ dùng gì đặc biệt, chỉ có hai chữ bằng lửa lơ lửng trong không khí, ngắn gọn nhưng đầy hàm súc:

“Tin anh.”

Hân Vũ cười đến khóe môi không cách nào khép lại được. Kỳ Phong vốn chỉ bập bõm biết viết vài chữ của Nhân quốc. Có thể viết ra được hai chữ này chẳng biết đã tiêu hao bao nhiêu công sức của hắn rồi. Cô ngồi thừ người ra rất lâu, mãi đến lúc có cung nhân gõ cửa mới vội vàng dùng bùa chú thu dòng chữ lại vào trong chiếc hoa tai, sau đó đặt vào lòng bàn tay mình, nâng niu như báu vật.



Quân Tuyết nói là làm. Chỉ hai ngày sau cuộc gặp ngày hôm đó, cô ta và Kỳ Phong chính thức tạm biệt mọi người, lên đường đến Hỏa thành.

Theo thông lệ, hoàng tộc loài người vẫn phải làm lễ đưa tiễn sứ giả hết sức long trọng. Huống chi lần này bọn Kỳ Phong không chỉ đi một mình mà còn mang theo cả nhánh quân tinh nhuệ vừa được Minh Viễn cử đến, dĩ nhiên thu hút không ít dân chúng tò mò. Quân Tuyết vẫn điềm nhiên chỉ đạo binh sĩ như mọi khi. Trong lúc đó, Kỳ Phong đứng cạnh vẫn giương mắt nhìn cô, song trái tim lại giã lên từng hồi.

Xa cách lần này chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Hắn vừa muốn gặp Hân Vũ, xác nhận xem cô có hiểu dụng ý của hắn không, nhưng phần khác lại lo lắng rằng buổi gặp thế này sẽ khiến cô khó xử. Vì thế cứ chốc chốc hắn lại lấm lét nhìn ra phía cổng thành, bấy giờ chỉ có Vân Tình và Hạ Dương đứng đấy, nửa mong ngóng nửa hồi hộp.

Tuy cũng được cử ra tiễn người, song Hạ Dương và Vân Tình từ đầu đến cuối hoàn toàn không nói gì với hắn. Hắn biết cả hai đều giận, nhưng lại không muốn Quân Tuyết nghi ngờ đành phải giữ im lặng. Mãi đến khi Quân Tuyết bắt đầu sốt ruột thì mới có người thông báo rằng Hân Vũ đến.

Bóng dáng mặc áo choàng trắng của cô chỉ vừa thấp thoáng đằng xa, bất giác thu hút ánh nhìn của mọi người. Bỗng nhiên lúc này Kỳ Phong lại bị ai đó đạp thẳng vào chân. Hắn vốn đang âm thầm nhìn theo Hân Vũ, chẳng kịp đề phòng đã ngã cả người xuống nền đất trước mấy trăm cặp mắt. Hình tượng anh dũng vừa mới xây dựng cũng phút chốc bay sạch sành sanh.

Phong ăn đau, trong lòng thầm nén giận. Ngẩng đầu lên thì chẳng thấy ai cả, chỉ có gương mặt Hạ Dương vẫn điềm nhiên ngắm trời ngắm mây, thậm chí còn vờ như đang nghịch tóc Vân Tình. Vân Tình thì lại cười đầy thích chí. Quân Tuyết vừa rồi không kịp thấy tình cảnh ấy, còn nghĩ là hắn bị vấp té, vội cúi người nâng hắn dậy: “Anh không sao chứ? Bỗng nhiên lại bất cẩn như vậy.”

Kỳ Phong vốn vẫn còn ấm ức, chưa kịp phát cáu thì giọng nói mềm mại của Hân Vũ đã vang lên: “Tướng quân, ngài nhìn thấy tôi cũng không cần phải hành đại lễ như vậy chứ? Thế này tôi nhận không nổi đâu.”

Dáng vẻ Hân Vũ vẫn như lần cuối cùng gặp hắn, lúc này lại thêm một tầng áo choàng trắng bên ngoài. Thời tiết đầu xuân, không khí ấm áp, bầu trời lại âm ỉ nắng. Kỳ Phong biết Hân Vũ không tiện đứng dưới trời nắng lâu, cũng không muốn sinh sự thêm nữa, chỉ ấm ức liếc mắt nhìn Hạ Dương lầm bầm nói: “Chỉ là chút bất cẩn thôi, công chúa đừng hiểu lầm.”

