Nhưng lòng nhẫn nại của con người không phải là không có giới hạn, quá nhiều giọt nước rốt cuộc cũng sẽ tràn ly. Khoảng khắc cô đứng trước mặt anh, nói ra những lời đó, có lẽ cô cũng buông xuôi mất rồi.
Rạng sáng hôm ấy, cả Thủy Thành gần như náo loạn.
Cho dù lần đầu đến Hân Vũ hành động khá kín kẽ, nhưng lúc này, cô trở lại dưới sự hộ tống của Đình Nguyên cưỡi thiên mã cùng Bé Cưng, hai con vật thần thoại cùng một lúc lại xuất hiện ở Thủy Thành, lại là báu vật của hai vị công chúa, thế nên thân phận cô lúc này hầu như đã được xác định. Chưa đầy vài giờ, tin Hân Vũ và Điệp Y xuất hiện ở Thủy Thành hầu như đã lan ra khắp thế giới, truyền đến tận Lam Thành. Theo đó, việc tướng quân Hạ Dương, một trong Ngũ hộ quốc bị thương rất nặng cũng một đồn trăm, trăm đồn ngàn, trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, ở Thuỷ Thành, Hạ Dương vẫn chưa thoát khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Hải Kỳ vẫn ngồi trong phòng chạy chữa cho anh, trong khi đó cả Hân Vũ, Đình Nguyên lẫn Minh Viễn đều đi tới đi lui bên ngoài hành lang, vẻ mặt mỗi người lại mang một sắc thái khác nhau.
Cảnh tượng lúc mới mang Hạ Dương về vẫn còn đọng lại trong tâm trí bọn họ. Khi đó Hải Kỳ vẫn đang nằm ngủ trên ghế bành, y vừa bị đánh thức dậy, chỉ xem qua tình trạng của Hạ Dương đã cau mày nói: “Quá trình chuyển thể đã bắt đầu rồi. Lúc này không cứu được.”
Hiển nhiên, mọi người đều biết một khi bị quỷ tộc cắn thì chuyện trở thành Kẻ biến thể là không thể tránh khỏi, thế nhưng với quyết tâm của Hân Vũ và sự có mặt của Hải Kỳ trong thành thì bọn họ vẫn ôm chút hy vọng. Chỉ là khi ấy, mọi thứ đã trở thành tuyệt vọng.
Nắm tay Minh Viễn hơi cong. Tính cách anh trước giờ vẫn lãnh đạm, chẳng mấy khi biểu hiện rõ thái độ như thế. Lúc anh xoay sang nhìn Hân Vũ, dường như đã hạ quyết tâm thì Hân Vũ lại đột ngột lên tiếng: “Dù làm cách nào cũng phải cứu cho bằng được anh ấy. Tôi cần Hạ Dương còn sống.”
Khoé môi Hải Kỳ hơi nâng lên, nhưng y cũng không đáp lời mà đã quay bước vào trong. Từ đó đến giờ vẫn chưa hề bước ra nửa bước.
Đình Nguyên ngồi một chỗ, im ắng nhìn gương mặt cố làm ra vẻ trấn tĩnh của Hân Vũ cũng như thái độ im lìm của Minh Viễn. Tình thế trước khi trở về chỉ có mình anh biết, anh không đồng ý cách làm của Hạ Dương, thậm chí có hơi oán hận. Nếu như anh đến muộn một chút, chắc chắn Hân Vũ đã chết dưới tay Hạ Dương rồi, liệu có còn có thể đứng đây hay không?
Nhưng nếu bảo anh thật sự bỏ mặc Hạ Dương thì lại càng không thể. Cho dù những năm sau này anh và Hạ Dương không gần gũi nhiều lắm, thế nhưng họ dù sao cũng đã cùng trưởng thành với nhau. Tựa như mũi tên đầu tiên anh học bắn là do Hạ Dương chỉ dạy, lần đầu tiên anh thích một cô gái, cũng là Hạ Dương vỗ vai anh bảo: “Đi, thích cô ấy thì ngỏ lời đi. Anh ủng hộ cậu.” Trong số năm người bọn họ, Hạ Dương tuy không phải là người lớn tuổi nhất, nhưng anh lại thân thiện và hoà nhã hơn Vĩnh Hi rất nhiều. Thế nên, cho dù trong lòng anh căm hận những Kẻ biến thể đến thế, nhưng khi biết Hạ Dương sắp trở thành một trong số họ, anh lại không nỡ nhẫn tâm.
