Trong nhà hàng Italy, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng phiêu đãng, trên khuôn mặt của hai người đàn ông ngồi trong hai góc riêng biệt đều đang nở nụ cười toan tính.
Điều khác thường đó là một người thì mừng rỡ như điên, một người thì ẩn giấu nụ cười trong lòng.
Tuy đã đợi được một thời gian dài rồi, nhưng biểu hiện vô cùng kiên nhẫn.
Cánh cửa được mở ra lần nữa, hai ánh mắt lập tức nhìn về phía cửa.
Nhưng nhìn rồi lại thất vọng cúi đầu, tiếp tục chờ đợi.
Tô Đông Thần nhìn về phía Mộ Dung Bạch, trong ánh mắt hiện lên chút ý cười cùng với tính toán, nhưng nhanh chóng che đậy kín kẽ, đi đến hướng Mộ Dung Bạch.
"Anh là Mộ Dung Bạch?"
Mộ Dung Bạch ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông trước mặt, hai đầu lông mày đều nhíu lại với vẻ không kiên nhẫn, "Tránh ra!"
Còn Tô Đông Thần hiển nhiên xem nhẹ lời của Mộ Dung Bạch, ngược lại lại thản nhiên ngồi xuống.
Trong mắt Mộ Dung Bạch hiện lên chút không vui, bàn tay nhanh chóng cầm lấy ấm trà nóng trên bàn.
Dám quầy phá buổi hẹn của Mộ Dung thiếu gia anh, không làm gã đàn ông không có mắt này bị phỏng thì không thể hả giận được!
Tô Đông Thần tựa như không phát hiện, ung dung mở miệng tự giới thiệu, "Tôi là anh trai của Tiểu Duyệt, Tô Đông Thần."
Lời vừa nói ra, tay của Mộ Dung Bạch chợt run nhẹ, nước trà nóng bỏng bất cẩn tưới vào nơi nào đó của anh ra!
Chịu đựng cơn đau của nơi nào đó, khuôn mặt âm u của Mộ Dung Bạch bỗng nhiên thay đổi, cười híp mắt đứng dậy châm trà cho Tô Đông Thần, "Chào anh trai, anh thật là đẹp trai nha, mời anh trai uống trà."
Tô Đông Thần nghe vậy thì hờ hững đáp một tiếng, giống như hoàn toàn không biết suy nghĩ muốn làm anh bị phỏng của người nào đó.
Thấy Tô Đông Thần không làm khó, rốt cuộc trong lòng Mộ Dung Bạch cung nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt của Tô Đông Thần, cẩn thận dò hỏi, "Anh trai, sao Tiểu Duyệt chưa tới?"
Tô Đông Thần đặt ly trà trong tay xuống bàn, thờ dài, "Thật ra Tiểu Duyệt vốn chuẩn bị tới, chỉ là... aiz...."
"Chỉ là cái gì?" Mộ Dung Bạch vội hỏi nói.
Tô Đông Thần lại thở dài, chỉ chỉ Thẩm Gia Dũng cách đó không xa, "Thấy không? Cậu ta cũng thích Tiểu Duyệt, vốn đã đồng ý là tới, nhưng đúng lúc cậu ta gọi điện cho Tiểu Duyệt, nói là sẽ đợi con bé ở đây, cho nên Tiểu Duyệt đành phải nhờ tôi tới nói với anh một tiếng xin lỗi."
Nghe thấy giọng điệu thành khẩn lại bất đắc dĩ kia, đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Bạch hơi nheo lại, nhìn về phía Thẩm Gia Dũng.
Bộ dạng như vậy mà dám cả gan hẹn Tiểu Duyệt của anh sao? Thật sự là rất… đáng đánh đòn mà!
Tô Đông Thần nhấp trà, vẻ mặt tiếc nuối tiếc hận, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Mộ Dung Bạch.
Tô Đông Thần lăn lộn trong giới xã hội thượng lưu, nên anh cũng biết một vài điều về thân phận của Mộ Dung Bạch. Anh ta là một cậu ấm nhà giàu luôn tỏ vẻ phóng túng ngạo mạn vừa mới trở về nước, nhưng trên thực tế, thế lực tổ chức hắc bang của anh ta thì không thể khinh thường.
Còn ngón tay của Lâm Trường Viễn ở cục xây dựng thành phố A không hiểu sao lại biến mất, chỉ là chính là kiệt tác của Mộ Dung Bạch.
Nhìn nét mặt lúc này của Mộ Dung Bạch, e rằng Thẩm Gia Dũng không tránh khỏi một trận đòn độc rồi.
Nhớ tới lời của vừa rồi của Ninh Duệ Thần, Tô Đông Thần càng cảm thấy tâm tư của ông em rể này... thật nguy hiểm.
Ngồi yên xem hổ đấu, biết làm thế nào để khơi mào bản tính của Mộ Dung Bạch, thần không biết quỷ không hay mượn tay Mộ Dung Bạch xử lý Thẩm Gia Dũng, lẳng lặng thản nhiên, đoán chừng là ai cũng sẽ không nghĩ tới tất cả những điều này đều do cậu em rể đang âm thầm chỉ đạo.