Hạ Dương bễu môi, vốn vẫn làm mặt trấn tĩnh như mọi khi. Anh đã biết trước Kỳ Phong sẽ không dám tố cố mình, chỉ là quay đầu nhìn lại, tại sao anh cảm thấy ánh mắt Hân Vũ vừa tăng thêm mấy phần sát khí vậy nhỉ?

Trước khi đi, Kỳ Phong ngỏ lời muốn mượn một con thú cưỡi. Cũng chẳng biết Hân Vũ có phải có ý muốn trả thù hắn hay không mà chẳng nói chẳng rằng, cho người dắt Nhóc Tì đến. Hắn đứng nhìn con thú đầu gà chân chim mình sư tử mãi một lúc, ấp úng không nói nên lời.

Nhóc Tì cũng chẳng ưa gì hắn. Nó hậm hực giẫm giẫm chân, một người một thú cứ tị nạnh chống đối nhau mãi, đến lúc Hân Vũ trừng mắt một cái, rốt cuộc Nhóc Tì mới cam chịu số phận, cúi xuống để Kỳ Phong leo lên.

Mà mọi hành động của Hân Vũ dĩ nhiên chẳng qua khỏi mắt Quân Tuyết. Đối với việc giành lại Hỏa Thành từ tay bọn phản quân của loài người, cô ta vốn đã nắm hơn tám phần trong tay, lúc này Hân Vũ lại cử một linh thú như thế này ra giúp sức thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Rốt cuộc thì tại sao lúc nào phái nữ các cô cũng yếu thế như vậy? Cho dù bị tình yêu hành hạ đến trầy da tróc vẩy, sống chẳng bằng chết thì sáng hôm sau ngẩng đầu lên làm người lại một lần nữa, cũng vẫn cứ hy vọng người mình yêu chẳng bị sứt mẻ gì.

Vân Tình vẫn rất ấm ức chuyện của Kỳ Phong. Lần này vì đưa tiễn phái đoàn tiên tộc mà bắt cả bọn ra phải đưa tiễn càng khiến cô bực dọc hơn. Hạ Dương phải thuyết phục mất nửa ngày, sau nửa ép buộc nửa lôi kéo mới mang được Vân Tình ra ngoài. Tính cách cô nàng trước giờ vẫn có chút ngang bướng, lúc này thấy Hân Vũ bình thản đứng trơ mặt nhìn Quân Tuyết và Kỳ Phong lại càng bực dọc thêm mấy bận.

Hạ Dương nhìn vẻ mặt cô nàng lúc thì phồng môi, trợn má, cũng chỉ mỉm cười trêu: “Đừng như thế. Không tốt.”

Vân Tình tuy bực dọc, song lại bị Hạ Dương an ủi như thế, tay lại còn dịu dàng nắm lấy tay cô, ấm áp cũng lan tỏa trong lòng. Nhưng trong nỗi hạnh phúc mơ hồ như thế, nhìn thấy bóng Hân Vũ vẫn thẳng lưng đứng trên tường thành kia, bất giác sóng mũi cô lại có chút cay cay.

Có đôi lúc cô cũng ganh tị với tình yêu của Kỳ Phong và Hân Vũ. Hai người có hai tính cách trái ngược thế, tưởng như không thể dung hòa mà rốt cuộc lại yêu nhau, cùng nhau trải qua bao nhiêu hoạn nạn. Cô cứ nghĩ bọn họ như thế xứng đáng phải được hạnh phúc. Thế nhưng cuộc sống bao giờ cũng chẳng đơn giản như cô tưởng.

Lúc Kỳ Phong đột nhiên thay đổi, cô vốn oán hắn, hận hắn, nhưng lúc này bản thân cô lại càng giận Hân Vũ hơn. Hân Vũ trong lòng cô đã bao giờ là người nhún nhường đến thế?

Trong đầu cô luôn ghi nhớ hình ảnh lúc Hân Vũ vừa từ đảo Rùa trở về. Sắc mặt chị cô rất tệ, song đã mang dáng vẻ lạnh nhạt như bây giờ. Khi đó Điệp Y và cô vẫn còn nhỏ, thích quấn lấy nhau như hình với bóng, lại thường nghĩ ra nhiều trò trêu chọc mọi người xung quanh làm niềm vui.