Hân Vũ khoanh tay đứng tựa vào tường. Từ khi cô bước vào vẫn chưa cởi áo choàng ra, thế nên một bên hông đầy máu vẫn chẳng ai nhìn thấy rõ. Thật ra vết thương đã lành từ lúc nào rồi, vậy mà lòng cô vẫn đau âm ỉ như thế. Trong hành lang lúc này chỉ có mấy người bọn họ, Minh Viễn cho lính gác canh phòng nghiêm ngặt, cả bọn Kỳ Phong cũng chỉ có thể lo lắng đứng bên ngoài mà không được bước vào. Chuyện Hạ Dương bị biến thể lúc này mà nói thì càng ít người biết càng tốt.
Đợi thêm một lúc thì bóng dáng Hải Kỳ mới xuất hiện trước cửa, trên gương mặt tuấn tú vẫn điềm nhiên nở nụ cười bỡn cợt như mọi khi. Ánh mắt y nghiêng nhìn Đình Nguyên, giọng nói lại đặc biệt nghiêm trọng: “Tôi đã dùng pháp chú điều trị thể trạng của cậu ấy, cậu ấy chỉ vừa bị cắn, thế nhưng trước đó lại tự dùng dao tự sát nên mất máu khá nhiều. Ở thời kỳ đầu lại cần phải có một lượng máu nóng tiếp tế để tiến hành quá trình biến thể. Ở đây ai có thể?”
Chuyện Hạ Dương người ngoài không ai biết được, thế nên lúc này người có thể tiếp máu chỉ có thể là một trong ba người: Hân Vũ, Đình Nguyên và Minh Viễn. Hơn ai hết, Hải Kỳ càng hiểu Hân Vũ không có khả năng, Minh Viễn đã thể hiện lập trường của mình, vậy nên người y có thể đề xuất lúc này chỉ có mỗi Đình Nguyên mà thôi.
Ấy thế mà điều chẳng ai ngờ đến là, trước khi Đình Nguyên kịp lên tiếng thì Minh Viễn đứng phía sau đã bước đến: “Tôi có thể. Tôi theo anh vào.”
Hành động này khiến cả ba người đứng đấy đều kinh ngạc, thế nhưng Minh Viễn cũng chẳng đợi ai đồng ý đã vội bước vào trong. Hải Kỳ nháy mắt với Hân Vũ, thoắt cái bóng dáng y cũng khuất hẳn sau bức màn.
Đằng đẵng mất mấy giờ, rốt cuộc Hạ Dương cũng vượt qua được thời kỳ nguy hiểm. Thể chất anh vốn khoẻ mạnh, lại không mất máu quá nhiều, quá trình biến chuyển đều thực hiện rất thuận lợi. Lúc Hải Kỳ trở ra, y xoa xoa thái dương, cuối cùng ai cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mọi việc còn lại còn phải xem tâm lý Hạ Dương khi tỉnh lại thế nào. Hân Vũ phân phó Minh Viễn và Đình Nguyên ở lại chăm sóc anh, lại cố tình truyền tin ra ngoài rằng Hạ Dương bị thương rất nặng, vẫn còn trong thời kỳ nguy hiểm. Bản thân cô không ngơi nghỉ, đi một mạch đến phòng của Hải Kỳ.
Hải Kỳ vừa trải qua một ngày không ngủ, vừa thấy Hân Vũ đi đến cũng biết ngay là chẳng phải chuyện tốt gì. Trước giờ cô đến tìm y, không phải là nhờ vả thì cũng là cầu cứu, y còn lạ gì nữa cơ chứ. Quả nhiên chưa kịp ngồi xuống, Hân Vũ đã nói ngay: “Lúc nãy trong rừng em bị trúng pháp chú, không hiểu sao đến giờ vẫn không thực hiện pháp thuật được.”
Bấy giờ Hải Kỳ còn đang cho thố điểu ăn. Con thỏ vẫy vẫy cánh trên không trung, hai chân ôm lấy củ cà rốt tí hon cắn từng ngụm từng ngụm, nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân cũng tỏ vẻ hiểu chuyện, vội bay đến đậu trên vai Hân Vũ. Hân Vũ từ lần đầu gặp đã rất thích con vật nhỏ này, để nó tuỳ ý đậu trên vai cũng không phản đối.
Sắc mặt Hải Kỳ thoáng trầm tư. Cánh tay y vung lên, một luồng không khí vô hình bất giác theo lực cánh tay va mạnh vào cơ thể Hân Vũ. Bước chân cô hơi rung, vội trấn tĩnh lại trước đòn công kích, thế nhưng Hải Kỳ đã nhanh chóng thu tay lại. Cơn lốc vô hình vừa lượn lờ quanh phòng cũng bất giác biến mất.
