Gặp Em Là Niềm Hạnh Phúc Của Đời Anh

Chương 6: Ôsin




_ Về nhà tui rồi!!! Anh khướt đi đi!!! – Tú Vy xua xua tay, đuổi Uy Khoa

_ Êêêê… sao lại đối xử đối với tôi như vậy?!! Như vậy là ác lắm đó!!! Hix hix… – Uy Khoa lấy khăn tay ra, giả vờ chấm chấm nước mắt nhưng lại làm Tú Vy tưởng thật

_ Ấy ấy!!! Đừng khóc!!! Nam nhi mà khóc thì…nhục lắm!!! Thôi đùa cho vui, anh vô nhà uống nước đi!!! – cô an ủi

_ Hì hì…vô đi!!!

_ ÊÊÊÊÊ…đợi tụi này với!!! – tiếng hét của Uyển Nhã làm 2 người giật mình

_ Ủa!?! Không đi quẩy à?!! – Vy ngạc nhiên

_ Về lâu rồi!!! – Song Thư trả lời tỉnh bơ

_ Từ bao giờ thế?! Sao đi mà không gọi tao làm tao phải ở lại với con khỉ đột kia!!! – Vy nói, mắt liếc sang Khoa làm anh giật bắn cả hồn

_ Hì hì…tụi tui quay lại lớp cũng đúng thời gian đủ để xem hai người đang làm những gì?! – Vũ nói tinh nghịch

_ HẢẢẢẢ…bọn mày định đùa tao à!?! – Vy hét toáng lên rồi bỗng đánh trống lảng, quay 360 độ sang hỏi Vũ và Ân – 2 con cún này ở đâu chui ra thế?!!

_ Grừừừừ…cô được lắm!!! Bọn tui có tên hẳn hoi, đừng có mà gọi tên động vật như thế!?! – Thiên Ân gầm ghè

_ Cún ngoan…cún ngoan…!!!!

_ Hừm…giờ tụi tui có việc muốn bàn đây!!! – Uy Khoa lên tiếng, phá tan cái không khí oi ả, ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ người Ân và Vy (nghĩa là tỏa sát khí ấy!!! :333)

_ Gì gì??? Nói đi bây-bê!!! – tính tò mò trong người Song Thư trỗi dậy

_ À!!! Cái vụ đâm xe sáng hôm nay ấy!!! Các cô tính sao để đền cho tụi tui cái phanh!?! – Vũ nhắc khéo

_ Trả tiền là xong chứ gì?!!

_ Nầu nầu…!!! Thế thì ăn thua gì!?! Còn chưa kể đấy là loại xe tốt nhất thế giới, còn bị xước xác ở ngoài xe nữa!!! Trả tiền thì…e rằng các cô sẽ không làm được đâu!!! – Khoa nhếch môi

_ Thế thì tụi tui sẽ làm gì?!!

_ Ôsin!!!

_ Cho tụi tui hội ý cái đã!!! – Thư nói rồi kéo Nhã và Vy ra khỏi cái nơi đang ồn ào kia

_ Này!!! Tụi mình đâu có ngu mà đưa tiền cho tụi hắn!!! Sao giờ!?! – Nhã thất thểu

_ Trời ơiiiiiii!!!!!!!! Có nên làm hay không?! – bọn nó vò đầu bứt tai nhau

_ Thôi bọn mình thử làm tí đi!!! – Vy đưa ra ý kiến

_ Vớ vẩn!!! Người như bọn mình mà phải làm ôsin cho tụi hắn á!?! Nhục kinh... – Thư phản đối

_ Chấp nhận đi!!!

_ Thôi đành vậy chứ sao giờ!!! Có mỗi cái phanh xe mà cũng thành thế này!!! – Thư nói với giọng thê thảm

Hội ý xong, bọn nó bước ra chỗ bọn hắn

_ Nè!!!

_ Sao!?! Hội ý xong chưa?!! Giờ thì có làm không?!! – Ân nhếch môi

_ Rồi!!! Làm thì làm!!! Mà thời hạn chỉ có 3 tháng thui nhe!!!