Sau đó có một vị quan trong triều tặng phẩm cho Hoàng đế một con sư tử trắng khổng lồ. Loài vật này vốn quý hiếm, chỉ có vài con còn sống gần vực Tinh Linh. Điệp Y háo hức, bèn rủ cô nửa đêm lẻn vào lồng giam sư tử sờ lông nó xem có phải như lời đồn đại không. Cả hai đều cho rằng sư tử được nhốt trong lồng, mình đứng bên ngoài thì chẳng sao, chẳng ngờ vì vậy mở nhầm bùa khóa, suýt chút nữa đã bị sư tử ăn thịt.

Cũng may mà vào phút cuối, Hân Vũ và Kiến Phi đi ngang nhìn thấy, cứu được hai người. Nhưng Hân Vũ vì vậy mà lại bị thương nặng, cả cánh tay trái hầu như bị nghiền nát.

Hoàng đế sau khi nhìn thấy con gái như thế bèn tức giận, nhất quyết đòi xử tử con sư tử cũng như vị quan đã cống tặng kia. Phần cô và Điệp Y đều bị cấm túc. Thế nhưng điều kỳ lạ là Hân Vũ lại nhất quyết không chấp nhận, còn yêu cầu hoàng đế tặng con sư tử cho mình.

Ban đầu Vân Tình còn tưởng rằng Hân Vũ bất chợt nổi lòng nhân từ, cũng không mấy chú tâm. Song sau một tháng cấm túc, nhìn thấy sư tử trắng trong cung lần nữa thì cô mới hiểu ra vấn đề.

Một nửa bờm bên trái của sư tử trắng bấy giờ đã bị cạo sạch. Sư tử trắng vốn là loại động vất rất có linh tính. Nó từng oai hùng kiêu ngạo đến thế, lúc này trông lại chẳng khác nào giống chó khổng lồ bị ghẻ lở trên đường, nhìn thấy Vân Tình đang sững sờ quan sát mình, nó vội cắm đầu vào hông, tự kiếm một góc trong chuồng lủi mất.

Vân Tình nghĩ, nếu sư tử có nước mắt, ắt hẳn con sư tử đang khóc hu hu rồi.

Sau đó từ miệng Kiến Phi, cô mới mơ hồ hiểu được Hân Vũ vốn muốn cạo sạch lông trên người sư tử làm áo lông thú. Loài động vật này kiêu ngạo đến mức nào? Một khi bị cạo mất lông, còn bị lôi ra trưng bày giữa vườn hoa cho bàn dân thiên hạ nhìn thấy, còn đau đớn hơn chết biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, chỉ cạo được một nửa thì Hân Vũ lại nổi lòng từ bi, cũng cảm thấy bấy nhiêu lông đã đủ làm áo lông thú cho mình rồi, bèn yêu cầu dừng lại. Chính vì thế mới khiến tình trạng lông sư tử lởm chởm trông thảm hại thế kia.

Qua sự việc này, Vân Tình càng hiểu sâu sắc một điều, Hân Vũ là người không nên động vào. Bởi chị cô tá túc trên đảo Rùa bao nhiêu năm, tài phép của Tần Pháp sư chẳng biết học được bao nhiêu, song cá tính có thù phải trả của Hải Kỳ Tiên nhân thì tiếp thu hết, chẳng chừa phần nào.

Ấy vậy mà lúc này, một cô gái như thế lại cam chịu nhịn nhục trước Quân Tuyết. Việc này khiến Vân Tình càng nghĩ càng không khỏi bực dọc.

Kỳ Phong đi theo Quân Tuyết thế này, sau này truyền ra thì chẳng khác nào trở thành trò cười cho cả thiên hạ. Thế mà Hân Vũ chẳng nói gì, chỉ trù trừ cho qua. Vân Tình thì không như thế. Cô nghĩ, cho dù bọn họ có giành lại Hỏa Thành từ tay Vĩnh Hi thì thế nào? Nếu là cô, cô nhất định sẽ đánh cho Kỳ Phong một trận, giam hắn trong pháo đài Chết cả đời. Đến lúc đó thì cho dù Quân Tuyết có tài giỏi thế nào cũng vô dụng.

Thế nhưng cũng như trước đây, cô thừa nhận mình chưa bao giờ hiểu rõ Hân Vũ.