“Thế nào?” –Vẫn là Hân Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là bùa Thuật Khoá mà thôi.” –Hải Kỳ nhàn nhạt đáp. Tuy giọng nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt y lại tái đi trông thấy. Y cau mày, bước đến bên chiếc bàn mặt đá lục bảo, khoan thai ngồi xuống. Ngẫm nghĩ một lúc, y mới lên tiếng –“Vừa rồi tôi đã giải bùa cho em. Nghỉ ngơi một lúc là có thể dùng pháp thuật bình thường.”
Hân Vũ nghe thế thở hắt ra. Thế nhưng cô cũng rất nhanh đã nhận thấy được vẻ mặt khó nói của Hải Kỳ, bèn ngập ngừng lên tiếng: “Còn có gì không ổn sao?”
Trên bàn chỗ Hải Kỳ không có nước. Y tự biến cho mình một tách trà từ không khí, lại biến thêm một tách nữa đẩy đẩy ra trước bàn, ra hiệu cho Hân Vũ ngồi xuống. Thấy cô ngoan ngoãn làm theo lời, y mới trầm tư nói: “Thuật pháp này căn bản không có vấn đề. Các pháp sư bình thường cũng đều biết cách ếm chú để ngăn cản đối thủ của mình trong trận đánh. Nhưng em có biết tại sao mình không thể tự giải bùa không?”
Hân Vũ cầm cốc trà lên, chén trà làm bằng đá tinh xảo, vài làn khói nóng bốc ra mang theo mùi bạc hà thoang thoảng. Cô nhấp môi một ít, vẫn là hương vị the the mà cô thích nhất, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi đã xem qua loại bùa Thuật Khoá trên người em. Có hai điểm khác thường.” –Hải Kỳ hạ giọng –“Một là, bùa chú tuy đơn giản, nhưng pháp lực của người ếm lại rất cao. Trên thực tế rất hiếm pháp sư nào có pháp lực đến vài ngàn năm như thế. Điều thứ hai là, trong bùa Thuật Khoá này còn được ếm kèm theo một câu chú đơn giản khác, nó chỉ có hiệu lực đối với người có dòng máu quỷ tộc mà thôi.”
Sắc mặt Hân Vũ chẳng mấy chốc tối sầm, nhưng Hải Kỳ vẫn tiếp tục:
“Nói cách khác, người hạ bùa chú này lên người em cũng không có ý định giết em hoàn toàn, cái người đó muốn chỉ là xác định xem em có phải đã trở thành Kẻ biến thể hay chưa thôi. Vấn đề thứ hai thì chắc em cũng nhận ra rồi. Người đó chắc chắn là người của tiên tộc.”
“Liên tiếp những sự kiện gần đây, từ việc Ám Tiên xuất hiện bên cạnh Điệp Y, bùa Tình Khoá trên người Kỳ Phong, cho đến lần em bị tập kích lần này, có thể khẳng định một điều rằng trận chiến kéo dài mấy trăm năm nay giờ đã không còn là của riêng loài người và quỷ tộc nữa. Ít nhất có một hoặc vài Ám Tiên đã nhảy vào. Trước mắt chúng ta không biết họ đứng ở phe nào, có ý chống lại phe nào. Vì thế càng phải thận trọng. Thân phận của em lúc này rất nguy hiểm. Cần phải biết rằng, trước giờ em có thể đánh đâu thắng đó như thế, là bởi không ai từng nghĩ em đã mang dòng máu của quỷ tộc cả. Trên thế giới này có biết bao câu chú cổ xưa chuyên dùng để đối phó quỷ tộc, hẳn em còn rõ hơn tôi. Loại pháp chú hôm nay em trúng phải chỉ có thể xem như một lời cảnh báo mà thôi.”
Sau khi Hải Kỳ dứt lời là một khoảng lặng rất lâu, trong không khí dường như chỉ còn phảng phất tiếng nhai cà rốt giòn tan của thố điểu. Nó hết đưa mắt khó hiểu nhìn chủ nhân cũ rồi lại nhìn đến Hân Vũ bên cạnh, như ngộ ra điều gì đó, vội tập trung trở lại chuyên môn chính, không thèm để ý đến họ nữa. Hân Vũ vẫn vân vê miệng chiếc cốc đang toả khói, chẳng biết qua bao lâu mới khẽ khàng lên tiếng: “Vâng, em hiểu rồi.”