Nếu muốn sống thì vĩnh viễn đừng đối đầu với luật sư Ninh.
"Lời cần nói tôi đã nói xong rồi, xin phép đi trước, yên tâm, lần sau sẽ có cơ hội gặp tiểu Duyệt." Tô Đông Thần trịnh trọng nói.
Mà lời nói này lại càng làm cho lửa giận trong lòng Mộ Dung Bạch dâng đến đỉnh điểm.
Tô Đông Thần hài lòng đánh giá sắc mặt của Mộ Dung Bạch, sau đó đứng dậy rời đi.
Thẩm Gia Dũng...
Chắc hẳn trên báo sáng sớm ngày mai sẽ xuất hiện "Cậu hai nhà họ Thẩm không hiểu sao đánh nhau với người ta, thực hư là sóng gió nhà giàu tranh đoạt quyền thừa kế."
==
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ.
Tô Duyệt vẫn đang nằm ngủ trên giường, Ninh Duệ Thần đã sớm rời giường cúi người xuống chà nhẹ lên cái mũi nhỏ, nói khẽ, "Dậy đi nào, sâu lười."
"Đừng phá em, để em ngủ thêm chút nữa thôi." Tô Duyệt vẫn nhắm chặt mắt, giơ tay làm bộ muốn che cái miệng đang quấy rầy giấc ngủ của cô.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, bắt ngược lại tay của cô, ôm cô lên, "Nếu không rời giường sẽ trễ giờ đấy, nhanh mặc quần áo đi."
Tô Duyệt bất mãn nhíu mày, hai tay ôm ngược lại eo người đàn ông, làm nũng, "Anh giúp em mặc đi."
Lúc này cô vẫn nhắm mắt, bộ dạng này rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngu, nếu không cũng sẽ không nói ra những như vậy.
Đôi mắt thâm sâu ánh lên ý cười, giọng nói trầm lắng từ tính của người đàn ông vang lên phía sau cô gái, "Được, anh mặc giúp em."
"Vâng." Tô Duyệt mơ mơ màng màng lên tiếng, tiếp tục ngủ.
Tay của người đàn ông xoa xoa hai bắp đùi trắng nõn của cô gái, nâng nhẹ góc váy của cô lên, không vén hẳn mà là từ từ đi vào trong bắp đùi, chậm rãi đến nơi thần bí kia…
"Ngứa quá." Tô Duyệt đột nhiên bắt lấy tay của người đàn ông, nhíu mày nói, mắt vẫn không mở ra.
Ninh Duệ Thần hơi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương lúc này đang đặt trên my bàn tay của anh, bất chợt nhắc nhở anh chuyện lỡ dở ngày hôm qua…
Bàn tay to đột nhiên nắm ngược lại bàn tay nhỏ của Tô Duyệt, kéo tay cô cầm nơi nào đó của mình.
Khi Tô Duyệt cầm cái vật to lớn ấm áp kia thì không khỏi nhíu mày, theo bản năng muốn thu tay về lại bị người đàn ông ngăn lại.
"Ngoan, nhẹ chút, dùng sức, ừ, đúng vậy, chính là như vậy..." Người đàn ông rất kiên nhẫn hướng dẫn từng chút một, Tô Duyệt vẫn ở trong cơn mê ngủ vô cùng nghe lời.
Nhưng dù sao con người vẫn có tri giác, những xúc cảm bất thường này khiến Tô Duyệt chậm rãi mở mắt.
Khi thấy động tác mà mình đang làm thì cô nhanh chóng rụt tay về, chạy thẳng vào toilet.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, tuy không thể giống như trước kia thoải mái ăn cô, nhưng ăn mặn được một nửa như vậy cũng không tồi.
Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đó của cô...
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Duệ Thần vẫn đưa Tô Duyệt đến chỗ làm như trước, nhưng vì chuyện buổi sáng mà suốt chặng đường Tô Duyệt giận dỗi không nói với anh một lời nào.
Ninh Duệ Thần cũng không tức giận, ngược lại lại cảm thấy dáng vẻ dẩu môi tức giận của Tô Duyệt cũng rất xinh đẹp.
Mặc dù cố ý chiến tranh lạnh với anh, nhưng tới gần giữa trưa, Tô Duyệt không khỏi thấp thỏm chờ mong Ninh Duệ Thần đến.
"Tô Duyệt có người tìm kìa." Tô Duyệt nghe vậy, nghĩ thầm người này cũng có chút lễ phép rồi, chân cũng bất giác nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng khi cô xuống dưới lầu thì phát hiện người tới không phải là Ninh Duệ Thần, mà là... Phương Vận.
"Tô Duyệt, đi ra ngoài ăn cơm với tôi, có một số việc cô sẽ cảm thấy có hứng thú." Phương Vận nói với Tô Duyệt, nét mặt thản nhiên, không hề có chút áy náy nào.
"Đi đâu?"
"Nhà hàng Nhã Vận gần phía đông ngoại ô, nơi đó khá yên tĩnh."
Tô Duyệt liếc nhìn Phương Vận, "Được, tôi đi xin phép nghĩ."