Buổi đưa tiễn diễn ra không lâu lắm. Quân Tuyết chỉ gặp riêng Hân Vũ, nói vài lời rồi nhanh chóng giục đoạn người rời khỏi.

Mặt trời dần lên cao, nhóm người đã đi xa, thứ đọng lại chỉ còn là những chiếc bóng bên kia sườn núi, vậy mà Hân Vũ vẫn đứng thừ người ra trên tường thành, đôi mắt dõi theo những đốm nhỏ đen nhạt ấy. Trái tim như thể bị ai đó siết chặt, từng chút từng chút một đẩy cô vào ranh giới của tra tấn hành hạ.

Dù đã từng tưởng tượng đến phút ly biệt này rất nhiều lần, nhưng thì ra khi nó thật sự đến, cô vẫn không kìm nén được mà đau đến vậy.

Có lẽ, trong mỗi câu chuyện tình đều đơn giản như thế. Lúc bắt đầu thì người con trai bỏ ra nhiều hơn. Song khi kết thúc, kẻ níu kéo đau lòng lại luôn là người con gái. Cô vốn không nghĩ rằng sẽ có ngày mình sa vào sợi dây ái tình này, nhưng thì ra một khi bước chân vào rồi, có vùng vẫy thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng lặng lẽ thắt chặt trái tim mình. Cô biết, mình đã không còn cơ hội để quay đầu nữa.

Nếu là chính Hân Vũ của nửa năm trước, cô e rằng mình sẽ giết Kỳ Phong ngay khi nhìn thấy những hình ảnh trong sách Khải Huyền. Thế nhưng Hân Vũ của nửa năm sau không còn tin vào vận mệnh nữa. Thứ duy nhất khiến cô tin lúc này chỉ có một, đó là Kỳ Phong.

Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này có phản bội cô đi chăng nữa, thì cô biết, người có thể vì cô mà chống lại tất cả chỉ có thể là hắn.

Cô cứ đứng mãi trên tường thành, cả ánh mặt trời đã kéo sang đến bờ bên kia lúc nào cũng chẳng biết. Ánh sáng vàng nhạt hắt lên mấy mảnh ngọc trên chiếc mũ choàng đầu màu lam tím, hàng mi cô khẽ cau cau, rốt cuộc cũng nhận ra đoàn người đã khuất bóng từ bao giờ.

Bờ vai bỗng nhiên bị ai đó ôm siết lại.

“Chị, vì hạng người như thế mà buồn thì chẳng đáng chút nào. Mặc kệ bọn họ đi. Chẳng phải chị còn có em, có cha và Điệp Y còn gì?” –Vân Tình vừa nũng nịu tựa đầu vào vai cô, cười hì hì nói –“Tình yêu là thứ gì chứ? Chỉ có tình thân mới là vĩnh cửu. Chị chẳng phải đơn độc trên thế giới này, con đường sắp tới dù có chông gai thế nào thì vẫn có bọn em ở đây. Sau này em sẽ nghe lời chị. Chị nói đi đông em không dám đi tây. Thế nên đừng buồn nữa nhé.”

Hân Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt chớp liên hồi của Vân Tình, bất giác bèn bật cười, véo mũi cô nàng: “Em không làm loạn đã là may mắn cho chị lắm rồi. Em giúp được gì chứ?”

Vân Tình nghe thế, tuy trong lòng có hơi xấu hổ nhưng cũng biết Hân Vũ nói chẳng sai chút nào, vai cũng rụt lại, nhăn nhăn mũi. Hạ Dương đứng phía sau, tinh mắt nhìn thấy thái độ của Hân Vũ không có chuyển biến gì khác lạ mới nhẹ nhàng cúi xuống, ôm cả Hân Vũ và Vân Tình vào lòng.

“Còn có anh nữa mà. Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cả hai chị em em.” –Bóng dáng anh rất cao, thân hình của cả Hân Vũ lẫn Vân Tình đều nhỏ nhắn, chẳng mấy chốc đã bị anh siết chặt đến mức không thở nổi.

“Sau này có ai bắt nạt em, cứ đến nói với anh. Dù lật đổ cả tường thành lên anh cũng giúp em đòi lại công bằng.”