Hàng mi Hải Kỳ nhấp nháy, dường như cũng chẳng tin lời Hân Vũ là mấy. Y khoác tay:
“Haizz. Bọn người ở Lam Thành kỳ thị Kẻ biến thể thế nào thì em cũng biết rồi đấy. Lần này đừng dại dột mà tự mò về đó đấy. Tốt nhất là tìm một chỗ ẩn thân một thời gian, đợi cho sóng yên biển lặng rồi tính tiếp. Giờ thì tôi buồn ngủ rồi, em đi ra nhớ đóng cửa nhé.”
“Bùa Tình Khoá trên người Kỳ Phong…” –Hân Vũ ngập ngừng mãi cũng phải lên tiếng.
“Đã giải xong rồi. Không tin thì em cứ đi hỏi lão Tần thử xem. À có gặp thì nhớ nhắn với lão, tôi còn vài việc chưa làm, ván cờ đó để lần sau tôi sẽ về chơi tiếp với lão.”
Hân Vũ mím môi, sau cùng cũng đành nói tạm biệt, sau đó dắt theo thố điểu ra ngoài. Trước khi khép cửa lại, cô còn thấy Hải Kỳ ngáp dài, điệu bộ như thể thật sự rất buồn ngủ.
Thực tế năng lực của Hải Kỳ cô rõ hơn ai hết, chỉ cần y muốn cứu một người, người đó tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm được. Lúc Hạ Dương gặp chuyện cũng chỉ là vừa bị cắn, thế mà y lại mất đến vài giờ để trị thương, còn bày ra trò tiếp máu gì gì đó. Cô hiểu ý tốt của y, nhưng lại không thể đáp lại, chỉ đành chọn cách im lặng.
Tình hình của cô và cả Hạ Dương lúc này đều rất nguy hiểm. Cô không biết tên Ám Tiên đứng phía sau có mưu đồ gì, chuyện cô đã trở thành Kẻ biến thể rốt cuộc có bao nhiêu người biết. Để tránh rắc rối cho hoàng tộc, tạm thời cô cũng không thể trở về Lam Thành.
Hành lang trong quán trọ khá dài. Cô vừa đi vừa ngẫm nghĩ, cảm thấy lúc này quay về đảo Rùa có lẽ là một lựa chọn tốt nhất, ít ra chính cô còn có thể phần nào tự lo chuyện của Kỳ Phong.
Trong thời gian trị thương cho Hạ Dương, cô có tranh thủ thăm dò Đình Nguyên vài điều. Theo lời anh thì sau lần gặp trước Điệp Y đã theo anh trở về Yên Thành, nhưng sau đó không hiểu vì lý do gì mà con bé lại biến mất, cả thiên mã cũng không mang theo. Anh vẫn lo lắng cho con bé, mấy hôm trước lại nhận được thư Hạ Dương gửi, bảo có người nhìn thấy Điệp Y ở đây, anh bèn tức tốc cưỡi thiên mã đến, lại điều động quân sĩ tinh nhuệ bám theo. Giữa đường thì thấy dấu vết của quỷ tộc, thế nào lại cứu được cô và Hạ Dương.
Cùng với sự xuất hiện của Đình Nguyên thì lúc này mọi người đều có thể chắc chắn kẻ ở bên cạnh Điệp Y là giả. Nhưng người này có mục đích thế nào thì họ nghĩ mãi cũng không ra. Thân phận Hân Vũ bây giờ lại nhiều kẽ hở, cô suy đi tính lại, cảm thấy mình không thể trực tiếp ra mặt.
Hai ngày sau đó, đúng với sự trông đợi của mọi người, Hạ Dương rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thế nhưng hành động đầu tiên của anh lại là cúi xuống, xin Hân Vũ ban cái chết cho mình.
Không phải Hân Vũ chưa từng nghĩ đến tình huống này. Tính cách khẳng khái của Hạ Dương cô rõ hơn ai hết. Thế nhưng cứ nghĩ đến việc mọi người đã tốn công sức thế nào để lôi anh từ cõi chết trở lại, giờ anh lại đòi sống đòi chết như thế thật sự khiến cô cũng không nén nổi bất mãn. Trong đại điện hôm ấy, lần đầu tiên đám người Đình Nguyên, Minh Viễn mới trông thấy Hân Vũ nổi nóng là thế nào. Cô xô ngã hết tất cả ly bát đựng thuốc trên kệ, ánh mắt thăm thẳm lướt sang hai người đứng bên cạnh, gằn từng tiếng một: “Hai người đi ra ngoài.”
Minh Viễn thoáng đắn đo, nhưng lập tức đã ra ngay quyết định, lặng lẽ lôi kéo Đình Nguyên cùng lui ra. Đến cửa điện, anh lại đuổi lính canh bên ngoài đi hết, bản thân mình trực tiếp ở lại canh gác.