_ OK!!! Giờ phân chia thế này nhá!!! Thiên Ân với Uyển Nhã, Uy Khoa với Thục Quyên và tôi với Song Thư. OK!?! – Thiên Vũ chia lượt

_ Nhưng...

_ Cấm cãi!!!

_ Thế các anh ăn ở sống sót ở đâu!?!

_ Ở nhà các cô – Vũ đáp với giọng tỉnh bơ

_ WHATTTT!?!!!!!! Sao lại thế!?! Tụi tui không có đủ phòng để các anh ra trú nhờ đâu!!! – Vy hét với độ volumn cực lớn

_ Ơ đâu!!! Tụi mình vẫn còn thừa phòng mà!!! – Nhã đáp ngây thơ

_ Grừừừừ…mày ngu rồi Uyển Nhã ạ!!! – Thư hét rồi cả cô và Tú Vy chạy xấn tới, bóp cổ Uyển Nhã

_ Ặc ặc…tha cho tao!!! – Nhã van xin

_ Nguuuuuuuu!!!!!!!! – Ân kéo dài giọng

_ Sao lại chửi cô ta thế!?! Nhờ có cô ta mà tụi mình mới có nơi để ăn ở, sống sót qua ngày chứ!?! – Khoa nói với giọng đầy “ngạc nhiên”

_ Ồ ồ… thank kiu bấy-bề nhoa!!! Ra đây cho “chủ” thơm cái nèo!!! – Ân gọi

_ Ghê tởm!!! – Nhã lè lưỡi rồi chạy ù lên phòng

“Đáng yêu quá!!!” – Thiên Ân nghĩ

_ Thế giờ có cho không đây?!! – Vũ đứng gõ gõ chân, đầu dựa vào thành cổng. Cơn gió thoảng qua làm tóc anh bay phất phơ và làm tim của 1 người lệch nhịp

_ Đành cho chứ sao!!! Chìa khóa phòng nè!!! Các anh tự đi tìm phòng đi nhé!!! Tụi tui lên xem phim!!! Bye bye!!! – Vy nói rồi cũng chạy lên phòng theo Uyển Nhã

_ Nhớ đấy!!! Tự đi tìm phòng đi!!! Và tự mang hành lý lên!!! Rồi tự khóa cổng!!! – Thư nói mà giọng lạnh như băng rồi cũng bỏ lên phòng (tg: trời!!! 3 chị này định ám tg à!?!)

_ Từ từ!!! Người của tụi tui sắp mang hành lý ra rồi!!! – Khoa vừa nói dứt câu thì khoảng 3 người đàn ông mang va-li của tụi hắn đến

_ Thưa chủ nhân!!! Hành lý đã được mang tới!!! Có đầy đủ quần áo, sách vở, cặp và các vật dụng cần thiết rồi ạ!!!

_ Được rồi!!! Anh cứ để đấy cho tôi!!! Cũng muộn rồi, các anh về nghỉ ngơi dưỡng sức đi nhé!!! Tiền chúng tôi sẽ gửi vào tài khoản sau!!! – Thiên Ân nói

_ Cảm ơn chủ nhân!!!

_ Ừm!!! Không có gì!!!

“Vèo…” – tiếng xe ô tô phóng lướt đi

_ Có chìa khóa phòng rồi!!! Lên nghỉ đi!!!

_ Oh yeahhhhhhhh!!!!! Có ôsin rồi!!! – Vũ reo lên vui sướng

_ Tụi mình sẽ làm cho tụi cô ta phải đổ gục trước mình!!! Hahaaaaa!!!! – Khoa cười nham hiểm rồi cả 3 khóa cổng và đi tìm phòng của mình (phòng của 3 anh này đều giống nhau)

------------------------

Màn đêm yên ắng bao phủ khắp căn biệt thự



Những chông gai gì sẽ tiếp tục xảy ra với 6 con người họ!?! Điều đó vẫn còn là bí ẩn!!!