Hàng mày Vân Tình khẽ cau, song tiếng cười lại bật ra khanh khách, nhanh nhảu cũng noi theo Hạ Dương ôm lấy Hân Vũ, cứ như làm thế sẽ tiếp thêm sức sống cho chị mình. Hân Vũ bị cả hai người trái ôm phải ấp như thế, tuy có hơi đau nhưng đáy lòng lại dâng lên từng đợt từng đợt ấm áp.

Cô biết, Vân Tình nói đúng, mình chẳng bao giờ là người đơn độc trên thế giới này. Chỉ cần cô muốn, có biết bao người sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô đến thế kia mà.

Cái nhíu mày của Vân Tình khiến vòng ôm của Hạ Dương bất giác khẽ buông lỏng, anh nhăn mặt, nửa quan tâm nửa trách mắng cô: “Lại khó chịu rồi phải không? Anh nói rồi mà, làm gì cũng phải giữ sức khỏe. Bây giờ em đâu phải chỉ có một người…”

Vừa nói xong đã nhận ra mình lỡ lời, song Hân Vũ phản ứng nhanh nhạy đã phát hiện ra ngay vấn đề. Cô hơi lùi lại, nhìn chằm chằm vào Vân Tình đầy cảnh giác.

“Em nói rõ chị xem, đâu-phải-chỉ-có-một-người là có ý gì?”

Đến nước này thì cả Hạ Dương lẫn Vân Tình đều biết không giấu được nữa, nhẹ thở dài. Hạ Dương bước đến ôm lấy Vân Tình, ánh mắt lại khẽ nhìn sang Hân Vũ, gãi gãi đầu giải thích: “Hân Vũ, Vân Tình có em bé rồi.”

Đôi mắt Hân Vũ mở to, suýt chút là ngạc nhiên đến rớt cả hàm. Rốt cuộc sau một lúc trấn tĩnh, cô mới kìm nén được nỗi vui mừng dâng lên từ đáy lòng, run giọng hỏi lại: “Ý anh là… em sắp có cháu.”

Hạ Dương tủm tỉm cười không đáp, chỉ gật đầu chắc nịch.

Đến lúc này thì Hân Vũ mới dám tin rằng mình không nghe nhầm. Ánh mắt cô dán vào bụng Vân Tình, nhìn đăm đăm một lúc mới bật ra được câu ngờ nghệch: “Tại sao… không thấy bụng?”

Cô đọc trong sách, mọi người vẫn nói phụ nữ có thai bụng sẽ rất to. Sao bụng Vân Tình vẫn chẳng khác gì lúc trước như vậy? Thấy vẻ mặt Vân Tình cũng ngây ngốc trước câu hỏi này, Hạ Dương lại nhịn cười nói: “Em bé chỉ mới hai tháng một chút, dĩ nhiên là không thấy bụng rồi. Em muốn thấy thì mấy tháng nữa đến mà quan sát, lúc ấy đừng há hốc mồm ngạc nhiên đấy.”

Hân Vũ nghe thế mới gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn bụng Vân Tình đầy tò mò. Hoàng đế chỉ có một người vợ là Hoàng hậu, khi hoàng hậu sinh Điệp Y thì cô vẫn còn rất nhỏ, dĩ nhiên không biết dáng vẻ người mang thai là thế nào. Cả hoàng cung bao năm nay cũng chẳng có sự kiện nào quan trọng như thế, chẳng trách sao Hân Vũ lại tò mò đến thế.

Nhưng nghĩ thế nào thì nghĩ, sau cùng cô cũng nhớ ra việc chính, ánh mắt bất chợt lại mang chút hoang mang.

“Vân Tình vẫn là con người. Vậy đứa bé này…”

Hân Vũ không nói hết lời, tin rằng Hạ Dương cũng hiểu.

Trong lịch sử chưa hề có tiền lệ về con cái của những cặp đôi khác chủng loài. Bởi thông thường khi một nam quỷ tộc yêu một cô gái loài người, anh ta cũng sẽ biến cô gái đó thành quỷ tộc theo mình. Một nữ quỷ tộc và nam loài người thì không cần phải nói, đứa con sinh ra chắc chắn là thuộc quỷ tộc. Thế nhưng lúc này Hạ Dương đã là quỷ tộc, Vân Tình vẫn là con người, theo tình huống này, con của họ sinh ra sẽ thế nào đây?