Bên trong điện, Hạ Dương vẫn chưa dám ngẩng đầu lên. Trong tiềm thức của anh, anh luôn cảm thấy làm một võ tướng, thà chết vinh còn hơn sống nhục. Cứ nhìn vào cái cách anh đối xử với Hân Vũ là có thể thấy được. Anh thương cô là thế, luôn cung kính cô vì cô là công chúa, nhưng cũng chiều chuộng cô bởi cô là em gái của anh. Nhưng một khi ở vào tình huống phải lựa chọn, anh còn nghĩ cô sẽ giống như anh, cho dù có chết cũng không muốn sống trong kiếp bị dằn vặt như thế. Anh vốn đã suy tính, sau khi tự tay giết cô, anh sẽ tự sát để đền tội. Thế nhưng hóa ra cô không chết, còn anh lại trở thành thế này. Có lẽ đây mới là sự trêu ngươi mà ông trời dành cho anh.
Hân Vũ vẫn đứng trên bục nhìn xuống mái đầu hơi cúi của Hạ Dương. Anh chỉ vừa tỉnh dậy, vết thương sau khi trải qua quá trình biến thể đã không trầm trọng như lúc ban đầu, làn da vốn trắng trẻo nay dường như có chút tái xanh. Cô cắn môi, mãi một lúc mới ngồi xuống chiếc ngai trên bục, cố hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Hạ Dương, anh cảm thấy trở thành một Kẻ biến thể đáng sợ lắm sao?”
Hạ Dương vẫn cúi đầu, anh không nhìn thấy vẻ mặt Hân Vũ nên càng cảm thấy cô đang giễu cợt mình, chỉ ngập ngừng phun ra mấy tiếng: “Anh thà chết còn hơn phải mang trong mình dòng máu của quỷ tộc.”
Nụ cười trên môi Hân Vũ càng sâu: “Vậy nên lúc đó anh mới muốn giết em?”
Câu hỏi này khiến Hạ Dương trong nhất thời không đáp lại được, chỉ ngẩng đầu lên. Lúc trông thấy nụ cười chua xót của cô, ruột gan anh bỗng nhiên quặn thắt.
Nhát dao đó rốt cuộc đã làm cô tổn thương đến thế nào, anh thật sự không dám tự trả lời. Thế nhưng cho dù có phải lựa chọn lại một lần nữa, anh cũng sẽ làm y như thế. Trong tất cả bọn họ, nếu như có một người hiểu nỗi đau của Kẻ biến thể nhất, người đó chắc chắn phải là anh. Anh không cách nào biện hộ được với cô, chỉ đành nhẹ giọng nói: “Hân Vũ, em nhớ cha anh đã chết như thế nào không?”
Khi Hạ tướng quân, cha của Hạ Dương mất thì Hân Vũ vẫn còn rất nhỏ, tuy nhiên cũng đã được nghe ít nhiều. Hạ tướng quân là một trong những vị tướng giỏi nhất của Hoàng đế. Trong một trận chiến với quỷ tộc, ông bị tập kích và trở thành Kẻ biến thể. Ban đầu vì tiếc thương ông, Hoàng đế đã hạ lệnh đưa ông về phủ, thậm chí còn sai người tiếp tế máu tươi mỗi tháng để nuôi dưỡng ông. Thế nhưng dòng máu quỷ tộc ngày một lấn chiếm thần trí con người. Hạ tướng quân sau đó không khống chế được bản thân, nhiều lần trốn ra ngoài tấn công dân thường. Thời điểm đó trong thành rất loạn, số lượng Kẻ biến thể tăng lên càng nhiều khiến Hoàng đế không còn cách nào khác đành bắt nhốt ông. Khi phần người của Hạ tướng quân tỉnh lại, ông vì cắn rứt lương tâm nên đã quyết định tự sát. Chính Hạ Dương, năm đó chỉ mới hơn bảy tám tuổi đầu đã phải tự tay chôn cất cha mình.
Hân Vũ vẫn cứ đăm đăm nhìn Hạ Dương như thế, nhưng thoáng chốc, lửa giận đã mất đi hơn phân nửa. Hạ Dương cười cay đắng: “Khi đó anh chỉ nghĩ, anh tuyệt đối không để em giống như cha anh. Nỗi đau trở thành một Kẻ biến thể là thế nào, trên thế giới này chỉ có ai từng trải qua mới có thể hiểu được. Anh thà để em ra đi một cách êm ái cũng tuyệt đối không muốn em phải chịu sự phỉ nhổ của người khác. Nhưng Hân Vũ, đây là cách em trả thù anh sao? Rõ ràng anh có thể đã chết, nhưng em lại cố tình để anh sống. Em muốn anh nhận lấy nỗi nhục này sao?”