Nhận thấy ánh mắt Hạ Dương lẫn Vân Tình đều hơi cúp xuống, Hân Vũ liền hiểu ra đây vẫn là câu hỏi khó giải đáp trong lòng họ, nhất thời chuyển sang ngay vấn đề khác.

“Thế này thì không được rồi. Hai người vẫn chưa kết hôn đâu nhé. Thế thì em phải mau chóng tìm cách khôi phục lại thân phận công chúa cho Vân Tình rồi đẩy con bé đến phủ của anh thôi.”

Hạ Dương và Vân Tình nghe thế, không tránh được liếc nhìn nhau, vẻ mặt khấp khời mừng thầm.

Trước khi Hân Vũ trở về, việc Hạ Dương trở thành kẻ biến thể đã lan truyền khắp nơi. Hoàng đế ra lệnh bắt giam Hạ Dương, Vân Tình lại ngoan cố không nghe theo, mấy lần dùng quyền lực của mình muốn giải cứu anh ra ngoài. Việc này khiến Hoàng đế rất giận dữ, bèn giáng lệnh xuống phế truất thân phận công chúa của Vân Tình, để cô không tự ý làm bậy nữa.

Sau đó, bệnh tình của Hoàng đế bất giác trở nặng, đến nay vẫn chỉ thi thoảng mơ màng tỉnh dậy, thần trí lại không rõ ràng, thế nên Hân Vũ cũng không dám lấy lại thân phận cũ cho Vân Tình, sợ vi phạm quy chế tổ tiên để lại. Chỉ là lần này Vân Tình đã có thai, hôn lễ với Hạ Dương đã là chuyện bắt buộc. Nếu để em gái cô dùng thân phận thường dân để kết hôn thì mặt mũi Hân Vũ và hoàng tộc còn biết để vào đâu?

Tuy vẫn lo lắng chuyện của Vân Tình, thế nhưng lúc này nhìn hai người trước mặt, cô bỗng có một cảm giác an bình đến lạ. Cô nghĩ trong đời, nếu có thể tìm được một người đàn ông tốt như Hạ Dương, cùng người đó sinh con đẻ cái, có một gia đình của riêng mình, từ đó không còn trách nhiệm, cũng không còn ràng buộc gì nữa, thì điều đó mới tốt đẹp biết bao nhiêu?

Cùng lúc Hân Vũ đang suy nghĩ, đứng dưới con đường cái ở Lam Thành cũng có một người đang ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô trên tường thành, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị lại cau thành hàng dài.

Có lẽ, hành động của y quá mức xuất thần, khiến cô gái đứng cạnh đó cũng không nhịn được, vội đẩy y một cái.

“Sao hả? Lại nhìn đến tương tư rồi nên không muốn đi sao?”

Hải Kỳ quác mắt nhìn Tâm Du đang đứng cạnh mình, mấy phen muốn trút giận vào cô nàng. Thế nhưng Tâm Du cũng chẳng dễ bảo gì, chỉ lè lưỡi nhìn y trêu chọc, sau đó lại nấp vào một quầy hàng đang bán gần đó. Hải Kỳ bực mình, bèn bước đến nắm cổ áo nàng ta lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Đã bảo tôi không thể dẫn cô theo, rốt cuộc là ai đã mở miệng đe dọa tôi hả? Giờ cô không muốn đi nữa tôi cũng chẳng cản, cút ngay về cung đi.”

Đi cùng nhau bấy lâu, đã bao giờ Tâm Du nhìn thấy Hải Kỳ phát cáu thế? Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, vừa thấy y quay đầu đi về cổng thành bên kia bèn líu ríu chạy theo. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu bèn hiểu ra ngay rằng y có tâm sự, giọng điệu lúc này cũng nhẹ nhàng hẳn: “Nếu không nỡ xa Hân Vũ, sao lại tuyệt tình đến vậy? Cả đi cũng chẳng đến chào từ biệt con bé một tiếng sao?”

“Cô thì biết cái gì?” – Hải Kỳ nhăn mũi, bước chân cũng chẳng vì thế mà chậm lại. Mỗi bước của y đều rất dài, báo hại Tâm Du phải khó khăn lắm mới đuổi theo kịp. Đi đến một khoảnh đất trống, đột nhiên y lại dừng lại, ánh mắt dõi về phía thành Tây lúc bấy giờ đã không còn rõ bóng dáng.

Nói từ biệt thì thế nào chứ? Nếu có nói, Hân Vũ hẳn cũng như hai năm trước đây, hờ hững nhắn một câu sớm ngày gặp lại, rồi cứ thế thanh thản sống tiếp cuộc đời cô, tựa như cô và y chẳng hề liên quan gì đến nhau.

Cũng có lẽ, bởi vì đã nhìn rõ dáng vẻ lưu luyến của cô khi đưa tiễn Kỳ Phong, bất giác Hải Kỳ lại nhìn đến bản thân mình. Y không muốn thua, nhưng đến nước này thì không thua cũng chẳng được. Cho dù thân nhau đến mấy đi chăng nữa, Hân Vũ cũng chẳng bao giờ đau xót vì y như Kỳ Phong. Thế mới nói, y đến chào từ biệt Hân Vũ, cũng chẳng khác nào tự tát vào gương mặt mình. Thì ra sự so sánh này lại khiến lòng y đau chết đi được.

Nhìn lại cô gái vẫn lẽo đẽo đi theo mình, Hải Kỳ lại cảm thấy đôi chút phiền phức.

“Tôi đã bảo cô ở lại hoàng cung, sao lại cứ phải đi theo tôi?” –Y nhếch môi, dáng vẻ đầy trêu chọc –“Đừng nói là cô thích tôi rồi đó nha.”

“Chưa từng thấy ai tự tin hão như anh.” –Tâm Du vừa nghe nói thế đã chối bay biến.

Hải Kỳ nheo mắt: “Cô từng thấy ai đẹp hơn tôi sao?”

“…”

“Thế nên đó không phải là tự tin hão. Tôi đẹp trai như vậy, cô thích tôi cũng là chuyện bình thường thôi.”

Dáng vẻ chống nạnh ngẩng đầu nhìn trời này của Hải Kỳ thật sự khiến đáng ghét vô cùng. Nếu là mọi khi, hẳn Tâm Du đã nói vài câu phản biện rồi. Thế nhưng cô chỉ nhăn mặt, vội cúi đầu xuống: “Chẳng qua… thằng Phong bây giờ có vợ quên cả chị rồi. Tình huống này tôi cũng chẳng mặt mũi nào ở lại để Hân Vũ chăm sóc mình cả. Tôi nhớ bọn Khải Kiệt, muốn về đảo Rùa một chuyến.”

Hải Kỳ xoa xoa cằm: “Nhớ Khải Kiệt thật, hay là nhớ lão Tần đây?”

Tâm Du lại càng ấp úng: “Dĩ nhiên là nhớ Khải Kiệt.”

Hải Kỳ vẫn quyết định trêu cô thêm một chút, nhún vai đầy tiếc rẻ: “Trong tay tôi vô tình có một lọ tình dược. Loại dược quý hiếm có một không hai đấy nhé. Vốn hỏi cô có còn thích lão Tần không, tặng cô một lọ để làm lão ta yêu cô. Nếu cô không cần nữa thì đành thôi vậy.”

Mắt Tâm Du nghe thế liền rực sáng: “Có một không hai thật sao?”

“Dĩ nhiên, tôi thế này lại đi lừa trẻ con như cô sao?”

“Thế thì hay quá. Anh tặng tôi đi. Tôi bảo đảm sẽ không làm phiền anh nữa đâu.” –Tâm Du hầu như chỉ thiếu chút là ngã nhào vào người y. Cô níu lấy tay y, hai mắt chớp liên hồi –“Tặng tôi đi nhé.”

Thái độ này dường như quá mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã khiến Hải Kỳ sinh nghi. Y vuốt tay đẩy cô ra, mắt híp lại thành đường: “Lại âm mưu gì nữa?”

“Không phải anh nói có một không hai sao?” –Tâm Du bễu môi, tiu nghỉu –“Đem bán thì tôi có thể sống giàu sang cả đời rồi.”

Hải Kỳ suýt chút nữa đã ngã bật ngửa ra sau.

Y nhìn lại Tâm Du một lần từ trên xuống dưới. Lúc chắc chắn trăm phần trăm đây thật sự là cô nàng chứ chẳng phải Kiến Phi giả dạng, lúc này mới yên tâm kéo cô nàng đi sềnh sệch về cổng thành Đông.

Thôi thì, y giải quyết nốt cô nàng phiền phức này cũng xem như là giúp đỡ Hân Vũ một tay vậy.