Hân Vũ mím môi, cuối cùng nở ra một nụ cười. Thế nhưng chính Hạ Dương cũng không hiểu, tại sao cô cười tươi như thế, song anh lại cảm thấy một nỗi thê lương lan tỏa cả gian điện. Cô gượng đứng dậy, bước chân loạng choạng đi xuống đài. Cặp mắt mang ý cười lúc này lại hơi ngước lên nhìn Hạ Dương: “Xin lỗi Hạ Dương. Em sai rồi, lẽ ra em không nên bắt họ phải cứu anh.”
Cho đến tận rất lâu sau này hồi tưởng lại, Hạ Dương vẫn nhớ như in vẻ mặt tan nát cõi lòng khi đó của Hân Vũ. Có lẽ vì cô trước mặt anh bao giờ cũng lãnh đạm, cũng mạnh mẽ như thế, cô che giấu bản thân mình quá tốt, thế nên anh càng không cách nào hiểu nổi cô. Một câu xin lỗi khi đó dường như đã mang theo toàn bộ sự gắng gượng của cô trong chừng ấy năm. Nhưng lòng nhẫn nại của con người không phải là không có giới hạn, quá nhiều giọt nước rốt cuộc cũng sẽ tràn ly. Khoảng khắc cô đứng trước mặt anh, nói ra những lời đó, có lẽ cô cũng buông xuôi mất rồi.
“Đi được đến đây bản thân em cũng rất mệt mỏi. Hạ Dương à, có lẽ anh nói rất đúng. Em cố gắng nói với bản thân mình rằng em không muốn để anh chết, bởi vì anh là Hạ Dương, là anh trai em, nhưng thật ra chỉ là vì bản thân em thôi. Chắc là bởi vì em đã cô độc đi con đường này chừng ấy năm rồi, quay đầu lại bên cạnh không một ai khác, thật ra lại rất mệt mỏi. Có lẽ trong thâm tâm em đã hy vọng, có anh đi cùng, em sẽ không còn nặng nề như thế nữa. Nhưng em sai rồi. Em làm tất cả là vì bản thân mình, cũng chưa từng hỏi anh có đồng ý hay không. Vậy nên em sẽ không ép anh nữa. Nếu anh không muốn đi tiếp, em sẽ thành toàn cho anh. Chỉ là, Hạ Dương này, anh mang em đi cùng có được không? Em thật sự không muốn tiếp tục thế này nữa.”
Trong điện lúc này vốn rất ấm áp, thế mà Hạ Dương chẳng hiểu sao lại có một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sóng lưng. Đôi mắt anh cứ đăm đăm nhìn hàng mi long lanh nước của Hân Vũ, tim không ngừng đập rộn rã. Cả nửa thế kỷ trôi qua, rốt cuộc anh cũng thốt lên được thành tiếng: “Em nói vậy là có ý gì?”
Chẳng phải anh không hiểu ẩn ý trong đó, chỉ là anh thà tự cho rằng mình đang trải qua một giấc mộng cũng không muốn chấp nhận đây là sự thật. Thế nhưng, chỉ một câu khẳng định sau đó của cô đã cuốn trôi toàn bộ mộng tưởng của anh.
Trong tiếng nến cháy lách chách nhẹ nhàng vang trong điện, giọng Hân Vũ lại cất lên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Hạ Dương, em cũng là một Kẻ biến thể, từ rất lâu rồi.”
…
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, người dân trong Thủy Thành dường như đã nghe qua đủ loại tin tức trời ơi đất hỡi nhất trong mấy năm trở lại đây. Nào là hội hoa đăng xảy ra chuyện, hai vị công chúa xuất hiện trong thành, Hạ Dương tướng quân bị thương nặng… vâng vâng. Thế nhưng nếu nói đến cái tên gây chấn động nhất thì vẫn là Hạ Dương, một trong Ngũ hộ quốc đã trở thành một Kẻ biến thể.
Tin tức từ vài viên lính trong thành truyền ra ngoài, Hạ Dương bị công chúa phế truất tại chỗ, sau đó một mình rời khỏi Thủy Thành. Về phần anh đi đâu thì không ai được rõ.
Thực hư câu chuyện chẳng biết thế nào. Nhưng chỉ một ngày sau khi câu chuyện lan truyền, thành phố này lại tiếp đón một vị khách chẳng mời mà đến khác.
Hôm ấy Hân Vũ nhận được tin Tần pháp sư đã mở kết giới con đường ra đảo Rùa, đám người Kỳ Phong còn đang chuẩn bị thu dọn mọi thứ chuẩn bị cho chuyến hải hành, mỗi mình cô đứng trong thư phòng ở phủ Minh Viễn, dặn dò nốt vài việc cuối cùng thì quân lính cấp báo có một con thiên mã đang bay đến.
Thiên mã vốn là một trong những sinh vật kỳ bí nhất thế giới. Có thể nuôi dưỡng được chúng chẳng có mấy người, cả thế giới chỉ chưa đầy năm sáu con. Lúc Hân Vũ được tám tuổi, Tần pháp sư đột nhiên các cược thắng ba con thiên mã vừa sinh này. Trùng hợp thay mỗi con đều có tính chất phù hợp với các công chúa. Hoàng hậu mẹ của Hân Vũ giở trò nài nỉ mãi, cuối cùng ông thầy vì thương học trò, đành nhượng bộ tặng cả ba cho các công chúa.
Ở Nhân quốc, việc nhìn thấy thiên mã cũng là việc tương đối hiếm lạ. Thế nên lúc này chỉ cần thấy thấp thoáng bóng thiên mã trên bầu trời thì mọi người đã đoán được người đang đến là ai rồi. Quả thật chỉ mấy phút sau đã thấy bóng dáng Vân Tình hớt hải xộc vào trong điện.
Chỉ một thời gian ngắn không gặp mà Vân Tình đã có vẻ gầy hơn trước nhiều. Đình Nguyên đã được Hân Vũ phái ra ngoài, thế nên lúc này trong điện chỉ còn mỗi cô và Minh Viễn. Vân Tình cũng chẳng nề hà lễ nghi gì, vội vàng bước đến trước mặt Hân Vũ hỏi: “Hạ Dương đâu? Không phải anh ấy đi với chị sao?”
Minh Viễn thấy tình cảnh này thì vội quệt tay ngang mũi. Anh bước lên một bước, cố gắng chen giữa Vân Tình và Hân Vũ, thế nhưng cả hai cô gái này dường như chẳng bận tâm gì đến anh. Vân Tình thiếu chút nữa đã túm lấy áo Hân Vũ: “Chị mau nói cho tôi biết những gì người ta đồn ngoài kia không phải là thật đi.”
Minh Viễn hơi nhướng mày. Thế này thì có hơi quá rồi. Cho dù đã mấy năm không gặp, thế nhưng trong trí nhớ anh, Vân Tình bao giờ cũng là một cô gái rất đúng mực. Dĩ nhiên cô không đến nỗi quá cứng nhắc như Hân Vũ, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Lúc này cô đứng ngay trong điện, tay nắm tay kéo với Hân Vũ, nếu để người ngoài thấy thì còn ra thể thống gì?
Nhưng Vân Tình chẳng quan tâm đến những điều đó, khóe mắt cô hơi đỏ, tay vẫn giữ chặt tay Hân Vũ, gằn từng tiếng một: “Tại sao không nói?”
Thấy vẻ mặt Hân Vũ cau lại, Minh Viễn càng sốt ruột hơn. Bấy giờ anh không thể đứng ngoài được nữa, vội vàng len vào tách Vân Tình ra.
“Vân Tình, em nghe anh nói đi, chuyện không phải như những gì họ đồn đâu. Hạ Dương là đi làm một nhiệm vụ quan trọng, một thời gian nữa cậu ấy sẽ về.”
Vân Tình bị Minh Viễn giữ chặt, không thể xông tới được nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn cô chị: “Vậy được, còn chuyện Hạ Dương trở thành Kẻ biến thể là thế nào?”
Nhắc đến đây, Minh Viễn lại ấp úng không nói được lời nào.
Vân Tình chỉ cười cợt nhả: “Chắc chắn là đúng rồi chứ gì? Hạ Dương thật sự đã trở thành Kẻ biến thể đúng không? Nếu anh ấy bị biến đổi, các người còn nghĩ tôi sẽ ngây thơ tin rằng anh ấy đi làm việc cho các người sao?”
“Cái khác em không thể tin, nhưng chuyện này trăm phần trăm là thật.” –Minh Viễn gấp rút đáp –“Thời gian gần nay trong thành xảy ra một số việc, anh không tiện nói. Nhưng Hạ Dương chắc chắn vẫn đang an toàn.”
Hàng mày Vân Tình cau lại, bất giác khẽ lướt qua Hân Vũ nãy giờ vẫn im lặng đến cả vẻ mặt đang cố gắng thuyết phục của Minh Viễn, cô phân vân một lúc, sau cùng dường như ngộ ra điều gì đó, bèn bước đến, mặt đối mặt với Hân Vũ:
“Rốt cuộc chị đã ép buộc Hạ Dương làm gì?”
Hân Vũ nhướng mày, có lẽ không ngờ Vân Tình sẽ hỏi vậy, nghiêm giọng đáp: “Chị không ép anh ấy.”
Vân Tình cười khinh khỉnh: “Hân Vũ, chị giả vờ với ai chứ? Thôi trưng ra bộ mặt ấy đi. Minh Viễn không hiểu chị, Hạ Dương không hiểu chị, nhưng chị nghĩ tôi cũng như bọn họ sao? Chị sẽ không bao giờ để Hạ Dương sống nếu không điều khiển được anh ấy. Vì thế, chị dùng cách của mình, ép anh ấy đi vào khuôn khổ.”
Thấy vẻ mặt Hân Vũ vẫn không thay đổi, cô quay sang cười cợt với Minh Viễn: “Hạ Dương, và cả anh nữa đấy Minh Viễn, tất cả đều bị chị ấy lừa rồi. Cái tài giỏi nhất của công chúa Hân Vũ chính là bắt chúng ta phải làm theo những gì chị ấy muốn, trong khi trong lòng cứ nghĩ là do bản thân chúng ta cam lòng tình nguyện. Tôi nói thế có đúng không, công chúa?”
Mấy tiếng cuối cùng, Vân Tình thốt lên gay gắt đến nỗi cả Minh Viễn cũng không tin được. Dứt lời cô đã vội vã bước ra bên ngoài, nhưng Hân Vũ đã nhanh hơn một bước. Cô vừa động chân, cả người đã đứng chắn trước mặt Vân Tình.
“Em muốn đi đâu?”
“Hạ Dương ở đâu, tôi sẽ ở đó. Đời này tôi sẽ chỉ ở bên anh ấy.”
Thái độ của Vân Tình cương quyết đến nỗi Hân Vũ không thể nói gì khác, đành để cô nổi giận đùng đùng bước ra ngoài. Minh Viễn vẫn đứng ngây ra, chưa biết phải làm thế nào thì Hân Vũ đã lên tiếng: “Cử người bám theo con bé. Hôm nay nó hành động rất bất thường, có thể có người đứng phía sau khích động. Còn nữa, anh chắc là Điệp Y đã trở về Lam Thành chứ?”
“Đúng vậy. Hai ngày trước Điệp Y đã về đến Lam Thành rồi. Nhưng theo tin tình báo thì không có Đình Nguyên giả đi theo. Đình Nguyên cũng vừa gửi thư báo lại, cậu ấy đã đến nơi rồi.”
“Vậy được. Anh bảo Đình Nguyên thu xếp ổn thỏa việc của Điệp Y, còn nữa, do thám thật kỹ ở Lam Thành mấy ngày nay xảy ra chuyện gì. Anh cũng thu xếp về kinh một chuyến đi.”
“Vâng, thưa công chúa.”
Minh Viễn cung kính đáp, sau đó lại vội vã bước ra ngoài.
Bấy giờ trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình Hân Vũ. Cô thả người ngồi xuống chiếc ngai trên bục, tay xoa xoa lấy đầu. Thái độ của Vân Tình tuy khiến cô ngạc nhiên, nhưng xét cho cùng, cũng có đôi điều cô bé đoán đúng.
Hân Vũ cô chẳng bao giờ làm điều thừa thãi. Một khi cô đã chọn cứu Hạ Dương, trong lòng cô đã chắc chắn cũng nghĩ ra cách khiến anh toàn tâm toàn ý tiếp tục sống. Chỉ là nước cờ này cô tuy không thua, nhưng cũng chẳng thể trở thành người thắng, bởi lựa chọn của Hạ Dương khiến cô thật xoay sở không kịp.
Một điều ngạc nhiên nhất nữa là, đi một vòng lớn như vậy, không ngờ người hiểu cô nhất lại là cô em gái mà cô hết lòng bảo bọc.
Cô dùng bí mật của mình, bán đứng tự tôn của bản thân để đổi lấy sinh mệnh của Hạ Dương, thế mà cuối cùng trong mắt em gái cô, cô cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hân Vũ không khỏi cười cợt chính mình.
Chưa bao giờ cô cảm thấy giọt nước mắt của mình lại rẻ mạt đến thế